Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận chung kết

Tiểu thuyết gốc · 2019 chữ

- Huynh đài có nghĩ chúng ta đang làm việc vô nghĩa hay không?

Tiết Đông Đạo đột nhiên hỏi một câu khiến Nhân Trung Long chẳng hiểu gì, chỉ đành hỏi lại đối phương:

-Tam hoàng tử nói vậy là có ý gì?

Kỳ thực Tiết Đông Đạo ngoài thân phận đệ nhất thế hệ trẻ tuổi của Tử Phong tông thì còn là nhi tử thứ ba của Quỳ Phong hoàng, việc này đương nhiên Nhân Trung Long phải biết.

-Chúng ta là người tham gia trận chiến sau cùng của đại chiến có quy cách cao nhất trên toàn bộ đế quốc, lẽ ra phải nhận được phong quang vô hạn mới phải, thế nhưng thực tế lại chẳng được mấy người để ý đến, đây không phải đang làm việc vô nghĩa thì là gì?

Nhân Trung Long nghe Tiết Đông Đạo nói như vậy thì cũng chỉ biết cười gượng. Dù hắn không phải là kẻ chỉ biết tới hư danh nhưng đã tham gia thiên tài chiến thì có ai là không muốn mình được vạn chúng chú mục chứ? Tiết Đông Đạo thấy hắn cũng không có tâm trạng tốt thì lại đổi giọng mà nói:

-Nghĩ thoáng một chút thì có lẽ đây cũng không phải chuyện gì xấu. Dù sao nếu người kia không rút lui thì chúng ta sẽ chẳng có chút cơ hội nào, cho dù không được người người tung hô nhưng ít ra thì sau này cũng có thể được hậu nhân nhớ tới, như vậy cũng không tệ nha. Huynh đài có thể cùng ta chiến một trận oanh liệt không?

Hai con ngươi của Nhân Trung Long bừng sáng lên khi nghe được những lời này. Đúng vậy, hắn tới đây không phải để được người ta tung hô mà là để khẳng định năng lực của bản thân, không cần phải so đo với người khác làm gì.

-Đúng ý ta!

Hắn cười lớn một tiếng, trên tay đã xuất hiện một thanh trọng kiếm thô to. Khán giả thấy hắn cầm bảo khí trong tay thì lại có chút hưng phấn, tuy rằng không ai có thể so được với Long Đại Hải nhưng nói gì thì trận chiến này cũng đã đáp ứng được tiêu chuẩn của một trận chung kết mà bọn họ mong đợi rồi. Lại nói Nhân Trung Long từ khi kết thúc vòng loại tới giờ đều chưa dùng qua bảo khí, ngay cả khi đối thủ là Tiết Hựu thì cũng không ngoại lệ, điều này chứng tỏ hắn có thực lực nghiền áp đối thủ. Bây giờ hắn lại lấy ra bảo khí của mình chứng tỏ hắn đã gặp được đối thủ xứng tầm. Tiết Đông Đạo cũng không dám khinh thường đối phương, hắn lấy ra một quyển sách cũ nát làm từ da thú ra khiến mọi người chẳng hiểu gì. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng tới bảo khí này trong thiên tài chiến, với võ giả phổ thông thì hành động này đúng là khó hiểu nhưng với người của Tử Phong tông thì nó lại có ý nghĩa rất lớn.

-Ta tới đây!

Nhân Trung Long vừa nói, thân thể vừa cấp tốc di chuyển về phía Tiết Đông Đạo, trọng kiếm trong tay hắn bổ thẳng vào đầu của đối phương. Chỉ thấy Tiết Đông Đạo mở quyển sách cũ nát kia ra, bên trong liền bay ra một đầu quy thú bằng chân khí. Những võ giả có tư lịch sâu rộng đều có thể nhìn ra con rùa này có vẻ ngoài rất giống với hắc thủy ô quy - một loại yêu thú mạnh mẽ, khi trưởng thành có thể đạt tới vương cấp.

-Rầm!

Trọng kiếm chém tới vừa vặn đụng lên mai rùa, tiểu ô quy liền bị một kiếm chém tan nát nhưng thân thể của Nhân Trung Long cũng bị hất văng ra.

-Chiếp!

