Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cực tuyền cảnh

Tiểu thuyết gốc · 2020 chữ

Lạc Long lườm lão ta một cái rồi thu hết đống sách vở kia lại. Không để tâm đến Đan lão ở bên cạnh, hắn bắt đầu ngồi xuống giường ngủ tu luyện. Trên đầu của hắn hiện ra hư ảnh của mười con suối nhỏ xoay vần tỏa ra khí tức tinh thuần nồng đậm tới cực điểm.

-Quả nhiên là thập tuyền cảnh!

Đan lão thầm cảm khái. Lão đã sớm biết thân phận của Lạc Long, có thể nói ngay lần đầu mà Nhân Trung Long gặp hắn ở thiên tài chiến thì lão đã biết rồi. Lúc đó Nhân Trung Long được người thần bí đưa cho thập tuyền đan, mà người kia lại chính là Lạc Long, vì vậy nên hắn hiển nhiên cũng đạt tới cảnh giới thập tuyền chí cực mà hầu như không ai đạt được kia. Thập tuyền lơ lửng trên đầu của Lạc Long một lúc thì được hắn dẫn dắt, bắt đầu chuyển động qua lại tạo thành một bức trận đồ thâm ảo.

-Tu luyện mà cũng có thể làm như thế này sao?

Đan lão kinh ngạc, hành vi đưa khí tuyền ra khỏi đan điền là để võ giả có thể dễ dàng quan sát chúng hơn, dễ dàng phát hiện ra những điểm thiếu sót hơn chứ lão chưa từng nghe nói có ai đưa thập tuyền ra ngoài để tu luyện, hơn nữa còn kết thành trận pháp như vậy. Lão ta rất muốn hỏi Lạc Long nhưng thấy hắn đang hết sức chuyên chú thì lại không dám mở miệng. Thập tuyền sau khi xoay vần một lúc thì tạo thành một liên kết khó tả, mạch chảy của mười con suối trở thành một nhịp không lệch nhau một chút nào. Thủ ấn của Lạc Long thay đổi, thập tuyền lập tức xếp chồng lên nhau, nương theo một tiếng quát lớn của hắn mà bắt đầu va chạm.

-Hợp!

Mười con suối va chạm tạo thành tiếng nổ ầm vang, năng lượng xung kích tỏa ra uy áp cực kỳ cuồng bạo. Những con suối tạo thành vòng tròn tuần hoàn xoay tròn mỗi lúc lại nhanh hơn, mặc dù bị ép chặt vào nhau nhưng lại có xu hướng bài xích lẫn nhau, không cách nào ở cùng một chỗ. Lực đẩy mà chúng tạo ra là cực kỳ lớn, cho dù đứng ngoài quan sát nhưng Đan lão cũng có thể cảm nhận được áp lực đó. Lạc Long lúc này đã đổ mồ hôi như tắm, hai tay chậm rãi ép lại với nhau, những đầu ngón tay không ngừng run rẩy. Có điều thập tuyền kia làm thế nào cũng không chịu dung hợp, tình cảnh cứ kéo dài như vậy suốt mấy canh giờ. Mãi tới khi trời tờ mờ sáng, từ đâu vọng tới một tiếng gà gáy khiến cho hắn tỉnh lại từ trong trạng thái uể oải. Gương mặt trắng bệch của Lạc Long đột nhiên trở nên hồng hào, hắn cắn răng vận hết sức bình sinh, đôi bàn tay run rẩy đột nhiên chập lại với nhau, miệng phát ra một tiếng quát lớn:

-Dung hợp lại cho lão tử!

Lại một tiếng nổ ầm vang lên, thập tuyền của hắn dung hợp lại cùng một chỗ. Ngay giờ khắc mà thập tuyền hợp nhất thì một luồng năng lượng cuồng bạo chợt phát tán ra, chỉ trong chớp mắt liền thổi bay cả sương phòng của hắn, thậm chí hai gian phòng bên cạnh cũng bị tàn phá tới mức không còn nguyên vẹn.

-Chuyện gì vậy?

