Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi xem trận pháp

Tiểu thuyết gốc · 2085 chữ

Đan lão gật đầu như giã tỏi, chỉ cần nhìn vào cực tuyền của Lạc Long là lão đã có thể nhìn ra điều này. Chẳng trách vì sao hắn không cần dùng bí pháp gia tăng thực lực mà vẫn có thể mạnh tới mức vô lý như vậy.

-Vậy bí pháp tăng thực lực …

-Đương nhiên là không thể dùng! Đây là đạo của tự nhiên. Cái gì gọi là chí cực cảnh? Chính là đã mạnh mẽ tới mức đột phá lẽ thường, đạt tới mức phi tự nhiên, nếu như còn dùng bí pháp gia tăng thực lực nữa thì chính là phá hoại pháp tắc của thiên đạo. Ta đã từng thử vài lần, kết quả đều là bị phản phệ ngay lập tức, không những không có được chiến lực mạnh hơn mà còn bị trọng thương.

Kỳ thực Lạc Long còn không nói hết cho lão. Không chỉ có tu vi luyện khí mà linh hồn và nhục thể của hắn cũng đều là chí cực cảnh, vì thế nên hắn không thể dùng bất cứ bí pháp gia tăng thực lực nào.

-Đại nhân, tiểu Đan có thể xin ngài một yêu cầu quá đáng hay không?

Lạc Long lập tức phất tay đáp:

-Đừng xin ta pháp quyết, ta chỉ là trong lúc tình cờ mới đạt tới chí cực cảnh, nếu như có pháp quyết thì ngươi nghĩ trên đời này sẽ không có người luyện tới chí cực cảnh hay sao?

Thấy Đan lão như muốn nói gì đó thì hắn lại cắt lời nói tiếp:

-Đừng thấy ta đột phá cực tuyền cảnh dễ dàng như vậy mà lầm tưởng. Bản thần đã phải dựa vào đặc tính công pháp của bản thân để sáng tạo ra phương pháp đột phá cực tuyền cảnh, lần mà ngươi nhìn thấy đã là lần thử nghiệm thứ hai ngàn hai trăm bốn mươi ba rồi. Hơn nữa lối suy nghĩ khiến cho thập tuyền quy nhất cũng là phương hướng thứ bốn trăm lẻ ba mà ta nghĩ tới, nếu như là người khác thì cho dù mất một ngàn năm cũng chưa chắc tính ra được pháp quyết chính xác, như vậy chính là cái được không bằng cái mất.

Đan lão nghe vậy thì hoàn toàn hết hy vọng, sắc mặt trở nên buồn bã. Lạc Long căn bản không cần nói dối lão, vì vậy nên lão không nghĩ đến việc tạo ra phương pháp đột phá chí cực cảnh nữa, đồ đệ ngoan của lão cũng không có phúc hưởng thứ tốt như vậy. Sau khi Đan lão chán trường rời đi, Lạc Long còn chưa có nổi một phút bình yên thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

-Vào đi!

Người bước vào là Tiết Đông Lăng, lão ta nhìn Lạc Long với vẻ mặt lo lắng nói:

-Lạc công tử …

-Không cần nói, ta đã biết rồi.

Lạc Long liền cướp lời của lão ta, bộ dáng cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

-Ngươi và một số người khác vẫn cho rằng trận pháp mà ta dùng ngày hôm qua là hàng dùng một lần, không thể tái sử dụng, do đó đáng lẽ không nên đắc tội với Tây Bình hoàng của Tây Thừa môn có đúng hay không? Hừ, chung quy lại vẫn là vì các ngươi không có đủ tín nhiệm với ta mà thôi.

Tiết Đông Lăng xấu hổ gật đầu, trận pháp kinh thiên như vậy lẽ ra không nên tồn tại mới đúng. Nếu là trận pháp hoàng cấp mà có thể đánh bại cường giả hóa cương cảnh thì hết sức bình thường, nhưng tổ hợp của trận pháp vương cấp có được năng lực lớn như vậy thì liệu rằng vật liệu của trận pháp có chịu tải nổi hay không? Cho dù vật liệu có thể miễn cưỡng chịu được thì lấy đâu ra đủ linh thạch để thôi động trận pháp đây? Người thông minh chỉ cần suy xét một chút là đều có thể nghĩ tới điểm này, duy chỉ có tên Nhân Trung Long đầu đất mới không để ý tới mà thôi.

