Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bằng hữu tương kiếm

Tiểu thuyết gốc · 1980 chữ

Nhân Trung Long nhíu mày tỏ vẻ không thích.

-Nữ nhi của bọn họ là bằng hữu của ta, ngươi nể mặt chút đi!

-Bằng hữu?

Long Đại Hải gắt một tiếng?

-Ngươi quen hai tiện nhân kia được bao lâu? Gặp nhau được mấy lần? Biết các ả là người thế nào sao? Hai tiếng bằng hữu này không phải thứ ngươi có thể tùy tiện gọi được đâu.

-Long Đại Hải!

Nhân Trung Long lúc này cũng bắt đầu nóng nảy rồi.

-Bằng hữu của ta ta tự có cách nhìn nhận của mình, ngươi có quyền gì mà phán xét? Bớt dạy đời đi, ngươi chỉ nói một câu có nể mặt ta hay không thôi!

Long Đại Hải vẫn là giọng điệu cũ mà đáp:

-Được rồi, bằng hữu của ngươi ta không thèm quản. Có điều mấy tên không biết điều này dám truy sát bằng hữu của ta, không thể không nhốt lại.

Lại quay sang hai nàng Hy Tuyền:

-Còn hai ả tiện nhân kia, nếu không cút ngay thì đừng trách bản tọa cho người bắt các ngươi lại!

Nhân Trung Long lại quát lạnh nói:

-Long Đại Hải, ngươi vì cái gì mà lại không chịu nói lý như vậy? Ngươi nhìn lại người kia đi, rõ ràng là kẻ đã tấn công chúng ta, không muốn nói là địch nhân thì thôi, sao có thể gọi là bằng hữu? Sát Lang đoàn của ả ta cũng diệt môn rồi, vì một nữ nhân xấu xí như thế mà đắc tội các thế lực khác, có đáng hay không?

Long Đại Hải bay vọt lên trời, tiếng quát của hắn vọng xuống dưới nghe như tiếng sấm rền vang:

-Xấu xí cái con mẹ nhà ngươi!

Thân ảnh của hắn từ trên cao lao xuống, cơ thể ma sát với không khí cơ hồ còn bắn ra tia lửa, giống như sao băng rơi xuống trái đất nhắm thẳng về phía của Nhân Trung Long.

-Bành!

Long Đại Hải đấm một quyền khiến Nhân Trung Long bay đi như đạn pháo. Cũng may quyền này đã được tiết chế lực đạo, nếu là lực lượng chân chính của hắn thì đối phương không chết cũng trọng thương.

-Miệng ngươi sao lại tiện như vậy? Một câu nữ nhân xấu xí, hai câu nữ nhân xấu xí, ngươi là sắc cẩu sao?

Mỗi lần nói một chữ là hắn lại tung ra một quyền, Nhân Trung Long bị dính đòn thì bất ngờ không kịp phản ứng, lập tức bị đánh tới mức choáng váng không có lực hoàn thủ.

-Long huynh đệ …

Tiết Đông Lăng tiến lên trước định can ngăn nhưng Long Đại Hải chỉ đáp đúng một chữ:

-Cút!

Lão ta nghe vậy thì có chút run rẩy, vội vàng lui lại. Sinh tử của lão bị Nhân Trung Long khống chế nhưng nếu như nói lão ta sợ ai thì người đó chắc chắn là nam tử trẻ tuổi trước mắt này. Động tĩnh hai người này gây ra lớn đến mức đã kinh động tới cả những người vẫn luôn đóng cửa bế quan. Lần lượt là Sa lão, Nhan Phi cùng với Nhân Trung Huyên đi cùng Lôi thúc xuất hiện. Đám người này đều cùng phe với Nhân Trung Long, thấy hắn bị đánh thảm như vậy thì vội vàng lên tiếng can ngăn, có điều nói gì thì Long Đại Hải cũng không nghe. Mấy người bọn họ bất đắc dĩ chỉ có thể cùng tham gia chiến cuộc giúp Nhân Trung Long một tay mà thôi. Sa lão tới trước, chân khí thuộc tính thổ tràn ra hóa thành sa võng quấn lấy thân thể Nhân Trung Long rồi kéo hắn ra đằng sau. Long Đại Hải đuổi theo thì bị Nhan Phi chắn trước mặt. Nàng ta vẫn luôn mặc một bộ áo bào đen cùng với mũ trùm che kín cả người. Tĩnh dưỡng gần một tháng khiến cho nàng ta khôi phục hoàn toàn được thương thế, có điều thực lực vẫn bị phong ấn, chỉ giao thủ mấy chục chiêu đã bị đánh lui lại. Nhân Trung Huyên bộc phát ra một luồng hỏa diễm kim sắc sáng chói phóng về phía Long Đại Hải khiến hắn kinh ngạc. Hỏa diễm này không phải tầm thường, cho dù có là cường giả tứ ngũ hải cảnh cũng không dám tuy tiện dây dưa. Thế nhưng hỏa diễm này trong mắt Long Đại Hải thì chẳng khác gì đồ chơi trẻ con, tùy tiện phẩy tay một cái liền đánh tay hết. Lôi thúc tới hỗ trợ Nhân Trung Huyên nhưng kết quả lại càng thảm, chỉ sau ba chiêu đã bị đánh bay đi. Long Đại Hải lại vọt tới trước tóm lấy sa võng của Sa lão, hai tay xé mạnh tạo ra tiếng răng rắc rồi phá tan tấm lưới, lại tóm lấy Nhân Trung Long đánh túi bụi.