Một tiếng ưng gáy vang lên, chỉ thấy một đầu ưng thú xông ra từ trong tàn thư của Tiết Đông Đạo sau khi hắn lật sang một trang sách khác, cặp móng vuốt sắc bén kia đâm thẳng vào hai mắt của Nhân Trung Long. Nhân Trung Long còn vừa bị lực phản chấn vừa rồi đánh bay, căn bản không thể dùng công kích đón đỡ ưng thú kia. Hắn chống tay xuống đất, thân thể lộn ngược một vòng tránh thoát công kích của ưng thú trong gang tấc. Vừa mới ổn định thân hình thì hai tay của hắn đã ngưng tụ ra hỏa diễm, ngọn lửa hai màu bị hắn ném ra rồi bám lên người ưng thú kia.

-Chiếp!

Ưng thú kia lệ khiếu trong đau đớn, chưa tới một hơi thở liền bị thiên hỏa của Nhân Trung Long đốt rụi.

-Gào!

Nhân Trung Long còn chưa kịp thở dốc thì sau lưng lại truyền tới tiếng xé gió, một đầu hắc báo nhanh như chớp lao tới đánh vào sau lưng hắn.

-Ầm!

Trọng kiếm gác sau lưng, Nhân Trung Long ngả người ra sau rồi dùng một tư thế quái dị bổ thân thể của hắc báo ra làm đôi, có điều khi thân thể của nó bạo tạc thì vẫn tạo thành dư lực khiến cho hắn bị chấn động. Khóe miệng của Nhân Trung Long tràn ra một tia máu tươi, thế nhưng hắn không có tức giận mà lại nở nụ cười nói:

-Bảo khí của tam điện hạ quả nhiên là khác thường, hôm nay coi như Nhân Trung Long ta đã được mở rộng tầm mắt rồi.

Tiết Đông Đạo không kiêu không ngạo đáp:

-Cũng tạm được mà thôi! Khởi động như thế là đủ rồi, nếu huynh đài còn chưa muốn đánh nghiêm túc thì để ta tới trước vậy.

Võ giả quan chiến đều cảm thấy bất ngờ với lời này. Công kích ác liệt như vậy mà chỉ là khởi động thôi sao? Hai người này quả nhiên là quả không hổ là nhân tài kiệt xuất, bên trong tam hải cảnh thì khó có thể tìm được đối thủ. Hai tay của Tiết Đông Đạo máy động kết xuất một loạt ấn pháp, chỉ thấy hai đầu yêu thú đồng loạt bay ra từ trong tàn thư, một voi một hổ cùng nhau đánh về phía Nhân Trung Long.

-Gầm!

Tốc độ của hổ thú nhanh hơn nên tới trước, vừa mới tới trước mặt Nhân Trung Long liền dùng hai chân điên cuồng táp vào đầu lâu của hắn. Nhân Trung Long không dám liều lĩnh phản công nên chỉ có thể đưa trọng kiếm ra trước người đón đỡ.

-Đinh đinh đang đang!

Trọng kiếm và móng vuốt sắc nhọn của hổ thú va chạm khiến cho những tia lửa bắn tung tóe, Nhân Trung Long nhân cơ hội động tác của hổ thú hơi khựng lại liền bổ một kiếm lên người của nó.

-Rầm!

