Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu Trùng lâu

Tiểu thuyết gốc · 2091 chữ

Mỹ phụ khi nghe thấy lời này thì trong lòng như có bão nổi. Nàng ta thật sự rất tò mò, không biết đối phương là thần thánh phương nào mà có thể biết rõ giá cả tới như vậy. Chẳng lẽ trong thương hội có người thông đồng với người ngoài để kiếm lợi sao? Nhưng việc này không thể nào xảy ra, nếu như có nội ứng thì đối phương chắc chắn sẽ không chọn phương thức mua nhà đất để mà kiếm lợi được. Có điều khách nhân trước mặt dường như rất thiếu tính kiên nhẫn, nàng ta chỉ thoáng suy nghĩ một chút rồi cười khổ đáp:

-Đại nhân quả thực là người trong nghề, nếu ngài đã nói như vậy thì khế ước nơi đó liền bán cho ngài vậy.

Cuối cùng thì chuyện giá cả cũng giải quyết xong, Tiết Đông Lăng thanh toán phí thủ tục, lấy khế ước nhà đất rồi lập tức rời đi cùng hai người Nhân Trung Long. Cũng may đám người của Tử Phong tông rất giàu có, người nào người nấy đều mang theo một đống chân khí linh dịch bên người tùy thời tu luyện nên việc mua bán lần này là do bọn hắn chủ chi. Đây cũng là lý do vì sao mà võ giả từ ngoại giới khi lần đầu tới Vô Nguyên giới đều bị võ giả bản thổ săn lùng. Bên trong khu lầu các của Bắc Uy phân hội, Tất Đồng phu nhân đang ngồi uống trà cùng với một người thần bí.

-Đại nhân, thật sự không cần làm rõ thân phận của bọn hắn sao?

Người thần bí kia ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng của ba người Nhân Trung Long. Đột nhiên một người trong số đó như cảm giác được điều gì. Hắn quay đầu lại nhìn về phía người thần bí kia, khuôn mặt bị áo bào che hết nhưng vẫn lộ ra đôi con ngươi thâm thúy, dường như lại mang theo ý vị như đang cảnh cáo. Hai con ngươi của người thần bí không tự chủ được mà hiện lên vẻ kinh dị, hắn lắc đầu đáp:

-Không cần! Nếu để đối phương phát hiện ra thì không hay đâu. Cường giả cỡ đó cũng không có ai là hiền lành cả, nói không chừng sẽ tự rước họa vào thân.

-Nhưng …

Tất Đồng phu nhân vẫn muốn điều tra kỹ càng thân phận của ba hắc y nhân kia. Trong suy nghĩ của nàng thì bọn hắn không phải là võ giả từ ngoại giới nhưng tuyệt đối có vấn đề, không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.

-Không phải bọn hắn mới mua cơ sở hoạt động hay sao? Chờ khi nơi đó được đưa vào sử dụng thì tự khắc sẽ phải lộ rõ thân phận của mình mà thôi.

Quả không ngoài dự đoán của người thần bí kia, đám người Nhân Trung Long sau khi tập hợp với mấy người Nhân Trung Huyên thì lập tức có hành động. Bọn họ bây giờ chẳng khác gì người vô gia cư cả, tài phú cũng đã dùng gần một nửa để mua khế ước nhà đất rồi, bây giờ mà còn không tranh thủ từng phút từng giây bắt đầu kinh doanh thì chẳng mấy sẽ rơi vào cảnh nghèo rớt mồng tơi mất. Chỉ trong buổi chiều hôm đó, một bảng hiệu ngắn gọn súc tích đã được dựng nên trước cửa căn lầu các đã bỏ hoang mấy năm kia.

-Thu nhận tiền tài, thay người tiêu tai!

