Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dọa sợ toàn trường

Tiểu thuyết gốc · 1996 chữ

Tiết Thường Xuân bị một quyền của Long Đại Hải đánh hộc máu, ấy vậy mà đối phương vẫn không có ý định dừng lại, vẫn tiếp tục chặn đầu không cho hắn ra khỏi võ đài.

-Quá đáng lắm rồi!

Mắt thấy công kích của tên kia lại ập tới, hắn lấy trường thương ra đâm về phía trước. Mũi thương sắc bén mang theo hàn mang rét lạnh nhắm thẳng vào mắt trái của Long Đại Hải. Mặc dù còn đang bị đánh bay trên không nhưng một chiêu này của hắn rất chuẩn xác, lực đạo cũng vừa đủ, có thể nói là xuất kỳ bất ý, đổi lại là một người có tu vi ngang bằng hắn thì rất có thể sẽ trúng đòn. Tiếc là thực lực giữa hai người có chênh lệch quá lớn, Long Đại Hải hơi lách đầu qua một bên liền né được mũi thương của hắn hắn. Tay phải của Long Đại Hải đặt lên trường thương, tay trái đánh ra một chưởng khiến hắn bay ra xa, hai bàn tay hắn vốn đang nắm chắc lấy thân thương cũng không chịu nổi mà phải buông ra. Long Đại Hải đặt trường thương ngang người sau đó vừa cấp tốc hạ nó xuống vừa làm động tác lên gối.

-Choang!

Một thanh vương khí cứ như vậy bị hắn ta bẻ gãy làm đôi như một khúc củi khô yếu ớt. Sau khi bẻ gãy thanh bảo khí này thì hắn lại tiếp tục đuổi theo Tiết Thường Xuân mà bồi thêm một cước.

-Ầm ầm! Rầm!

Thân thể của Tiết Thường Xuân bị đánh bay qua bay lại như quả bóng da, hắn hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, thương thế trên người cũng tích tụ ngày càng nhiều.

-Khốn kiếp! Tiểu tử, ngươi mau dừng lại cho ta!

Một nam tử trung niên tức giận chạy tới sát mép của võ đài quát lớn kêu Long Đại Hải dừng tay lại. Người này là cha của Tiết Thường Xuân, là một vị vương gia có thực lực ngũ hải cảnh. Long Đải Hải thấy có người tới thì động tác của hắn khựng lại một chút, chỉ trì hoãn một chút mà Tiết Thường Xuân cũng bị rơi xuống mặt đất, không còn phải chịu liên hoàn kích nữa.

-Ngươi dám phá vỡ quy định của thiên tài chiến sao? Đừng quên quy tắc này do chính Tử Phong tông các ngươi đặt ra đó.

Nam tử trung niên kia đúng là không dám phá vỡ quy tắc của thiên tài chiến, dù sao thì tấm gương của hai ông cháu Tiết Cương và Tiết Hựu vẫn còn đó. Có điều quy tắc chỉ ngăn cấm người khác can thiệp trực tiếp vào trận đấu trên võ đài mà thôi, cũng không cấm đấu khẩu nên nam tử kia liền dùng giọng điệu bất thiện đe dọa Long Đại Hải nói:

-Tiểu tử, làm người đừng quá quyết tuyệt, tự lưu cho mình một đường lui mới là lựa chọn sáng suốt. Nếu như bây giờ ngươi dừng tay lại thì ta có thể không tính toán với ngươi về chuyện ngày hôm nay.

Long Đại Hải nghe vậy thì cảm thấy vô cùng buồn cười, hắn ngửa đầu lên trời cuồng tiếu đáp:

-Ngươi không tính toán với ta? Ngươi định tính toán cái gì với ta sao? Nếu không ngại thì thử nói ra đây cho mọi người cùng nghe một chút đi!

