Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân phận kinh người (2)

Tiểu thuyết gốc · 2007 chữ

- Thì ra là như thế!

Chúng lão nhân cùng nhau cảm khái, chuyện tốt như vậy nhưng lại không thể để mọi người cùng hưởng, đúng là đáng tiếc mà.

-Phong nhi, vị tiền bối mà ngươi nói là người phương nào? Bây giờ lại ở đâu?

Tam thúc lại lên tiếng hỏi.

-Vị tiền bối kia không phải là người của Vân Phong đế quốc ta. Ban đầu con cũng không rõ người đó từ đâu mà ra, mãi tới sau này mới biết được hắn là một nhân vật phong vân trên khắp tu chân giới này, người của Nam vực chúng ta gọi hắn là Đông Hải quân.

-Đông Hải quân?

Mấy lão già bị lại lời này của Quỳ Phong hoàng dọa sợ một lần nữa. Truyền thuyết về Đông Hải quân thì ở khắp Nam vực không có ai là không biết. Một cường giả có khả năng thông thiên triệt địa, lại thường làm những việc tế nhân độ thế, được người người kính ngưỡng, gặp được người như vậy cũng xem như là phúc phần của Quỳ Phong hoàng. Quỳ Phong hoàng không có cảm thán như đám người kia mà lại bồi thêm một câu khiến cho mọi người ở trong đại điện kinh hoảng.

-Nam tử trẻ tuổi gọi là Long Đại Hải kia là đệ tử của Đông Hải quân, việc này chắc chắn mười phần là sự thật.

Nói rồi hắn lại giải thích cặn kẽ lý do tại sao hắn có lòng tin như vậy. Tới lúc này thì mấy lão già kia đều cảm thấy sau áo mình đã ướt nhẹp. Thì ra người trẻ tuổi kia không phải đang dọa nạt mà thực sự có khả năng khiến Vân Phong đế quốc bị diệt. Đệ tử của Đông Hải quân đó, người có thân phận như thế thì khắp Nam vực cũng không có lấy một người có thể khiến hắn coi trọng. Vân Phong đế quốc nói nhỏ không nhỏ, nhưng trong mắt của đại năng như Đông Hải quân thì cũng chỉ như bụi bặm mà thôi, nếu trêu chọc đệ tử của hắn thì không chừng sẽ bị diệt quốc thật đó. Mấy người Quỳ Phong hoàng vội bàn luận với nhau về việc làm sao để tạ lỗi với Long Đại Hải. Những tiếng tranh luận vang vọng khắp đại điện, vì để cho ngoại nhân không thể quấy rầy nên đám người Quỳ Phong hoàng đã bày ra cấm chế bảo vệ bên ngoài, có điều bọn họ không biết được rằng mình sắp bỏ lỡ một chuyện động trời.

Trận chung kết bất đắc dĩ lúc này đã bước vào giai đoạn chuẩn bị. Bởi vì mọi thứ diễn ra ngoài kế hoạch định trước nên công tác chuẩn bị có chút gấp gáp, rất nhiều thứ cần phải thay đổi, vì thế nên trận quyết đấu sau cùng bị hoãn lại một canh giờ. Nhân Trung Long nhìn thấy Long Đại Hải trở về chỗ nghỉ thì lại gần chào hỏi:

-Long huynh thật là lợi hại nha, vậy mà lại ẩn giấu thực lực sâu tới như vậy, ngươi không biết mọi người ở đây bị ngươi làm cho kinh ngạc tới mức nào đâu.

Long Đại Hải chỉ cười chứ không đáp, hắn nhìn qua đám người của Thiên Nam học viện thì phát hiện không ai dám nhìn thẳng mắt mình. Vị lão sư lớn tuổi nhất đắn đo một hồi cuối cùng vẫn quyết định bước lên phía trước bắt chuyện:

-Thực lực của Long tiểu … Long huynh thật khiến người ta mở rộng tầm mắt. Có chuyện này vẫn luôn khiến ta canh cánh trong lòng không biết có thể nhờ Long huynh giải đáp hay không.