-Đi theo ta đi!

Lạc Long dẫn theo Tiết Đông Lăng ra khỏi phòng, tới ngoài hành lang thì hắn lại nói:

-Các ngươi cũng đi theo luôn đi, hôm nay ta sẽ cho các ngươi một lời giải thích thỏa đáng.

Những người khác của Tử Phong tông cũng xuất hiện, người nào người nấy đều vội vàng thi lễ chào hắn. Lạc Long biết những người này chỉ vì lo cho an nguy của bản thân, hoàn toàn không có ý đâm bị thóc chọc bị gạo nên hắn không trách bọn họ. Thân là bách nghệ thần quân, hắn không chỉ nghiên cứu các loại công pháp thần thông võ kỹ mà còn có cả đạo của nhân sinh, cách đối nhân xử thế cùng với cách thao túng nhân tâm. Khi thủ hạ của ngươi nảy sinh nghi kỵ thì ngươi phải tìm cách xóa bỏ thứ đó đi ngay, tốt nhất là không dùng vũ lực, bằng không nó sẽ dần phát triển thành một khối u ác tính, về lâu về dài có thể phá hủy tất cả những thứ ngươi dày công xây dựng. Lạc Long chọn cách nhanh nhất đó là chia sẻ bí mật với thủ hạ, đương nhiên là dựa trên cơ sở những người này không thể nào học tập được thủ đoạn của hắn trừ khi được hắn đích thân truyền thụ.

Mấy người Lạc Long đi theo một hành lang bí mật xuống tới lòng đất của Cửu Trùng lâu. Nơi này được Lạc Long cho người bí mật chế tạo một địa đạo khổng lồ, có thể chứa được tới mấy ngàn người, dùng để làm nhà giam tù binh. Ban đầu những người khác không hiểu về hành động giam giữ tù binh này lắm nhưng hắn khăng khăng làm như vậy nên mật đạo này mới được hình thành. Sau khi đi xuống tới địa đạo thì Lạc Long liền đưa mấy người Tiết Đông Lăng tham quan một vòng. Địa lao lúc này cũng chỉ có mấy chục người, có người của Ám Tiêu hội, người của Huyết Tán phủ và Quyên điện, tuy số lượng không đông nhưng lại toàn là cao thủ đỉnh cấp, đội hình như vậy có thể quét ngang các thế lực nhất lưu ở Chiến Uy thành này rồi. Tiết Đông Lăng khó hiểu mà nhìn Lạc Long hỏi:

-Lạc công tử, đám tù binh này thì có gì đáng xem chứ?

Lão ta cũng không phải chưa từng tới xem đám tù binh này, cũng cảm thấy bọn hắn không có vấn đề gì cả.

-Ngươi không cảm thấy đám người này không bị phong bế tu vi sao?

Tiết Đông Lăng vốn không tin nhưng thử cảm nhận cẩn thận thì thấy đúng như lời Lạc Long nói. Mặc dù đám người này không làm nổi trò trống gì nhưng không phong bế tu vi của bọn hắn lại thì rất có thể sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Trong số đám người này có những kẻ đã bị nhốt gần một tháng trời, tại sao chưa từng thấy có báo cáo sự cố vậy? Tiết Đông Lăng không khỏi thắc mắc trong lòng, còn chưa kịp hỏi thì Lạc Long đã giải đáp cho lão.

-Thấy những dây xích đang khóa bọn hắn lại chứ?