Nam tử trung niên kia nhíu chặt hai hàng lông mày, người trẻ tuổi trước mặt hắn quả thực là kẻ không biết điều mà. Lời lẽ đe dọa không thể nói ra quá rõ ràng, thế nhưng chỉ cần người có đầu óc thì đều có thể nghĩ được rằng một khi thiên tài chiến kết thúc thì người của Tử Phong tông sẽ chẳng ngại việc chèn ép một tán tu như Long Đại Hải đấy. Hai vị giám quan thấy Long Đại Hải ngông cuồng như vậy thì cũng không vui ra mặt, một người trong số đó không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:

-Người trẻ tuổi có nhuệ khí là tốt, thế nhưng cũng không nên để khí thế quá thịnh, cứng quá sẽ gãy mất, ngươi tốt nhất nên dừng tay đi thôi.

Long Đại Hải lại không cho lão ta chút mặt mũi nào, hắn lập tức đáp trả mạnh mẽ:

-Ta không dừng tay thì sao? Hừ, bản thiếu đây ghét nhất là mấy kẻ cậy già lên mặt như các ngươi, cái gì mà người trẻ tuổi thì khí thế không nên quá thịnh? Lúc Tiết Thường Xuân đánh người khác thừa sống thiếu chết tại sao không thấy các ngươi ra khuyên can hắn? Chẳng phải vì hắn là người của tông môn các ngươi thôi sao?

Hai giám quan bị nói trúng tim đen thì nhất thời không phản bác được.

-Mẹ kiếp, hôm nay ta liền cho các ngươi biết đệ tử nhà mình rác rưởi cỡ nào.

Long Đại Hải tức giận đi tới chỗ của Tiết Thường Xuân, người kia bị hành động của hắn dọa cho sợ run, thậm chí còn quên mất bản thân có thể chủ động đầu hàng.

-Xuân nhi, mau đầu hàng đi!

Cha của Tiết Thường Xuân truyền âm nhắc nhở cho con trai mình thế nhưng tất cả chỉ là công cốc mà thôi. Lúc này Long Đại Hải đã nắm lấy cổ chân rồi bắt đầu quăng quật thân thể hắn trên đất.

-Rầm rầm rầm!

Cảnh tượng này quả thực là đáng sợ, đầu của Tiết Thường Xuân liên tục nện xuống mặt sàn đấu khiến nó xuất hiện vô số vết rạn nứt. Lúc này hắn đã không còn giữ được tỉnh táo rồi, đổi lại là bất cứ võ giả nào bị hành hạ như vậy thì khẳng định cũng sẽ mất đi ý thức mà thôi. Thế nhưng Long Đại Hải không có vì thế mà tha cho hắn, mặc cho toàn thân hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ nhưng công cuộc tra tấn vẫn chưa dừng lại.

-Răng rắc! Răng rắc!

Lúc này toàn bộ khán đài đang yên tĩnh phi thường nên mọi người đều có thể nghe thấy tiếng xương cốt nứt vỡ phát ra từ người của Tiết Thường Xuân. Từ nãy tới giờ hắn vẫn luôn dùng đầu để tiếp đất, vì vậy không cần nói cũng biết vị trí xương cốt bị vỡ là ở đâu. Cho dù sinh cơ của võ giả hơn hẳn phàm nhân nhưng đầu vẫn luôn là một trong những bộ vị yếu ớt nhất, nếu như bị thương quá nghiêm trọng ở đó thì nói không chừng sẽ để lại hậu quả khó lường.

-Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết sao?

Cha của Tiết Thường Xuân thấy nhi tử của mình bị hành hạ thảm như vậy thì hai mắt hóa thành màu đỏ như máu, hắn bất chấp tất cả lao lên võ đài đánh một chưởng về phía Long Đại Hải.

-Rầm!

Chưởng ấn của hắn nặng tựa thái sơn, tốc độ lại nhanh đến không tưởng, nếu không phải Long Đại Hải nhanh chân né được thì chỉ sợ đã phải chịu trọng thương rồi. Võ giả trên khán đài thấy hành động liều lĩnh của hắn thì đều cảm thấy kinh hãi, thế nhưng đợi một lúc mà vẫn không thấy người nào ra tay ngăn cản hắn lại. Long Đại Hải cau chặt hai hàng lông mày lại, hắn nhìn hai vị giám quan với vẻ không vui nói:

-Hai vị giám quan, có kẻ gây rối trên võ đài này, chẳng lẽ các ngươi không định ngăn cản hắn sao?

