Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mâu thuẫn

Tiểu thuyết gốc · 2083 chữ

Khách nhân ở lầu hai đột nhiên bị thu hút bởi mâu thuẫn giữa tiểu nhị trong lâu và một võ giả nào đó.

-Ngươi đùa với lão tử sao? Ta đây muốn lên lầu ba ngồi, có gì không được?

Võ giả kia có tu vi khí động cảnh tầng tám, theo quy định thì không thể đi quá lầu hai, đây là quy định do Cửu Trùng lâu đặt ra, hắn đây là đang gây hấn vô lý với tiểu nhị của tửu lâu.

-Khách quan, không phải tiểu nhân đã nói rất rõ quy định của tửu lâu với ngài hay sao? Chỉ có tu sĩ khí tuyền cảnh hoặc được tu sĩ khí tuyền cảnh dẫn theo mới có thể lên được lầu ba, xin ngài đừng cố chấp lên trên đó.

Tiểu nhị kia chỉ là một tên luyện thể cảnh mà thôi, trong mắt võ giả kia thì chẳng khác nào phàm nhân, đương nhiên không thể ngăn cản bước tiến của hắn, chỉ bằng một cái phất tay của hắn đã bị đánh bay đi rồi. Thế nhưng khi võ giả kia vừa bước chân lên bậc thang đầu tiên dẫn lên lầu ba thì một cỗ uy áp khủng bố lập tức bao phủ lên người của hắn.

-A a!

Võ giả kia bị uy áp đè nén đến mức không thở nổi, hai lỗ tai phát ra những tiếng lùng bùng, đau đớn khiến hắn không nhịn được mà rên lên.

-Dám phá hư quy củ của Cửu Trùng lâu ta, ngươi chán sống rồi sao?

Một thanh âm từ tốn mà uy nghiêm vang vọng khắp lầu hai, tuy không nhìn thấy người nói nhưng khẳng định người kia là một cường giả.

-Bằng hữu xin hãy nương tay!

Một nam tử vội vàng chạy tới chỗ của võ giả kia, vừa đi vừa chắp hai tay lại nói:

-Hắn đi cùng với ta, chúng ta là người của Ám Tiêu hội, mong đạo hữu nể mặt.

Người tới là một võ giả tam tuyền cảnh, tính ra thì cũng có thể coi là một cao thủ rồi. Có điều người của Cửu Trùng lâu chẳng có vẻ gì là nể mặt hắn cả, ngay khi hắn tới gần võ giả khí động cảnh thì uy áp khủng bố kia cũng bao trùm luôn cả hắn.

-Rầm!

Nam tử khí tuyền cảnh kia lập tức khuỵu hai chân xuống, đầu gối đập mạnh lên mặt sàn, cả người cũng quỳ rạp xuống đất.

-Bằng hữu …

Hắn hốt hoảng định nói gì thì giọng nói uy nghiêm kia lại vang lên:

-Ai là bằng hữu của ngươi? Ngươi có tư cách gì mà nói chuyện ở đây? Ám Tiêu hội là là thứ đồ rẻ rách gì, ghê gớm lắm sao? Còn dám lấy bối cảnh ra đe dọa, có tin bản tọa lập tức lấy đi mạng chó của hai người các ngươi không?

Nam tử kia đã bị dọa sợ rồi, người đang nói chuyện khẳng định là một cường giả khí hải cảnh. Vốn dĩ hắn có thể cùng dẫn thuộc hạ của mình đi lên lầu ba, có điều hắn tới đây theo chủ ý của Ám Tiêu hội, mục tiêu là thăm dò xem nơi này sâu cạn thế nào. Ai mà ngờ được chủ nhân của Cửu Trùng lâu này lại cứng rắn như vậy, hở một chút ra là dọa đánh dọa giết, như vậy còn muốn làm ăn hay không?

-Xin đại nhân tha mạng, thuộc hạ của ta là loại não chó không hiểu tiếng người, tiểu nhân xin thay mặt hắn bồi tội với quý lâu.

-Hừ.

Uy áp trên người biến mất khiến nam tử kia vui mừng, nhưng câu nói tiếp theo truyền đến tai hắn lại khiến mặt hắn xanh như tàu lá chuối.