Lão ta nhìn lên những sợi xích trói lấy tứ chi của những tù binh. Bề ngoài thì những sợi xích màu đen kia không có gì đặc biệt ngoài vẻ đen bóng của mình. Thế nhưng được Lạc Long chỉ điểm thì lão cũng dùng thần thức dò xét kỹ lưỡng, như vậy mới phát hiện ra những sợi xích nhỏ bé kia vậy mà đều là tài liệu vương cấp, đủ để kiềm tỏa cao thủ khí hải cảnh. Hơn nữa mỗi một sợi xích trong đó dường như đều là một bảo khí bất phàm, không ngừng hút lấy chân khí trong người đám tù binh. Trong điều kiện khắc nghiệt ở Vô Nguyên giới thì điều tiên quyết cần phải làm chính là tiết kiệm chân khí bởi vì tốc độ khôi phục chân khí của võ giả bị hạn chế đi rất nhiều. Đám võ giả ở địa lao liên tục bị hút đi chân khí trong người, nếu muốn sống thì phải liều mạng mà hấp thụ chân khí tự bổ sung cho bản thân, căn bản không thể nào tự thoát ra được. Nhận thấy đầu của các dây xích đâm xuống tận lòng đất, lão lại kéo dài thần thức ra men theo những sợi dây xích đó. Chúng được kết nối tới cùng một địa điểm, là căn phòng bí mật ở địa đạo này do chính Lạc Long niêm phong lại. Lạc Long tới trước cửa của mật thất, lấy ra một tấm lệnh bài đặt lên trước. Cửa của mật thất cảm ứng với lệnh bài, lập tức mở ra để lộ khung cảnh bên trong. Bên trong mật thất là một bức tường bằng kim loại màu đen đồng, bên trên có nhiều họa tiết kỳ lạ, phải nói là vẽ bậy thì đúng hơn. Bức tường này ở gần sát với Cửa mật thất, tức là ngoài nó ra thì chẳng còn gì bên trong cả. Mấy người Tiết Đông Lăng lại khó hiểu nhìn Lạc Long, chỉ thấy hắn vung tay tạo thành một loạt thủ ấn.

-Két két!

Đột nhiên bức tường kim loại phân tách ra thành những mảnh kim loại nhỏ với đủ hình dáng khác nhau, thì ra đây mới là chân diện mục của nó. Những khối kim loại kia nương theo thủ ấn đang biến đổi của Lạc Long mà di chuyển, tới một vị trí nhất định thì lần lượt tan vào trong không khí, để lộ ra vô số trận đồ thâm ảo. Những trận đồ kia lại móc nối với nhau tạo thành một đại trận khổng lồ, tỏa ra thứ khí tức khủng bố khiến cho mấy người Tiết Đông Lăng không thể nào quên được. Mấy người Tiết Đông Lăng đứng xem đồng loạt hít một hơi khí lạnh, thứ này chính là trận pháp đã đuổi đánh Tây Bình hoàng Đỗ Bình khiến đối phương chạy trối chết như chó nhà có tang. Không còn nghi ngờ gì nữa, trận pháp này đúng là có thể sử dụng nhiều lần như Lạc Long đã nói trước đó. Chỉ cần nhìn vào sự hoàn mỹ của những khối trận bàn và trận cơ hợp thành cả một bức tường kia là đủ để mấy người Tiết Đông Lăng yên tâm về độ bền của trận pháp rồi. Sau khi để cho bọn họ mục sở thị trận pháp, Lạc Long lại cho đống trận bàn và trận cơ trở lại vị trí ghép thành một bức tường đen đồng hoàn mỹ. Hắn di chuyển bức tường kia qua một bên để lộ đồ vật phía sau. Phía sau bức tường kia thì không gian của mật thất vẫn còn tương đối rộng rãi, có điều bên trong ngoài mười bệ đá thì không có gì?

-Các ngươi nhìn gì vậy?

Lạc Long thấy mấy người Tiết Đông Lăng lại đang nhìn mình khó hiểu thì không khỏi tức giận, đám người này đúng là đã tò mò lại còn thiếu kiên nhẫn. Hai tay hắn máy động kết ấn pháp rồi điểm về phía trước, lập tức không gian vặn vẹo rồi cảnh tượng bên trong cũng thay đổi.

-Huyễn trận cao minh quá!

Tiết Đông Lăng không tiếc lời tán dương. Ngay cả lão cũng không nhìn ra được chút manh mối nào của huyễn trận thì càng không cần nói những người khác. Mười bệ đá kia nếu như không giải trừ huyễn trận thì cho dù có sờ tận tay cũng sẽ không có gì đặc biệt, chỉ khi huyễn trận tan đi thì mới lộ ra mười khối tinh thạch khổng lồ có hình hộp. Những khối tinh thạch kia đều là màu trong suốt, không gian bên trong chứa đầy năng lượng tinh thuần.

-Lạc công tử, thứ này là gì vậy? Chắc không phải là linh thạch đó chứ?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.