Một võ giả đi ngang qua miệng lẩm bẩm đọc bảng hiệu trước cửa kia, lại ngước nhìn lên thì lập tức thấy ba chữ ngập tràn bá khí: “Cửu Trùng lâu”. Cửa của Cửu Trùng lâu lúc này đã mở, khung cảnh bên trong cũng trở nên khang trang tươm tất. Các loại bàn ghế, dụng cụ đều là đồ dùng được làm từ vật liệu quý, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của những đại sư có tiếng trong thành. Võ giả kia thấy vậy thì tò mò, không biết làm thế nào mà một tòa lầu các bỏ hoang có thể thay đổi lớn tới như vậy so với lần gần nhất mà hắn đi ngang qua từ mấy ngày trước. Nếu để hắn biết là những thay đổi nghiêng trời lệch đất này được hoàn thành chỉ trong mấy canh giờ thì không biết hắn sẽ sốc tới đâu nữa. Có điều khi hắn vừa bước vào thì lập tức bị trận pháp cản lại, không thể tiến thêm nữa, đồng thời bên tai hắn cũng vang lên một thanh âm:

-Khách nhân thứ lỗi, chỗ chúng ta còn chưa bắt đầu kinh doanh, xin mời người quay lại vào ngày mai.

Võ giả kia thấy thế thì có chút thất vọng, sự biến hóa chóng mặt của nơi này đã thành công trong việc khơi dậy hứng thú của hắn vậy mà lại không thể vào.

-Nhất định ngày mai phải quay lại đây xem thử.

Trong lòng hắn thầm nhủ như vậy rồi cũng bước chân rời đi. Những người như hắn cũng không phải là ít, đa số khi rời đi cũng đều có tâm lí sẽ quay lại vào ngày hôm sau. Nếu như đợi khi hoàn thành rồi mới mở cửa tửu lâu thì vẫn sẽ có nhiều người hiếu kỳ tới xem thử nhưng cách làm gây nên chấn động và tạo sự tò mò cho người qua đường này lại có tính tuyên truyền tự nhiên hơn rất nhiều. Đợi tới ngày mai khi mở cửa đón khách thì rất có thể sẽ có rất nhiều võ giả tới đây, nói không chừng còn kéo theo cả bằng hữu đi cùng nữa. Đây là chủ ý của Long Đại Hải, mấy người Nhân Trung Long đã quen với việc nghe theo những ý kiến kỳ quái của hắn nên cũng chẳng ai có ý kiến gì cả.

Rạng sáng ngày hôm sau cũng chính thức là ngày mà Cửu Trùng lâu mở rộng cửa lớn đón những vị khách đầu tiên. Quả không ngoài dự đoán của Long Đại Hải, tửu lâu vừa mới mở ra thì lập tức có người đi vào, không lâu sau là cảnh tượng vô số võ giả lũ lượt kéo vào trong tửu lâu. Cửu Trùng lâu này được cải tổ trên cơ sở của một tòa lầu các có diện tích thực tế ước tính khoảng gần ba ngàn mét vuông, do đó mỗi một tầng đều có một sảnh lớn cực đại cộng thêm rất nhiều sương phòng riêng tư. Tuy diện tích này so với những tửu lâu hàng đầu trong Chiến Uy thành còn chẳng đáng nhắc tới nhưng ở khu vực ngoại vi này thì Cửu Trùng lâu cũng được coi là một toàn kiến trúc khổng lồ rồi. Lại nói mới chỉ ngày hôm qua nơi này còn bỏ hoang, vậy mà hôm nay đã khoác lên một diện mạo hoàn toàn mới mẻ và chỉnh chu, có thể thấy được thế lực đứng sau Cửu Trùng lâu này có năng lực lớn đến thế nào.

-Ngươi có thấy tên của tửu lâu này không? Cửu Trùng lâu, nghe thật là bá khí. Cửu là chí tôn, có điều cũng không thể vì thế mà đặt tên cho một tửu lâu tám tầng là Cửu Trùng lâu chứ, như vậy lại chẳng ra làm sao cả.

Trong đại sảnh của tầng một, hai võ giả vừa ngồi thưởng rượu vừa nói chuyện phiếm. Hai võ giả này thực lực chẳng đáng nhắc tới, cũng chỉ là khí động cảnh sơ kỳ mà thôi, bởi vậy nên mới phải ngồi ở vị trí được cho là thấp kém nhất trong cả tửu lâu này. Tên võ giả vừa mở miệng chê bai nơi này thì lập tức bị đồng bạn của mình bịt miệng lại không cho nói tiếp.

-Suỵt, ngươi bị ngu hay sao? Lại dám nói như vậy ở ngay đây, ngươi ngại mạng của mình quá dài rồi à?

Võ giả kia không phục đáp:

-Không phải ta chỉ nói thật thôi sao, chẳng lẽ như vậy cũng không được?

