Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu người (3)

Tiểu thuyết gốc · 2065 chữ

Lời còn chưa kịp thốt ra thì Nhân Trung Long đã tiếp cận rồi giáng cho hắn một chưởng. Hắc y nhân vội vàng chống đỡ nhưng đã muộn, liền bị chưởng phong đánh bay về phía sau, ngay cả mạng che mặt cũng bị rớt ra ngoài. Người này thế mà lại là một nữ tử, gương mặt khoảng hơn ba mươi, không già nua nhưng lại thực sự khó coi. Trên mặt người này chứa đầy các vết sẹo, nổi các nốt như là mụn thịt, chỉnh thể gương mặt cũng hơi méo mó khó coi, cái miệng có phần méo xệch, mũi khoằm với trán cao, nếu nói một cách thô thiển thì chính là một nữ nhân xấu xí.

-Hừ, nhà ngươi không ngờ lại là một nữ nhân xấu xí!

Nghe được lời này thì nữ nhân kia như phát điên, ả ta hét lên một tiếng rồi lao lên tấn công Nhân Trung Long liên tục. Nhân Trung Long thầm đắc ý trong lòng, hắn chỉ tùy tiện khiêu khích một chút thôi, vậy mà nữ nhân kia lại dễ nổi đóa như vậy, chắc hẳn là một người rất tự ti về ngoại hình của mình. Trong tu chân giới thì việc có một gương mặt dễ nhìn là chuyện rất bình thường, bởi lẽ sau luyện thể cảnh thì thân thể võ giả đã trải qua một lần lột xác, loại bỏ được phần lớn độc tố trong cơ thể. Những thứ như mụn nhọt hay tàn nhang không bao giờ xuất hiện trên gương mặt của võ giả, ở thế giới của tu sĩ thì có thể nói khắp nơi đều là mỹ nữ. Chỉ có một số ít nữ tu khi tu luyện gặp phải vấn đề hoặc tiếp xúc độc tố lâu ngày thì mới có khả năng ảnh hưởng tới gương mặt, mà những người như vậy thì giống như những con cừu đen vậy, rất dễ nảy sinh tự ti về ngoại hình của mình. Nhân Trung Long nhẹ nhàng chống đỡ công kích của nữ nhân kia, thỉnh thoảng còn đánh trả lại một hai chiêu khiến ả ta nắm thế chủ động nhưng lại có vẻ vô cùng chật vật. Nữ nhân kia quả thực giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, liên tục điên cuồng công kích hắn ta bất chấp kết quả.

-Chính là lúc này!

Nhân Trung Long nhìn ra sơ hở chí mạng của ả ta, một chưởng đánh vào mạn sườn bên phải của ả, nếu trúng thì sẽ đánh gục ả.

-Vút!

Chưởng kình xé gió gào thét lao tới người của nữ nhân kia, ngay khi những ngón tay đầu tiên của hắn gần chạm vào người ả thì ả lại hóa thành một làn khói đen đi xuyên qua người hắn, lập tức lao tới hai người Hy Tuyền đứng đằng sau. Nhân Trung Long lúc này mới ý thức được bản thân đã chủ quan thì đã muộn, nữ nhân kia đã chỉ còn cách thân thể của Hy Tuyền có ba thước. Trong lúc giận dữ, hắn không kiềm chế được mà bổ trọng kiếm ra, giường như muốn trảm đôi thân thể của ả ta.

-Bộp! Keng!

Thủ chưởng của nữ nhân chỉ còn cách Hy Tuyền một xích thì bị một bàn tay kịp thời nắm lại, trọng kiếm của Nhân Trung Long sắp bổ vào người của ả cũng bị một bàn tay khác chặn đứng lại. Người tới chính là Long Đại Hải, sự xuất hiện của hắn khiến Nhân Trung Long vừa thở phào vừa khó hiểu.

-Dẫn người của ngươi rời đi!

Long Đại Hải buông tay của nữ nhân mặc hắc y ra, sau đó để nàng ta rời đi.

-Không được! Ngươi không biết nữ nhân này là ai đâu, ả ta …

Nhân Trung Long tiến lên định ngăn cản nhưng trọng kiếm nặng vạn cân của hắn căn bản là không có cách nào rút ra khỏi tay của Long Đại Hải, giống như bị cắm vào sâu trong cương thạch vậy.