-Đủ rồi!

Nhân Trung Long quát lớn một tiếng, thực lực chợt bạo tăng, khí thế còn mạnh mẽ hơn cả cường giả ngũ hải cảnh. Khắp người hắn lượn lờ một ngọn lửa màu xanh lục như ma chơi, chính là Cửu U Hỏa.

-Long Đại Hải, ngươi quá đáng lắm rồi!

Trọng kiếm trong tay, hắn vung tay một cái chém thẳng về phía đối phương. Long Đại Hải lấy ra một đôi bao tay đeo lên tay, sau đó dùng tay phải trực tiếp đỡ lấy trọng kiếm của đối phương.

-Bộp!

Một kiếm này của Nhân Trung Long nặng tựa thái sơn, cho dù là cường giả khí hải cảnh dùng chân khí hộ thể cũng không đỡ nổi, vậy mà hắn trực tiếp đỡ bằng tay không một cách nhẹ nhàng, thậm chí mặt cũng không đỏ.

-Bành!

Nhân Trung Long lại bị đánh bay, ho sặc sụa mấy cái rồi lại tiếp tục lao tới. Được nửa đường thì tốc độ của hắn chợt bạo tăng, nhoáng một cái liền tới bên dưới Long Đại Hải, trọng kiếm vẽ một đường cong chết chóc chém ngang eo đối phương. Long Đại Hải vặn người cong như con tôm luộc vừa vặn tránh một kiếm kia, sau đó tay phải hóa trảo nhanh chóng bắt lấy đầu của Nhân Trung Long mà ném hắn ra xa.

-Bành!

Nhân Trung Long bị ném ra xa, chỉ là lúc này hắn đang được linh hồn của Đan lão phụ thể, một đòn như vậy căn bản không đủ để làm hắn bị thương. Mất chưa đến một giây thì hắn đã quay trở lại vị trí ban đầu, trọng kiếm lại chém về phía Long Đại Hải.

-Rầm rầm rầm!

Kiếm của Nhân Trung Long liên tục va chạm với quyền chưởng của Long Đại Hải, có thể nói là bất phân thắng bại. Thế nhưng nếu để ý kỹ thì có thể thấy mỗi một lần Nhân Trung Long vung kiếm đều là bộ dáng nghiến răng nghiến lợi còn Long Đại Hải thì lại có dáng vẻ tương đối nhàn nhã.

-Hỏa Lãng … Thôn Thiên!

Nhân Trung Long nhân lúc đối phương đang tóm chặt lấy lưỡi kiếm của mình mà tung ra tuyệt chiêu của mình. Sóng lửa từ lưỡi kiếm phun ra nuốt trọn lấy đối thủ trước mặt, nếu đổi lại là một võ giả ngủ hải cảnh bình thường thì chắc chắn sẽ bị đánh cho nằm đo sàn rồi, chỉ tiếc đối thủ của hắn lần này lại quá biến thái.

-Răng rắc!