Hai lão già kia lại không để ý đến hắn mà chụm đầu vào một chỗ vờ như đang thì thầm to nhỏ cái gì đó. Diễn kỹ tệ hại như vậy đúng là làm mù mắt người xem, thế nhưng đây là Tử Phong tông, diễn xuất của bọn hắn tệ hại thì lại làm sao?

-Ngươi chết chắc rồi!

Nam tử trung niên kia rút một thanh đại đao ra chém về phía Long Đại Hải, đao khí sắc bén gào thét lao về phía hắn như âm quỷ tới để đòi mạng vậy. Long Đại Hải nhìn hai tên giám quan đang giả ngốc với vẻ mặt thất vọng, quả nhiên hai tên này không có ý định ra tay ngăn cản người kia.

-Chết đi! Chết đi! Chết đi!

Nam tử trung niên kia dường như đã phát rồ, hắn vừa tấn công lại vừa điên cuồng gào thét, thanh âm phát ra từ miệng hắn phải nói là cực kỳ chói tai. Long Đại Hải nhìn hắn với vẻ chán ghét, hắn hít một hơi thật sâu sau đó quát một tiếng:

-Cút ngay!

-Phốc!

Nam tử trung niên kia bị Long Đại Hải quát một tiếng thì giống như gặp phải trọng kích bay ngược ra đằng sau, vị trí trước ngực hắn lõm xuống một mảnh, khắp người nứt ra vô số vết rách, miệng phun máu tươi như mưa. Tĩnh lặng! Toàn trường lúc này trở nên yên tĩnh như là hoang vu chi địa, ngay cả âm thanh hít thở của võ giả cũng không còn.

-Ta … ta … đang nằm mơ sao?

Một võ giả run rẩy, vừa lẩm bẩm vừa tự đánh mình một cái bạt tai, tới khi thấy rất đau thì mới có thể xác định được tất cả đều là sự thật. Nam tử trung niên kia là ai chứ? Hắn là phụ thân của Tiết Thường Xuân đó, khắp Vân Phong đế quốc này hầu như không ai không biết hắn. Hắn vốn là một cường giả ngũ hải cảnh hàng thật giá thật, hơn nữa còn là người nổi bật trong số những võ giả cùng tu vi. Còn Long Đại Hải kia lại là ai? Một người trẻ tuổi không có tiếng tăm gì, tu vi lại chỉ là khí tuyền cảnh đỉnh phong, vì cái gì mà chỉ cần một tiếng quát là có thể đánh trọng thương cường giả như vậy?

-Phụ vương!

Tiết Thường Xuân thấy cha mình bị đánh trọng thương thì không thể tin nổi, cổ họng của hắn phát ra tiếng gọi khàn đặc khó có thể nghe rõ.

-Hừ, Tử Phong tông thật khiến người khác thất vọng, lại dung túng cho người nhà của mình náo loạn trên đại hội thần thánh như thiên tài chiến.

Long Đại Hải liếc mắt nhìn hai lão giám quan, hơn nữa còn lên tiếng công khai chỉ trích bọn họ khiến cả hai lão già đều tức tới mức xì khói đầu. Vốn dĩ thế lực của hai lão có quan hệ khá tốt với thế lực của nhà Tiết Thường Xuân vì vậy mới muốn để cha hắn dạy dỗ người trẻ tuổi kia một chút, ai ngờ tên kia lại bị đối phương đánh trọng thương, báo hại bọn họ bị người ta chế giễu.

-Hỗn xược, tiểu tử ngươi có tư cách gì mà bàn luận về Tử Phong tông?

Một lão già trong đó không nhịn được ra tay đánh một chưởng về phía Long Đại Hải, chính lão cùng là người trước đó đã lên tiếng khuyên can hắn. Long Đại Hải chẳng quan tâm tới lão ta, chưởng ấn khủng bố mang theo uy áp của cường giả thất hải cảnh đánh tới lại bị hắn coi như là ruồi nhặng, chỉ hời hợt phẩy tay một cái để đón đỡ.

-Rầm!

Một chưởng kia của lão giám quan bị Long Đại Hải phẩy tay đánh tan, ngay sau đó thân ảnh của hắn lại biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, khi xuất hiện thì đã ở sau lưng lão ta.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.