Cách xưng hô này quả thực không phù hợp giữa một lão già và một người trẻ tuổi. Có điều tu chân giới coi trọng nhất vẫn là thực lực, tuổi tác và bối phận chỉ là thứ yếu mà thôi. Vị lão sư này nhận định Long Đại Hải có thực lực vượt xa mình nên cách xưng hô tốt nhất là đưa đối phương lên ngang hàng với mình. Long Đại Hải dường như không cảm thấy ngạc nhiên với việc này mà đáp:

-Xin mời lão huynh cứ nói.

Đối phương gọi hắn là một tiếng Long huynh mà hắn lại gọi đối phương là tiền bối thì quả thực có chút không hợp. Nhìn dáng vẻ lãnh đạm của hắn thì Nhân Trung Long cũng có thể đoán được rằng hắn đã trải qua không ít tình huống như vậy.

-Mấy ngày trước khi chúng ta bị người của Huyết Vũ lâu tập kích thì có một vị cường giả thần bí xuất thủ cứu giúp, không biết người này và Long huynh có chút quan hệ nào hay không?

Trái với suy nghĩ của lão thì Long Đại Hải lại sảng khoái gật đầu thừa nhận:

-Không sai, người đó chính là ta.

Việc này khiến cho những người khác càng thêm kinh ngạc, ánh mắt của bọn họ khi nhìn hắn lại càng thêm phần kính sợ. Vị lão sư kia đạt được câu trả lời mình muốn thì đã cảm thấy đủ, cũng không dám truy vấn thêm điều gì, chỉ chắp tay bái tạ hắn một cái. Hành động này của lão cũng kéo theo những người khác làm theo. Ngày hôm đó nếu không có Long Đại Hải ra tay trợ giúp thì không biết sẽ có bao nhiêu người trong số bọn họ phải bỏ mạng dưới tay của đám sát thủ kia nữa. Mặc dù không biết hắn có động cơ gì nhưng ân cứu mạng là thật, bọn họ đương nhiên phải thấy cảm kích hắn. Nhân Trung Long đột nhiên đi tới kéo Long Đại Hải vào một góc trong đại điện nghỉ ngơi, sau khi thấy rõ xung quanh không có người thì hắn mới mở miệng nói:

-Long huynh, số đan dược kia không phải là ngươi cho chúng ta đấy chứ?

Đan dược trong lời nói của hắn là lô cực tuyền đan và chân khí hóa hải đan. Hắn không có nói rõ đan dược đó là gì bởi vì nếu người đưa tặng đan dược đúng là đối phương thì người kia thừa sức hiểu được hắn đang nói cái gì, còn nếu đối phương không phải người làm việc đó thì cũng sẽ không làm lộ sự tồn tại của hai loại đan dược thần kỳ kia, có điều trong lòng hắn đã ngầm nhận định khả năng đầu tiên là sự thật rồi. Long Đại Hải ra vẻ vô tội đáp:

-Đan dược gì cơ? Nhân Trung huynh sao lại nói lời khó hiểu như vậy?

Nhân Trung Long rõ ràng không tin lời mà Long Đại Hải nói.

-Hừ, ngươi còn giả ngốc nữa sao? Tại sao ngươi lại phải làm như vậy?

Long Đại Hải chỉ nhún vai không đáp lại khiến hắn hết cách, chỉ đành thở dài một tiếng mà nói:

-Thôi vậy, dù ngươi có mục đích gì thì ta cũng phải cảm ơn ngươi. Thật đáng tiếc, nếu như Lạc Vân muội muội có ở đây thì tốt rồi, như vậy nói không chừng có thể ép ngươi nói ra toàn bộ sự thật nha.

Long Đại Hải như cười như không bông đùa đáp lại một câu:

-Cũng may nàng ta đã đi rồi.