Long Đại Hải được một tấm hộ thuẫn làm từ băng khí bao bọc, sóng lửa đi qua cũng là lúc băng thuẫn bị đánh vỡ. Nhân Trung Long dường như đã biết tuyệt chiêu của mình không có tác dụng, chỉ là muốn làm đối phương chậm lại một nhịp mà thôi. Trong tích tắc này thì trọng kiếm của hắn lại giương lên, sau đó bổ xuống liên tục về phía Long Đại Hải.

-Rầm rầm!

Lại là một màn đôi co giữa hai bên, có điều lần này vẻ mặt của Long Đại Hải đã trở nên nghiêm túc hơn nhiều. Hắn không muốn dây dưa với Nhân Trung Long, thủ chưởng sắp chạm lưỡi kiếm lập tức hóa thành nắm đấm, một quyền liền đánh bay đối phương ra xa.

-Vút!

Thân ảnh của Long Đại Hải biến mất trong tầm mắt của Nhân Trung Long, ngay cả dao động khi di chuyển cùng với khí tức cũng không cảm nhận được, giống như là thực sự biến mất vậy. Đến khi hắn định thần lại được thì đối phương đã xuất hiện từ đằng sau, các loại công kích như gió táp mưa sa ập tới người hắn.

-Rầm rầm! Bành!

Nhân Trung Long bị công kích vùi dập, gần như chỉ có thể ôm đầu chịu đòn, càng không có tâm tư phản kháng. Hắn lúc này cảm thấy rất ấm ức.

-Vì cái gì? Vì cái gì mà đối phương lại mạnh như vậy?

Nhân Trung Long không khỏi cảm thấy ghen tức. Từ khi có thể tu luyện trở lại thì hắn vẫn luôn không ngừng nỗ lực, lại tranh thủ từng giờ từng phút để trở nên mạnh hơn, bỏ ra không biết bao nhiêu tâm tư, trải qua không biết bao nhiêu lần sinh tử mới có được ngày hôm nay. Một Nhân Trung Long vô địch trong đám người đồng bối, có tư cách sánh ngang với võ giả thế hệ trước, vậy mà trước mặt Long Đại Hải kia lại không đáng một đồng. Vì vậy nên khi bị đối phương áp chế quá mức thì hắn không màng tới tình trạng bết bát của Đan lão mà để cho sư phụ dùng linh hồn phụ thể cho mình để chiến đấu với đối phương, thế nhưng tại sao hắn vẫn bị đánh thê thảm như vậy?

-Sao hắn lại hơn ta nhiều như vậy? Ta không cam tâm! Không! Cam! Tâm!

Nhân Trung Long thầm gào thét trong lòng, ba loại thiên hỏa cũng chạy ra từ trong người hắn, dần dần hợp lại một chỗ. Chỉ trong thoáng chốc mà ba loại hỏa diễm đã cuộn lại với nhau tạo thành một viên cầu bằng hỏa diễm. Hỏa cầu kia cực kỳ bất ổn, liên tục vặn vẹo trong không khí, bất cứ ai ở trong phạm vi trăm mét cũng có thể cảm nhận được khí tức hủy diệt mà nó phát ra.

-Ngươi điên rồi!

Long Đại Hải hét lên, sắc mặt hắn lúc này đã trắng bệch rồi.

-Tận Thế …

Nhân Trung Long trợn mắt nhìn hắn, hỏa cầu trong tay lúc này đã thành hình, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đẩy về phía hắn.

-Hỏa Bạo!

Nhân Trung Long đưa tay về phía trước chuẩn bị đẩy hỏa cầu đi, có điều Long Đại Hải đã nhanh chân hơn. Hắn tới trước mặt đối phương trong tích tắc, tay phải nắm lại thành quyền nhắm thẳng về phía đan điền của Nhân Trung Long. Chỉ cần một quyền này đánh trúng thì chân khí mà đối phương tích tụ sẽ bị tán loạn, cho dù hỏa cầu có phát nổ thì uy lực cũng sẽ không quá đáng sợ.

-Vút!

Quyền đầu của hắn tới rất nhanh nhưng đột nhiên một thân ảnh nhỏ bé lại chạy tới chắn trước mặt Nhân Trung Long mà che cho hắn.

-Không được làm hại thiếu gia nhà ta!

Người tới là một tiểu cô nương hơn mười tuổi, da dẻ hồng hào, khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu. Long Đại Hải vừa nhìn thấy nàng ta trước mặt thì vội thu quyền lại, trợn trắng mắt lên kinh ngạc mà nói:

-Thanh nhi!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.