-Dừng ở đây đi, chúng ta chỉ có trách nhiệm bảo vệ hai người kia, đừng lôi thêm rắc rối vào cho Cửu Trùng lâu.

-Thế nhưng …

Nhân Trung Long còn muốn bắt đám người kia làm tù binh nhưng lời chưa nói xong lại bị cắt ngang:

-Đủ rồi! Nếu ngươi còn cố chấp muốn làm vậy thì sau này nhất định sẽ hối hận.

Lời này của Long Đại Hải khiến hắn chẳng hiểu ra làm sao, có điều thấy ánh mắt kiên quyết kia thì cũng chỉ có thể nghe theo đối phương mà thôi. Thu lại trọng kiếm trong tay, hắn tới bên hai người Hy Tuyền hỏi thăm tình hình của bọn họ. Tình cảnh vừa rồi quả thực hung hiểm nhưng cũng may là hai nàng không bị làm sao. Ở phía bên này, nữ nhân mặc hắc y khó hiểu mà nhìn Long Đại Hải, có điều hắn cũng không muốn dây dưa thêm với nàng ta, chỉ lạnh nhạt nói:

-Ngươi còn không đi? Muốn ở lại đây chịu chết sao?

Nữ nhân dùng ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn hắn một cái rồi ra hiệu cho đồng bọn rời đi. Đám người mặc hắc y rời đi rồi cũng đến mấy người Nhân Trung Long, bọn hắn thuê mấy con ngựa tốt rồi cùng nhau quay trở lại Cửu Trùng lâu. Nhân vật chính cũng đã rời khỏi, quần chúng tới xem náo nhiệt tự nhiên cũng tản đi, có điều những tiếng đàm luận thì ngày càng trở nên sôi nổi hơn, vang vọng khắp một góc của Chiến Uy thành.

-Đa tạ đại nhân giúp đỡ, lần này nếu không có ngài thì chúng ta sớm đã mất mạng dưới tay đám người kia rồi.

Bên trong Cửu Trùng lâu, hai người Hy Tuyền và tiểu Tuyết đồng thời hành lễ cảm tạ Nhân Trung Long. Hắn vội vàng đỡ hai nàng dậy mà nói:

-Hai vị tiểu thư không cần đa lễ, đây đều là việc ta nên làm.

Hắn đang định làm quen một chút thì Long Đại Hải lập tức chen ngang mà nói:

-Cái gì nên làm hay không nên làm? Chúng ta đây là nhận tiền làm việc, sự việc lần này phức tạp như vậy, các người nhất định phải trả thêm thù lao. Hai người các ngươi về đi, sau khi Huyết Tán vương trở lại thì người của chúng ta sẽ tới lấy tiền.

Giọng điệu trục khách này rõ ràng là không muốn làm quen lôi kéo quan hệ, không khỏi khiến cho Nhân Trung Long bất mãn. Hai người Hy Tuyền thấy Nhân Trung Long không có phản bác, đành nhìn hắn với ánh mắt tiếc nuối sau đó liền rời đi. Sau khi hai nàng ta rời đi thì Long Đại Hải cũng lập tức đi lên tầng cao nhất của Cửu Trùng lâu bế quan tu luyện, căn bản không muốn nói gì với Nhân Trung Long. Kỳ thực bản thân của Nhân Trung Long hiểu rất rõ, hành động của hắn ngày hôm nay không phù hợp với quy tắc của dong binh, nếu làm quen với hai người Hy Tuyền thì cũng sẽ đắc tội với thế lực của đám hắc y nhân kia. Hắn thì không sợ đám người kia nhưng thế lực phía sau bọn hắn không chừng còn có những cường giả mạnh mẽ hơn, nếu đối địch với bọn hắn thì có thể sẽ mang lại kết cục không tốt. Đột nhiên một cảm giác uể oải ập tới người của Nhân Trung Long, đây chính là tác dụng phụ của việc để linh hồn lực của Đan lão phụ thể.

-Tiểu tử, mau đi bế quan tu dưỡng thân thể!