Hai người Tử Y Lưu Ly và Nhân Trung Long cùng chạy qua xem, Đan lão vội vàng chui vào trong không gian giới chỉ trên tay của Nhân Trung Long. Thấy trong phòng chỉ có mỗi Lạc Long, hai người kia mới thở phào một hơi. Hai người quay qua nhìn nhau, bầu không khí lại trở nên gượng gạo lạ thường. Nhân Trung Long vừa mới mấp máy môi định nói gì thì Tử Y Lưu Ly lại quay qua nhìn Lạc Long mà nói:

-Lạc đại ca, ngươi luyện công mà như muốn đánh sập cả tửu lâu như vậy, sau này tốt nhất là nên tìm sơn động nào đó ở trong thâm sơn đi thì hơn.

Lạc Long mở mắt, thập tuyền đã sớm được hắn thu vào trong cơ thể, thấy hai người Tử Y Lưu Ly thì cười gượng đáp:

-Ta tu luyện xảy ra chút vấn đề, thật ngại quá.

Tử Y Lưu Ly thấy hắn nói vậy thì không tỏ vẻ hờn dỗi nữa mà lo lắng hỏi:

-Không sao chứ?

-Không sao.

Lạc Long nhếch mép đáp. Từ phía sau Tử Y Lưu Ly có một bóng người tiến lên, giọng nói dịu dàng mà yếu ớt:

-Tử Y, có chuyện gì vậy.

Người này là một mỹ phụ tầm bốn năm mươi, thân mặc một bộ xiêm y màu trắng mỏng manh để lộ thân hình ngạo nhân. Nàng ta nhìn thấy Lạc Long thì vội chắp tay thi lễ:

-Lạc công tử!

Lạc Long nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của Lang Nha vương thì hơi nhíu mày.

-Lang nha vương còn chưa khỏe sao lại xuống giường?

-Không dám, cứ gọi ta là Lạc Sương là được rồi. Lúc trước phát sinh nhiều chuyện như vậy, còn chưa kịp cảm tạ Lạc công tử đã cứu mạng hai người chúng ta.

Lạc Long mỉm cười đáp:

-Lạc Sương tỷ không cần khách sáo, cứ gọi ta là Lạc Long đi. Tử Y cũng là hảo bằng hữu của ta, cứu hai người là việc đương nhiên. Thương thế của Lạc Sương tỷ sao rồi, sắc mặt dường như không tốt lắm, có gì đáng ngại hay không?

Lạc Sương gật đầu thỏa mãn đáp:

-Chuyện này thì phải cảm ơn Lạc Long đệ đệ rồi, nhờ có y thuật và đan dược của đệ đệ mà thương thế trong người ta đã không còn gì đáng ngại nữa. Vốn ta còn tưởng phải nằm trên giường mấy tháng trời, bây giờ mới qua hai ngày đã có thể khôi phục tới mức độ này đã là rất tốt rồi.

Mặc dù nàng ta rất hài lòng nhưng Lạc Long thì lại không. Cả thương thế của nàng ta lẫn Tử Y Lưu Ly đều chưa xử lý tốt, cũng tại vì hắn chưa có thời gian quan tâm tới hai người bọn họ.

-Hai người mau đổi một sương phòng khác đi, nhớ phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, chờ ta xử lý xong một số việc nữa sẽ qua giúp hai người chữa trị thương thế.

-Không vội, Lạc Long đệ đệ cứ xử lý việc của mình trước đi, thương thế của chúng ta đã khôi phục rất nhiều rồi.

Nhân Trung Long định mở miệng nói bản thân cũng biết luyện liệu thương đan nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì Tử Y Lưu Ly đã kéo tay của Lạc Sương đi mất, rõ ràng là muốn tránh mặt hắn. Thấy Lạc Long đang cười trộm, mặt hắn tối sầm lại nói:

-Lạc tông chủ, ngươi phá hỏng nhiều đồ đạc của tửu lâu như vậy, mau trả phí bồi thường đi!

Lạc Long lại bày ra khuôn mặt vô liêm sỉ đáp:

-Thiệt hại do ta gây ra thì ta sẽ bồi thường, Nhân Trung lâu chủ không cần phải nhắc. Lại nói Nhân Trung lâu chủ thường ngày đâu có hỏi đến chi tiêu của lâu ta, hôm nay tự nhiên quan tâm như vậy không phải chỉ vì muốn bắt chẹt ta đó chứ?

Nhân Trung Long tức muốn xì khói đầu, lại thấy hắn một thân ướt đẫm toàn là mồ hôi thì đưa tay lên mũi phẩy phẩy nói:

-Lạc tông chủ, ta cứ nghĩ sao lời ngươi nói bốc mùi như vậy, thì ra là do cơ thể của ngươi.

