Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Đại Hải ra tay

Tiểu thuyết gốc · 2082 chữ

Độc Băng vương trợn mắt lên nhìn hắn, Huyết Tán vương thì lại vui mừng chắp tay mà nói:

-Đa tạ!

Không mất nhiều thời gian, đội ngũ năm tên cao thủ khí hải cảnh của hắn lại tiếp tục tấn công hai nàng.

-Nhân Trung công tử, không thể được!

Mấy cao thủ của Cửu Trùng lâu lên tiếng khuyên ngăn Nhân Trung Long nhưng lại bị hắn phất tay ngăn không cho nói. Ở trong Cửu Trùng lâu này thì không có ai dám không nghe lời hắn cả, ngay cả Tiết Đông Lăng còn phải khách khí với hắn nữa là. Mặc dù việc này sẽ gây tổn hại tới uy vọng của Cửu Trùng lâu nhưng đám bọn họ cũng chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ, ai bảo người ra chỉ thị là Nhân Trung Long chứ.

-Oành oành oành!

Mấy người Huyết Tán vương vây công Độc Băng vương, các loại công kích khiến cho bàn ghế trong lâu bị đánh đổ vỡ hết, từ tầng một rồi lại lên tới tầng hai. Lần này nếu phải bồi thường cho Cửu Trùng lâu thì chắc hẳn đám người Huyết Tán vương cũng phải đau lòng một phen rồi. Một lão già phi thân xuống lầu hai xem tình cảnh, chính là Tiết Đông Lăng. Thấy có người đánh nhau trong lâu, lão ta định ra tay chế trụ nhưng nhìn thấy Nhân Trung Long phất tay thì lão cũng chỉ đành đứng một bên mà xem. Đột nhiên phía sau truyền tới tiếng bước chân, theo sau đó là một giọng nói trầm thấp:

-Đánh đánh giết giết trong này, còn ra thể thống gì nữa? Là kẻ nào to gan mà lại dám gây sự trong Cửu Trùng lâu của ta?

Thân ảnh của Long Đại Hải xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, quần chúng đứng xem vừa nhìn thấy hắn là lập tức bàn tán xôn xao. Tình cảnh hắn một mình xử đẹp Ám Tiêu hội vẫn còn mới như in trong đầu những người được chứng kiến tận mắt, vì thế nên danh tiếng của hắn cũng cực lớn. Mấy người Huyết Tán vương được Nhân Trung Long đảm bảo thì căn bản không quan tâm đến hắn, vẫn một mực vây công hai người Độc Băng vương, đã sắp dồn các nàng vào chỗ chết rồi. Đúng lúc này thì Long Đại Hải cũng nhìn sang, vừa thấy được người bị vây giết là ai thì hắn giật bắn mình:

-Hả!

Một tiếng gió rít vang lên, thân ảnh của hai người Độc Băng vương đột nhiên biến mất, khi xuất hiện trở lại thì đã đứng ở trên đường lớn, thì ra là được Long Đại Hải mang theo bên mình.

-Ngươi …

Độc Băng vương định nói gì thì Long Đại Hải trực tiếp ngắt lời:

-Đừng nói gì cả, coi chừng thương thế trở nên nặng hơn.

Tay hắn cầm lấy tay của hai nàng, truyền chân khí vào giúp các nàng khôi phục thương thế. Độc Băng vương cảm thấy một cỗ khí tức thoải mái tràn vào cơ thể mình, liền đứng yên để cho người kia giúp mình trị thương.

-Các hạ, Nhân Trung Long huynh đệ nói rằng Cửu Trùng lâu sẽ không nhúng tay vào ân oán cá nhân của chúng ta, mong ngươi đừng làm chúng ta khó xử.

Tiếng nói của Huyết Tán vương từ đằng sau vang lên, theo sau hắn là bốn cao thủ khí hải cảnh. Hắn nhận ra Long Đại Hải, cũng biết uy danh của đối phương, có điều hắn vẫn nghĩ đối phương chỉ có hư danh mà thôi. Chỉ cần nhìn vào tu vi khí tuyền cảnh của đối phương là biết, một kẻ có tu vi như vậy thì sao có thể nhẹ nhàng hạ được cao thủ khí hải cảnh chứ? Người biến thái như Nhân Trung Long đâu phải ở đâu cũng có, gặp được một người đã là kỳ tích rồi, sao còn có thể thấy người thứ hai được? Long Đại Hải quay đầu lại nhìn mấy người bọn hắn, ánh mắt mang theo lửa giận hỏi lại:

-Ngươi hẳn là Huyết Tán vương đi?