Giọng nói già nua của Đan lão vang lên nhắc nhở hắn phải trở về tu luyện. Vừa về phòng là hắn liền đóng cửa bế quan, tốc độ khôi phục chân khí chậm rì khiến hắn không khỏi nhướng mày. Mặc dù tốc độ này đã rất tốt ở Vô Nguyên giới rồi nhưng vẫn còn kém xa ngoại giới, bản thân hắn vẫn còn chưa quen được với điều này. Hắn lấy ra một bình ngọc chứa chân khí linh dịch ra ngoài, nhỏ một giọt vào trọng miệng rồi mới tu luyện tiếp. Chân khí linh dịch đi vào trong bụng của hắn thì lập tức bùng nổ, chân khí tinh thuần như một dòng lũ quét tới bên trong đan điền của hắn. Thứ đồ này là công sức áp súc chân khí dòng rã một tháng trời của võ giả khí tuyền cảnh, lượng chân khí chứa đựng trong đó không cần phải nói cũng biết là nhiều tới cỡ nào. Cho dù là thập tuyền cảnh chí cực như hắn thì cũng không thể hấp thụ được trong chốc lát, người thường thì càng phải mất tới mấy ngày mới luyện hóa hết được.

Thời gian trôi nhanh, thoắt cái đã qua mười ngày, chuyện mà Nhân Trung Long làm ra mấy ngày trước thì đã hạ nhiệt nhưng danh tiếng của Cửu Trùng lâu thì lại ngày càng tăng. Việc Cửu Trùng lâu nhận tiền làm việc thay người cũng được tuyên truyền rộng rãi, có thể nói là tiếng lành đồn xa. Nhiều người thậm chí còn phóng đại lên rằng nếu như muốn giữ mạng thì chỉ việc tìm tới Cửu Trùng lâu, chỉ cần có đủ tiền thì đảm bảo ngươi tai qua nạn khỏi.

Ngày hôm nay cũng là lúc Huyết Tán vương quay trở về Chiến Uy thành. Hắn vô cùng tức giận khi biết nữ nhi mà bản thân hết mực cưng chiều lại bị người vây giết ngay trong thành. Long Đại Hải cùng Tiết Đông Lăng cùng nghe thủ hạ báo cáo, đang định phái người đi tới phủ của Huyết Tán vương đòi thù lao thì Nhân Trung Long đột nhiên xuất hiện đòi đi thay. Đối với yêu cầu của hắn thì hai người Long Đại Hải không thể từ chối, chỉ biết dặn dò hắn đừng để bản thân bị đối phương lôi kéo quan hệ. Nhân Trung Long cũng chỉ đáp lời cho có lệ rồi lập tức lên đường tới Huyết Tán phủ. Phía trên tầng chín của Cửu Trùng lâu, bên trong một gian phòng có hai người, một nam tử trung niên đứng bên cạnh một nữ tử đang ngồi tu luyện nói:

-Tiểu thư, Nhân Trung Long công tử đã lên đường tới Huyết Tán phủ rồi.

Người này chính là lôi thúc, vẻ mặt của hắn lúc nói chuyện cũng có vẻ không vui, dường như không thích việc Nhân Trung Long làm cho lắm. Mấy ngày trước khi Nhân Trung Long đi làm nhiệm vụ thì Nhân Trung Huyên cũng để cho hắn bám theo nhằm bảo vệ an toàn cho đối phương. Sau khi trở về thì hắn cũng là có gì nói đấy, tuyệt đối không thêm mắm dặm muối nhưng theo hắn thấy như thế đã đủ để tiểu thư nhà mình bất mãn với đối phương rồi, ai ngờ Nhân Trung Huyên lại không hề để tâm tới. Ngay cả lần này cũng vậy, Nhân Trung Huyên nghe thấy hắn báo cáo thì chỉ nhàn nhạt gật đầu, ngay cả hai mắt cũng không mở ra mà tiếp tục tu luyện. Lôi thúc thấy vậy thì không cam lòng, hắn lại tiếp tục nói:

-Tiểu thư, có chuyện này lão hủ vẫn còn chưa nói cho người biết.

Thấy Nhân Trung Huyên không có trả lời, hắn lập tức nói tiếp:

-Thời gian khi Thiên Tài Chiến chuẩn bị diễn ra thì trong gia tộc đã đưa tin báo tới. Có nhiều người rất bất mãn với việc người bỏ đi theo Nhân Trung Long công tử, đa số các trưởng lão đều ủng hộ việc ép buộc người quay trở về gia tộc, lão tộc trưởng căn bản không thể đè ép những ý kiến kia xuống được. Theo lão hủ tính toán thì nói trong thời gian ba tháng tới rất có thể sẽ có người từ trong gia tộc tới đón người về.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.