Đột nhiên thân thể của hắn bị hất văng ra xa, thì ra là đầu tượng thú kia đã đuổi kịp tới để giải vây cho hổ thú. Một voi một hổ nhìn chằm chằm vào Nhân Trung Long khiến cho hắn cảm thấy mười phần áp lực, đã thế Tiết Đông Đạo còn gọi ra thêm hai đầu yêu thú chuẩn bị vây công hắn một lần nữa. Lúc này thì Nhân Trung Long đã đoán ra công dụng của cuốn sách rách rưới kia rồi. Đây dường như là một loại bảo khí có khả năng lưu giữ linh hồn bản nguyên của yêu thú đã chết, chỉ cần người dùng rót chân khí vào đó thì có thể huyễn hóa ra yêu thú để tấn công địch nhân. Điểm đáng quý của bảo khí này chính là đám yêu thú kia đều vô cùng sống động, lại có bản năng chiến đấu của riêng mình, không cần chủ nhân đi phân tâm khống chế nên chẳng khác nào việc có nhiều thủ hạ cùng mình đối kháng với địch nhân vậy. Nhân Trung Long cũng đã từng thử tu luyện loại bí pháp này nhiều lần nhưng qua bao nhiêu năm mà cũng chỉ có thể bảo lưu được bản nguyên của một đầu hổ yêu mà thôi, như vậy cũng có thể thấy cuốn tàn thư kia trân quý như thế nào. Hắn vội vàng kết ấn, trong miệng lẩm nhẩm mấy câu chú ngữ phức tạp, từ trong người liên tục tuôn ra hỏa diễm nóng rực. Hỏa diễm vặn vẹo một lát rồi cũng biến thành bốn đầu bạch hổ. Tứ hổ gầm lên một tiếng rồi cùng nhau lao lên quấn lấy yêu thú của Tiết Đông Đạo, tạo thành một đoàn hỗn chiến. Mấy đầu yêu thú liên tục cắn xé lẫn nhau, tiếng thú rống vang vọng khắp võ đài. Phải mất một khoảng thời gian thì chiến đấu mới chấm dứt, kết quả vậy mà lại là lưỡng bại câu thương. Yêu thú của Nhân Trung Long tuy có đến hai loại thiên hỏa gia trì nhưng yêu thú của Tiết Đông Đạo cũng không yếu, hơn nữa mấy đầu bạch hổ kia cùng một chủng loại, công kích lẫn phòng ngự đều tương đối đơn điệu và dễ đoán, khác hẳn với yêu thú của Tiết Đông Đạo có thể phối hợp tương đối ăn ý. Nhân Trung Long nhíu nhíu hai hàng lông mày, hắn tự ngưng tụ ra yêu thú đã tiêu hao nhiều chân khí hơn Tiết Đông Đạo sử dụng bảo khí, vậy mà kết cục lại là hòa, nếu cứ kéo dài như vậy thì sẽ rất bất lợi cho hắn, muốn chiến thắng thì chỉ có thể đổi một phương thức chiến đấu khác mà thôi. Nhân Trung Long lại kết ấn hóa ra bốn đầu bạch hổ khác tấn công Tiết Đông Đạo, nhân lúc đối phương còn đang bận triệu hoán yêu thú từ trong tàn thư thì hắn nắm chặt trường kiếm lao lên tấn công. Tốc độ của hắn cực nhanh, đến nỗi chỉ để lại vài đạo tàn ảnh khi di chuyển khiến cho Tiết Đông Đạo có chút bối rối. Đối phương đã từng xem hắn thi đấu, cũng có hiểu biết tương đối về tốc độ của hắn, thế nhưng người kia đâu có ngờ rằng mới ngày hôm qua thì hắn đã đột phá một cảnh giới quan trọng chứ. Dù cho bản thân hắn vẫn chưa quen với lực lượng từ thập tuyền cảnh cho lắm nhưng sự gia tăng về lực lượng và tốc độ lại không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Thân ảnh của hắn nhanh chóng tới trước người Tiết Đông Đạo, trọng kiếm vung ra chém thẳng về cái cổ của đối phương.

-Keng!

Tiết Đông Đạo dù sao cũng không phải hạng xoàng, hắn nhanh chóng lấy ra một thuẫn khí đỡ lấy một kiếm kia. Chỉ là hắn đã khinh thường lực đạo của trọng kiếm trong tay Nhân Trung Long, kết quả là cả người hắn bị đánh văng ra xa. Nhân Trung Long cũng chỉ chờ có thế, thân thể hắn cấp tốc di động theo sát Tiết Đông Đạo như hình với bóng. Tới khi tiếp cận được đối phương thì hắn lại vung kiếm ra chém một nhát ngang người, nếu như Tiết Đông Đạo không kịp đón đỡ thì khẳng định sẽ bị chém thành hai khúc.

-Keng!

Lại một lần nữa phản xạ tuyệt vời của Tiết Đông Đạo đã cứu hắn một mạng. Thế nhưng do vẫn còn choáng váng từ đòn đánh trước nên hắn còn chưa kịp lấy lại thăng bằng, thân thể lại một lần nữa bị đánh bay sang một hướng khác. Nhân Trung Long được thế không tha người, quyết tâm đuổi theo hắn bằng được, mỗi khi áp sát được đối thủ là ngay lập tức bổ một kiếm như thái sơn áp đỉnh nhằm phá vỡ phòng ngự của đối phương.

-Keng keng keng!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.