Lạc Long vội vàng vọt đi, chỉ để lại một câu:

-Ta đi tắm!

Nhân Trung Long bĩu môi thầm nghĩ:

-Dám so miệng lưỡi với lão tử, ngươi còn kém xa.

Lạc Long chạy ra ngoài kiếm một căn phòng mới để tắm rửa, sau đó mới đi tìm người bàn giao việc sửa lại những phòng ốc đã bị phá hủy. Chi phí tu sửa có thể nói là đắt đỏ hơn xây mới khá nhiều nhưng với Cửu Trùng lâu tài đại khí thô mà nói thì chẳng đáng để vào mắt. Vừa mới giải quyết xong việc để trở về phòng của mình thì Lạc Long đã thấy Đan lão đang ở trong phòng chờ mình. Hắn vừa đóng cửa lại là lão ta lập tức tới trước mặt hắn nở một nụ cười lấy lòng:

-Đại nhân, vừa rồi là thủ pháp tu luyện gì vậy? Ngài đã đột phá khí hải cảnh rồi sao?

Lạc Long nhìn lão ta với vẻ mặt chán ghét, thầm nghĩ sao mà lão già mấy ngàn tuổi này lại có thể suốt ngày bám riết lấy mình như vậy được.

-Không phải, ta vẫn là khí tuyền cảnh mà thôi.

Đan lão gật đầu, quả thực tràng cảnh thập tuyền hợp nhất kia không giống đột phá khí hải cảnh. Võ giả khi đột phá từ khí tuyền lên khí hải thì đều cần phải phá vỡ vòng lặp của khí tuyền, để chúng hòa lẫn với nhau tạo thành một biển chân khí, từ đó tiến tới cảnh giới có tên là khí hải. Thế nhưng lấy lịch duyệt mấy ngàn năm của lão cũng chưa từng nghe nói có người không cần phá vỡ khí tuyền vẫn có thể dung hợp lại với nhau, điều này không khỏi khiến cho lão cực kỳ tò mò.

-Đây gọi là khí tuyền cảnh chí cực hay cực tuyền cảnh, là con đường tu luyện đã thất truyền từ lâu, ngươi chưa từng thấy cũng là bình thường.

Đan lão sửng sốt.

-Khí tuyền cảnh chí cực không phải là thập tuyền cảnh hay sao?

-Đương nhiên không phải.

Lạc Long đưa tay vừa rót một ly trà cho mình vừa giải thích.

-Cái gọi là thập tuyền cảnh chỉ mạnh hơn khí tuyền cảnh viên mãn một chút mà thôi, người đời không biết mới gán cho nó danh xưng chí cực, cùng lắm cũng chỉ là ngụy chí cực. Thực ra mỗi một cảnh giới đều có chí cực cảnh của mình, nếu như cảnh giới trước ngươi không tu luyện tới chí cực cảnh thì các cảnh giới sau cũng đừng hòng nghĩ tới nó.

Đây là kinh nghiệm mà hắn rút ra được khi tu luyện tới chí cực cảnh, nếu không phải chí cực cảnh quá khó đạt được và cần điều kiện hà khắc như vậy thì hắn đã sớm để người của Long Vân tông tu luyện tới chí cực cảnh rồi.

-Vậy chí cực cảnh này có gì đặc biệt chăng?

Giọng điệu của Đan lão có chút gấp gáp, có vẻ rất chờ mong câu trả lời của hắn.

-Đương nhiên là có rồi.

Lạc Long lại đưa khí tuyền của mình ra ngoài, chỉ là thay vì thập tuyền trước đó thì bây giờ chỉ còn lại nhất tuyền. Con suối này vẫn là chân khí hóa lỏng tạo thành một vòng tuần hoàn không dứt, chỉ là quy mô, cường độ và uy áp của nó đều mạnh hơn khí tuyền bình thường không biết bao nhiêu lần. Cường giả cấp cao như đan lão khi thấy khí tuyền này cũng phải kinh ngạc há hốc mồm, thứ này so với khí hải của võ giả phổ thông còn mạnh hơn nhiều.

-Cực cảnh có thể khiến cho ngươi có được năng lực tương đương, thậm chí là còn mạnh hơn đại cảnh giới tiếp theo, chờ tới khi ngươi đột phá cảnh giới mới thì cường giả đồng cấp chẳng khác nào gà đất chó sành.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.