Tên đồng bạn của hắn lấy tay xoa xoa hai huyệt thái dương của mình mà nói:

-Bởi vậy mới nói vô tri là đáng sợ nhất. Lúc đi vào tửu lâu này ngươi không để ý quanh một lượt à? Nơi này rõ ràng có chín tầng lầu, hơn nữa mỗi tầng đều tỏa ra khí thế bức người, cái gì mà tám tầng chứ, đúng là không có mắt nhìn mà.

Võ giả kia nghe thế thì không tin, vội vàng phi thân ra đường cái rồi quay đầu nhìn lại, sau đó lập tức há hốc mồm. Quả đúng như lời mà đồng bạn của hắn nói, nơi này quả thực là một tòa lầu các có chín tầng. Thế nhưng sao có thể như vậy? Không phải mới ngày hôm qua nơi này vẫn chỉ có tám tầng lầu thôi sao, sao bây giờ lại thành chín tầng rồi? Tòa lầu các cũ ở nơi này chỉ có tám tầng, đây là chuyện ai cũng biết. Bằng vào diện tích của nó thì muốn thêm một tầng nữa tuyệt không phải chuyện đơn giản. Cứ cho là chủ nhân của nơi này đã có bản thiết kế xây dựng từ trước, cộng thêm việc thuê đội ngũ công tượng cao cấp nhất trong khu vực quanh đây thì ước chừng cũng phải mất đến hai ba ngày mới có thể hoàn thành. Vậy mà mới qua một đêm thôi mà nơi này đã thêm một tầng lầu rồi, điều này khiến hắn không thể lý giải nổi. Nhìn lại một vòng vẻ ngoài của Cửu Trùng lâu này, võ giả kia lại một lần nữa kinh ngạc khi phát hiện cả tám tầng lầu có sẵn đều đã được tu sửa lại, không biết bên trong thì ra sao nhưng kiến trúc bên ngoài đã thay đổi khác hẳn so với ký ức của hắn về nơi này. Trong lòng võ giả này như đang có ngàn cơn sóng vỗ, chắc hẳn là đang tưởng tượng tới thế lực đứng sau Cửu Trùng lâu này cường đại tới cỡ nào. Vậy mà vừa rồi hắn còn buông lời chế giễu ngu ngốc, nếu như chủ nhân nơi này truy cứu thì hắn liền không xong rồi. Chính vì lý do này nên trong suốt quá trình còn lại của bữa ăn hắn hầu như chẳng nói thêm gì, còn cắn răng chi mạnh tay mua thêm rất nhiều đồ ăn đắt tiền nữa. Tuy rằng trong lòng lo sợ nhưng không thể phủ nhận rằng đồ ăn và rượu trong tửu lâu này đều là loại thượng hạng, không những hương vị không tệ mà còn có công hiệu phụ trợ tu luyện, cũng coi như là không phí tiền rồi. Ngoài võ giả kia thì còn có rất nhiều người khác có chung quan điểm với hắn. Thông thường thì võ giả từ khí động cảnh đã có thể thoải mái tích cốc rồi, căn bản không cần đến ăn uống thường xuyên, cũng sẽ chẳng có mấy người chú trọng vào hương vị của đồ ăn. Thứ mà võ giả quan tâm là đồ ăn mà bọn hắn ăn vào có thể giúp ích gì cho tu luyện hay không, mà loại đồ ăn có lợi cho tu luyện thì chỉ có linh dược và thịt yêu thú, những thứ thường mang theo vị rất tệ. Thế nhưng đồ ăn trong tửu lâu này không những toàn là hàng cao cấp mà hương vị cũng vượt xa mong đợi, ngay cả rượu cũng là loại linh tửu thượng hạng, quan trọng là giá cả lại không hề đắt đỏ. Nếu như xem hết một lượt các loại đồ ăn trong tửu lâu thì sẽ có thể thấy một vài món được gán nhãn đặc biệt, có điều giá cả của những món ăn đó lại là những con số trên trời, hơn nữa chưa được ai kiểm chứng chất lượng nên trong ngày đầu tiên vẫn chưa có ai gọi cả.

-Khách quan, ngài không thể lên lầu ba được, xin đừng làm khó tiểu nhân nữa.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.