-Dám cả gan gây rối ở trong tửu lâu của ta, có thể tha các ngươi một mạng nhưng nếu cứ để như vậy thì mặt mũi của Cửu Trùng lâu biết để đâu? Để lại một trăm chân khí linh dịch rồi cút đi, như vậy coi như là chúng ta nể mặt Ám Tiêu hội của các ngươi.

-Một … một trăm chân khí linh dịch sao?

Sắc mặt tên kia lập tức trở nên tái mét, con số một trăm chân khí linh dịch ngang với toàn bộ tài phú của hắn rồi, nếu đưa ra thì hắn sẽ thành một con quỷ đói. Mặc dù hắn đây là đang làm nhiệm vụ của Ám Tiêu hội nhưng ai biết được khi về sẽ được bồi thường bao nhiêu chứ, nói không chừng còn không đủ một nửa tổn thất của hắn nữa.

-Đại … đại nhân …

Nam tử lắp bắp muốn nói gì nhưng giọng nói lạnh lùng kia lập tức cắt ngang lời hắn:

-Bản tọa sẽ không lặp lại lời nói của mình đâu.

Biết rằng đã không thể thương lượng được nữa, nam tử chỉ có thể cắn răng lấy một trăm giọt chân khí linh dịch ra đặt lên trên một bàn rượu gần đó, sau đó rời đi đầy khuất nhục. Hai võ giả kia rời đi rồi, giọng nói kia lại vang vọng khắp hai tầng đầu:

-Chư vị tới Cửu Trùng lâu dùng bữa, bản lâu lấy làm vinh hạnh. Có điều mọi thứ đều phải có chừng có mực, quy tắc của bản lâu chính là một trong những thứ không thể xâm phạm, hy vọng chư vị có thể hiểu rõ điều này.

Giọng điệu của cường giả thần bí kia không những cường ngạnh mà còn bá đạo, có điều những võ giả ở tầng hai cũng không cảm thấy có gì không đúng. Ở cái thế giới nơi mà cá lớn nuốt cá bé này thì nắm đấm chính là đạo lý, ngươi mạnh thì bất kể ngươi làm gì cũng không có ai phản đối cả.

Trải qua sự việc lần này thì danh tiếng của Cửu Trùng lâu đã một bước lên cao rồi, những chuyện như có người quấy rối cũng không còn nữa. Trải qua hai ngày kinh doanh đầu tiên, võ giả trong vòng bán kính mấy chục dặm xung quanh đều đã nghe nói tới Cửu Trùng lâu. Vì là một thế lực mới nên cũng nhận được sự quan tâm nhiều hơn, đi đâu cũng có thể thấy người khác bàn tán về nơi này. Trải qua ngày khai trương vô cùng thành công, những tưởng công việc làm ăn của Cửu Trùng lâu sẽ phát triển thuận lợi nhưng ngay sáng sớm ngày thứ hai thì lại có biến cố.

Ngay lúc này tại trước cửa của Cửu Trùng lâu đang có một đám người tụ tập hò hét, những võ giả tới xem đông tới mức đứng chật kín hai con phố lân cận, ngay cả trên mái nhà cũng xếp đầy người. Những việc va chạm nhau giữa các thế lực luôn được võ giả khắp nơi quan tâm như vậy, lý do là vì mỗi lần tranh chấp giữa hai thế lực nổ ra thì rất có thể sẽ có một trong hai bị xóa tên, nếu có thể nắm bắt thông tin từ sớm thì sẽ dễ dàng tranh đoạt lợi ích hay nói trắng ra là đi hôi của.

-Các người đứng chặn trước cửa ở đây làm chuyện gì vậy?

Long Đại Hải bước ra từ trong cửa lâu nhìn vào đám người trước mặt hỏi. Một tên võ giả bên phía đối diện hùng hổ tiến lên mà đáp:

-Chúng ta là người của Ám Tiêu hội, hôm nay tới đây để hỏi tội đám người Cửu Trùng lâu các ngươi.

Mặc dù biết rõ người kia đang nói gì nhưng Long Đại Hải vẫn ra vẻ khó hiểu hỏi lại:

-Chúng ta làm ăn bình thường, hơn nữa mới mở cửa một ngày sao lại có tội?

Võ giả kia thấy hắn nói chuyện nhẹ nhàng như vậy thì được nước làm tới, lại lớn tiếng quát:

-To gan! Ngày hôm qua ngân sát sứ và một đệ tử của Ám Tiêu hội chúng ta tới nơi này dùng bữa, kết quả lại bị người của các ngươi đánh bị thương, còn bị các ngươi lừa tiền, bao nhiêu người chứng kiến tại chỗ, các ngươi còn dám chối cãi sao?