-Chính là tại hạ!

-Là mấy người các ngươi đả thương nàng ta?

Giọng nói của hắn càng lúc càng trở nên trầm thấp, Huyết Tán vương nhíu mày đáp:

-Không sai! Có vấn đề gì sao?

-Bản tọa sẽ tự mình tới bái phỏng Huyết Tán phủ, các ngươi cút đi được rồi!

Huyết Tán vương nhíu chặt mày lại, cơ mặt co giật mấy cái. Hắn vẫn cố giữ bình tĩnh, quay qua hỏi Nhân Trung Long:

-Nhân Trung Long lão đệ, chuyện này là sao?

Nhân Trung Long mặc dù không thích làm việc cho hắn nhưng vẫn nói với Long Đại Hải:

-Long huynh, ngươi đừng tham gia vào chuyện này. Ta sẽ giải thích cho ngươi sau …

-Ngươi câm miệng cho lão tử! Thứ đồ khốn kiếp, nếu hôm nay ta mà không xuất quan thì lớn chuyện rồi.

Long Đại Hải trực tiếp mở miệng quát mắng Nhân Trung Long, thái độ cực kỳ ác liệt khiến cho đối phương chẳng hiểu sao. Huyết Tán vương lòng nóng như lửa đốt, vội vàng hỏi lại Nhân Trung Long:

-Nhân Trung Long lão đệ, rốt cuộc Cửu Trùng lâu các người là do ai làm chủ?

Lời này rõ ràng là có ý ly gián quan hệ, có điều với một Nhân Trung Long vừa bị người khác mắng thì lại có hiệu quả rất lớn. Hắn phất tay mà đáp:

-Đây là hành động của cá nhân hắn, không liên quan gì đến Cửu Trùng lâu.

Huyết Tán vương nghe vậy thì mừng rỡ, sắc mặt âm trầm nhìn Long Đại Hải mà nói:

-Các hạ, ta khuyên ngươi không nên tham gia vào chuyện này, bằng không đừng trách chúng ta không nể mặt Cửu Trùng lâu!

Long Đại Hải dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, động tác bảo hộ hai người Độc Băng vương sau lưng cũng đủ để thể hiện thái độ của bản thân.

-Được lắm, là do tự ngươi chuốc lấy đấy.

Huyết Tán vương lấy ra chiếc ô của mình, tán ô xòe ra, lại xoay tròn liên hồi tạo thành từng ánh đao chém về phía Long Đại Hải. Bản thân hắn cũng lao thân lên, tán ô thu lại, huyết tán lúc này như một cây gậy gỗ đánh về phía đối phương. Long Đại Hải lấy ra một thanh kiếm toàn thân đen nhánh, khí tức của vương khí tỏa ra trên đó còn mạnh hơn cả Vương Huyết tán.

-Để cho ngươi cút mà ngươi không biết điều, đã vậy cũng không cần phải đi nữa.

Hắc kiếm vung lên, một đường chém tới va chạm với huyết tán.

-Bành!

Không ngoài dự liệu, thân thể của Huyết Tán vương bị đánh bay đi như đạn pháo, lực đạo lớn đến mức húc đổ sập mấy toàn kiến trúc lân cận. Mấy cao thủ khí hải cảnh đi cùng hắn thấy một màn này thì như dại ra, ngay cả những những người đã từng thấy Long Đại Hải diệt gọn Ám Tiêu hội cũng phải kinh hãi hít sâu một hơi. Lần trước không ai thấy hắn ra tay, ít nhiều gì cũng có hoài nghi trong lòng. Bây giờ được chứng kiến sự mạnh mẽ của hắn như vậy thì những hiềm nghi trước đó lập tức bị xóa sạch.

-Khụ khụ! Ngươi …

Huyết Tán vương ho sặc sụa, vừa mở miệng nói một chữ liền phun máu như mưa, xen lẫn cả mấy mảnh nội tạng nhỏ trong đó. Vương Huyết Tán trong tay hắn đã bị chém thành hai khúc, một vương khí như vậy mà không chịu nổi một đòn, lực lượng lớn như vậy thì ai dám tranh phong?

-Bằng hữu của ngươi sao?

Lang Nha vương kéo tay áo của Độc Băng vương mà hỏi, người kia do dự một lúc rồi mới gật đầu.

-Chạy!

Đám người đi cùng Huyết Tán vương thấy hắn thê thảm như vậy thì không ai bảo ai, lập tức chia thành bốn đường cắm đầu tháo chạy.