Mới ngày hôm qua thì Lạc Vân nhận được tin báo rằng tông môn có việc cần xử lý nên nàng ta và Ly Long đã lên đường trở lại Văn Lang đế quốc rồi. Kỳ thực nàng ta lo lắng tính cách háo thắng của hắn sẽ gây ra chuyện không may tại thiên tài chiến nên mới cất công từ Văn Lang đế quốc để tới đây coi chừng hắn, cũng may mà hắn ta không vì ân oán cũ mà làm ra việc thiếu lý trí. Đối với việc này thì Nhân Trung Long cũng cảm thấy rất cảm kích, quả thực nàng ta là một vị bằng hữu đáng kết giao. Lúc này thì hắn mới nghĩ tới một câu mà sư phụ mình đã nói trước đó. Lúc đó Đan lão nói hắn được hưởng phúc của người khác, chẳng lẽ là đang ám chỉ Lạc Vân sao? Nói như vậy thì không lẽ Long Đại Hải này có tình ý với nàng ta? Thế nhưng sao có thể như vậy được, hai người bọn họ mới quen biết nhau không được lâu mà. Nhân Trung Long cảm thấy cực kỳ rối rắm, hỏi Đan lão thì lão lại chơi trò giả chết với hắn, trực tiếp hỏi Long Đại Hải căn nguyên của mọi chuyện thì lại quá không thực tế.

Thời gian trì hoãn một canh giờ rất nhanh liền qua đi, cuối cùng cũng tới lúc trận chiến chung kết của thiên tài chiến năm nay diễn ra. Lần này khác hẳn với những lần trước, có cảm giác như sự cuồng nhiệt của cả khán giả lẫn người thi đấu đều chẳng có bao nhiêu. Kể ra cũng không có gì là lạ, sau khi chứng kiến trận náo động trước đó do Long Đại Hải gây ra thì sự chú ý của đại đa số mọi người khó có thể đặt lên người khác. Tất nhiên trong cái gọi là đại đa số mọi người này không bao gồm một vài võ giả có đam mê bất tận với bộ môn đỏ đen. Khu vực cá cược của Tử Phong tông vẫn vô cùng nhộn nhịp, người ra người vào nối đuôi nhau không dứt. Nghe đồn vị thổ hào thắng lớn trong vụ cược Long Đại Hải chiến thắng trị giá hai mươi triệu linh tệ thượng phẩm lại tiếp tục đặt cược toàn bộ số tiền mà hắn có được vào kết quả Nhân Trung Long thắng trong trận chung kết. Nhà cái do Tử Phong tông hậu thuẫn cũng không dám tiếp nhận toàn bộ số tiền cược của người kia mà chỉ dám nhận một nửa trong số đó, cũng tức là sáu mươi triệu linh tệ thượng phẩm. Mặc dù việc này không gây chấn động quá lớn nhưng cũng có vô số người âm thầm điều tra thân phận của người đặt cược kia. Năm mươi triệu thượng phẩm linh tệ đó, với tỉ lệ mười bồi mười lăm của bàn cược trong trận chung kết mà nói, nếu Nhân Trung Long chiến thắng trận đấu thì người kia sẽ sở hữu khối tài phú lên tới hơn hai trăm triệu thượng phẩm linh tệ. Hai ức, con số này như là có ma lực có thể khiến cho người ta phát cuồng. Để có thể cướp đoạt được số tài phú này về tay thì nhiều người thậm chí còn có thể bán rẻ tính mạng của mình.

Ở trên đài tỉ võ, ngay sau khi Nhân Trung Long và Tiết Đông Đạo đi lên thì giám quan liền tuyên bố bắt đầu trận chiến. Kỳ thực theo thông lệ thì giám quan phải nói mấy lời làm nóng bầu không khí, cũng phải khiến cho khán giả sốt ruột một chút thì trận chiến mới càng thêm phần hấp dẫn, thế nhưng ai bảo lần này khán giả lại không mấy mặn mà với trận đấu chứ? Nếu như hắn khiến mọi người chờ đợi thì nói không chừng sẽ bị khán giả ném đá hội đồng không ngóc đầu dậy được.

-Tử Phong tông - Tiết Đông Đạo!

Tiết Đông Đạo vừa vào trận thì lập tức giới thiệu tên tuổi của mình, mặc dù vẻ lãnh ngạo trên khuôn mặt của hắn chưa từng thay đổi nhưng hành động của hắn lại thể hiện đầy đủ lễ tiết.

-Thiên Nam học viện, Nhân Trung Long.

Nhân Trung Long chắp tay tự giới thiệu.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.