Long Đại Hải tỏ vẻ như nhớ ra điều gì đó, hắn ồ lên một tiếng đáp:

-Là hai cái tên gây rối trong tửu lâu sao? Bọn hắn vi phạm quy định của tửu lâu, bị phạt là điều hợp tình hợp lý, chưa kể chúng ta cũng đâu có đánh bọn hắn bị thương, chỉ thiện chí nhắc nhở và trách phạt chút thôi, cũng không thể nói là lừa tiền được.

Võ giả kia lại càn rỡ quát lớn:

-Quy định chó má gì chứ? Dám động vào người của Ám Tiêu hội chúng ta, các ngươi đã sẵn sàng nhận lấy lửa giận của Ám Tiêu hội hay chưa? Mau gọi chủ quản của các người ra đây nói chuyện, bằng không đừng trách chúng ta vào trong đập phá quán!

Long Đại Hải nhướng mày đáp:

-Ta chính là chủ quản ở đây. Những gì cần nói ta đã nói hết rồi, nếu các người không muốn vào tửu lâu dùng bữa thì xin hãy rời đi, chúng ta còn phải làm ăn nữa.

Nghe hắn nói vậy thì một đám người bên phía Ám Tiêu hội cười phá lên ha hả, tên nào tên nấy đều ôm bụng mà cười như bắt được vàng. Long Đại Hải còn trẻ như vậy, không cần dò xét cũng biết thực lực của hắn chẳng ra làm sao, mấy tên của Ám Tiêu hội căn bản không để hắn vào trong mắt.

-Bằng vào tiểu tử miệng còn hôi sữa nhà ngươi mà cũng dám nói chuyện với chúng ta sao? Mau mau cút vào trong gọi đại nhân nhà ngươi ra đây, bằng không đừng trách ta độc ác.

Long Đại Hải lúc này đã hết kiên nhẫn với võ giả kia rồi. Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, người kia lập tức như bị đại chùy đập trúng, cả ngươi bay ngược ra đằng sau va vào mấy tên võ đồng bạn của mình khiến cả đám ngã dúi dụi. Mấy tên võ giả khác của Ám Tiêu hội vội vàng đỡ hắn dậy thì kinh ngạc khi thấy võ giả kia đã bất tỉnh nhân sự, toàn thân chi chít vết thương, tình trạng thân thể có thể nói là vô cùng thê thảm.

-Cửu trùng lâu chúng ta tuy rằng mới thành lập, căn cơ chưa vững nhưng cũng không phải là cục đất sét để kẻ khác tùy tiện nhào nặn. Hôm nay liền lấy Ám Tiêu hội của các người làm gương cho những kẻ không biết điều khác vậy.

Long Đại Hải dùng âm ba thuật truyền ra khắp mấy dặm xung quanh, lời nói tuy nhỏ nhưng mỗi người nghe được đều cảm thấy như tiếng sấm nổ vang bên tai. Vừa dứt lời thì thân ảnh của hắn biến mất trong sự kinh hãi của những người đang chứng kiến.

-Binh binh! Bành! Oành!

Chỉ sau mấy hơi thở thì những tiếng va chạm liên tiếp vang lên, kéo theo đó là từng bóng người lần lượt bị đánh bay từ trên xuống, đáp thẳng vào vị trí của mấy tên Ám Tiêu hội tới gây rối làm cho bọn hắn vội vàng né tránh. Những kẻ kia mặc một thân hắc bào che kín người, chỉ có mũ trùm là bị người xốc ngược lên để lộ chân diện mục. Những võ giả tới xem náo nhiệt đều cảm thấy lạnh sống lưng, không ít người nhận ra mấy tên võ giả bị đánh cho bầm dập kia đều là cao tầng của Ám Tiêu hội. Tổng cộng có hai mươi tư tên võ giả, mười bảy tên tu vi khí tuyền cảnh, còn lại đều là khí hải cảnh, tu vi cao thấp không đồng nhất. Chỗ này gần như đã là toàn bộ lực lượng mạnh nhất của Ám Tiêu hội rồi, chỉ thiếu một vài cao thủ nữa, chắc hẳn là còn đang trấn thủ ở địa bàn của bọn hắn.

-Xin các hạ hãy bình tĩnh!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.