-Ta cho các ngươi đi chưa? Nếu kẻ nào dám chạy thì đánh gãy hai chân!

Long Đại Hải đầy bá khí mà nói, bên trong giọng nói mang theo nộ khí xung thiên. Mấy tên kia nào dám ở lại chứ, ngươi có đe dọa bọn hắn cũng chỉ bằng thừa mà thôi.

-Hừ, ngu xuẩn!

Long Đại Hải hừ lạnh một tiếng, từ trong người hắn có bốn thân ảnh phi ra đuổi theo bốn người kia. Bốn thân ảnh kia cực kỳ quỷ dị, đoán chừng là một loại võ kỹ phân thân nào đó. Những người đứng xem há hốc mồm kinh ngạc, sống lâu như vậy rồi nhưng bọn hắn đã bao giờ được thấy võ kỹ phân thân đâu chứ.

-A a a!

Chỉ sau hai nhịp thở thì phía xa lập tức truyền đến những tiếng rống thảm thiết, sau đó là bốn đạo bóng đen bị đánh bay ngược trở lại, đáp thẳng xuống trước mặt Long Đại Hải.

-Rầm rầm rầm!

Bốn cao thủ khí hải cảnh đi cùng Huyết Tán vương nằm trên mặt đất như chó chết, tên nào tên nấy đều đã bất tỉnh nhân sự. Đôi chân của bọn hắn đều bị người ta đánh đến mức vặn vẹo hết cả lên, đoán chừng là xương cốt bên trong đã bị đánh nát vụn rồi, đời này chắc chỉ có thể làm phế nhân mà thôi.

-Hít!

Tĩnh mịch, toàn trường tĩnh mịch tới mức lạ thường, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

-Dám đả thương bằng hữu của ta, cho các ngươi cút là để sau này nàng ta tự đi tìm các ngươi báo thù. Thế nhưng các ngươi lại không biết điều, vậy thì vào đại lao chờ chết đi.

Long Đại Hải khinh bỉ nhìn mấy người trước mặt, sau đó như tốc biến tới trước mặt Huyết Tán vương. Xách cổ áo của đối phương lên, hắn lạnh lùng hỏi:

-Ngươi là kẻ đầu sỏ truy sát nàng ta sao?

Huyết Tán vương lúc này vẫn còn đang nôn ra máu tươi, sắc mặt xanh như tàu lá chuối hoảng sợ nói:

-Bằng hữu, ta được Đoạn Thủ vương phái tới, xin ngươi thả …

-Ba!

Một tiếng tát vang lên giữa bầu không khí tĩnh mịch. Long Đại Hải cảm thấy còn chưa đủ, liên tục tát vào mặt Huyết Tán vương mười mấy cái khiến hắn rơi mất nửa hàm răng.

-Nói nhiều như vậy, ngươi không biết trả lời vào trọng điểm sao?

Nói rồi hắn vứt Huyết Tán vương như một con chó vào cùng với đám người kia.

-Nhốt bọn hắn lại.

Người của Cửu Trùng lâu lập tức đi lên, định mang mấy người Huyết Tán vương đi thì tiếng nói của hai nữ tử từ phương xa vọng tới.

-Đừng đưa cha ta đi!

Hai nười Hy tuyền và Thiên Tuyết chạy tới nơi, nhìn thấy tình cảnh thê thảm của đám người Huyết Tán vương thì kinh hãi. Hai nàng không có chạy lại chỗ mấy người Huyết Tán vương mà tới trước mặt Nhân Trung Long, vẻ mặt cầu xin mà nói:

-Nhân Trung Long đại ca, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao các người lại muốn nhốt cha ta lại?

Nhân Trung Long vẻ mặt bối rối không biết trả lời như thế nào, Hy Tuyền lại nắm tay hắn khẩn thiết mà nói:

-Xin ngươi, Nhân Trung Long đại ca, xin ngươi hãy cứu cha ta!

Nhân Trung Long không tiện từ chối, dù sao thì hắn cũng coi hai nàng như bằng hữu, bèn quay sang nói với Long Đại Hải:

-Long huynh, coi như nể mặt ta, ngươi thả mấy người bọn họ đi đi, dù sao thì chúng ta cũng không thù không oán với bọn họ.

Long Đại Hải không lưu lại chút tình cảm nào mà nói:

-Hừ, ngươi đừng có hòng. Dám tới Cửu Trùng lâu phá phách, không coi ai ra gì, còn động thủ với bằng hữu của ta, hôm nay bọn hắn đừng hòng đi khỏi đây.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.