Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cho muội mười ngày

Tiểu thuyết gốc · 1953 chữ

- A Vân, a Vân, muội nghe thấy ta nói không? A Vân?

Bờ môi của hắn run rẩy, chứng kiến ba hồn bảy phách của nàng từ trong cơ thể thoát ra ngoài, tan biến vào thiên địa, hắn ngửa đầu khóc rống:

-Không! Tại sao lại như vậy? Tại sao lại bỏ ta đi? Ta đã có thể cứu được nàng mà, a Vân!

Lúc này cả vùng Đông Hải đều dậy lên sóng to gió lớn, thậm chí làm kinh động đến một vài cường giả đang đi qua vùng này. Bọn họ tò mò thử tìm kiếm nguyên nhân nhưng không cảm nhận được gì, cũng chỉ đành buông tha cho ý định đó, dường như đây cũng chỉ là dị tượng do thiên địa gây ra mà thôi. Dưới đáy biển, bên trong tế đàn cổ xưa kia, Sùng Lâm vẫn không ngừng gào khóc.

-Là ta vô năng, là ta đã không bảo vệ được muội …

-Thiên đạo, tại sao ngươi lại không để ta yên? Tại sao hết lần này đến lần khác lại tước đi những người quan trọng nhất của ta? Ta không cam tâm … không cam tâm …

-A Vân, ta van cầu muội, xin muội hãy tỉnh lại đi …

Hắn giống như người điên lúc thì tự trách móc bản thân, khi thì hai mắt đỏ ngầu mắng lão tặc thiên, lúc lại giống như một đứa trẻ. Hắn thực sự đã có thể cứu được nàng nhưng tại sao lại thất bại trong gang tấc chứ? Hắn không thể chấp nhận được. Trong vô thức, hồn hỏa của hắn không tự chủ được điên cuồng thiêu đốt lên, chỉ trong chớp mắt đã hiến tế đi một vạn năm thọ nguyên của bản thân. Tu vi của hắn bỗng trở nên vô cùng khủng bố, chong chốc lát đạt tới một cảnh giới mà ngay cả hắn cũng không từng nghe qua, có cảm giác tự thân hắn đã trở thành một thể với thiên địa, nhưng hắn không quan tâm, điều hắn muốn duy nhất lúc này là cứu giai nhân trước mắt. Linh hồn của hắn tỏa đi khắp nơi, thu gom từng mảnh nhỏ đang trôi nổi, tản mát trong thiên địa rồi kéo chúng lại với nhau. Chúng chính là những mảnh nhỏ hồn phách của nàng, hắn cưỡng ép dung hợp chúng lại vào trong cơ thể của nàng, dùng bản thân làm cầu nối giữa thiên địa, không ngừng quán chú sinh mệnh lực tinh thuần nhất cho nàng. Trong giây lát này, trên người hắn phảng phất có cảm giác giống như thiên đạo.

Ở một nơi gần bờ biển, bầu trời lúc này trong xanh, những tia nắng chói chang của ngày hạ đang phủ khắp nơi trên mặt đất. Lúc này một thiếu nữ ước chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi đang đứng trên một bãi đá, tay nàng một chiếc lam sắc giới chỉ. Lam sắc giới chỉ bị một sợi dây chuyền xỏ xuyên qua, đeo ở trên cổ của nàng. Giơ giới chỉ lên cao, tùy ý để những tia nắng chiếu vào đó, nàng nở một nụ cười đáng yêu mà nhìn nó.

-Ca, huynh nói lại lần nữa xem, giới chỉ này từ đâu mà có vậy?

-Ta … ta nhặt được nó trên đường.

Bên cạnh nàng là một nam tử chừng hai mươi lăm, bộ dạng vô cùng anh tuấn. Hắn lắp bắp câu hỏi của nàng, trong lòng thì không ngừng cười khổ.

-Trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao?

-Là ta vận khí tốt!

Hắn toát mồ hôi lạnh mà đáp. Người này chính là Sùng Lâm, nữ tử kia chính là Lạc Vân. Lúc này trong lòng của hắn đang vô cùng bất đắc dĩ với hai điều. Thứ nhất, hắn trong đau khổ đã cứu được nàng, tuy nhiên trong quá trình đưa hồn phách của nàng trở về lại với nhau đã xảy ra sai sót, khiến cho một bộ phận ký ức của nàng bị mất đi, chính là đoạn ký ức từ lúc nàng cứu hắn trong thôn đến khi hắn phục sinh lại nàng. Do đó mọi thứ liên quan đến thân thế của hắn nàng đều đã quên mất, tình trạng này ngay cả hắn cũng không thể giúp được. Lúc nàng mới tỉnh dậy còn hoảng hốt một hồi, còn không nhận ra hắn, một mực bắt hắn phải thả ca ca của nàng. Hắn bất đắc dĩ dùng thần thông mạnh mẽ sửa đổi trí nhớ của nàng. Theo đó, hắn có một thân phận mới là biểu ca có họ hàng xa với nàng ở trong tông, tên gọi Lạc Long. (Từ đây sẽ đổi qua gọi là Lạc Long cho tiện)

Trong quá trình nàng chốn chạy khỏi sự truy sát của cừu nhân thì bên cạnh có hai người là Lạc Tĩnh Diệp và hắn. Hai người chiếu cố chăm sóc lẫn nhau nên coi nhau như huynh muội. Điều bất đắc dĩ thứ hai chính là sau khi nàng tỉnh dậy thì hắn liền lâm vào trạng thái suy yếu do đã quá nhiều lần thiêu đốt thọ nguyên đổi lấy lực lượng. Thế nên mới chỉ thu được một khối lớn không linh thạch thì hắn đã phải vội vã đưa nàng quay trở lại lục địa. Khối không linh thạch kia cũng không làm được gì, hắn liền phân làm hai nửa, một nửa thì làm ra không gian pháp bảo cho bản thân, một cái khác thì cho nàng. Không gian pháp bảo của hắn cũng không phải là giới chỉ mà bị hắn mạnh mẽ ép lại thành một hình xăm hình rồng, kích thước chỉ bằng ngón tay cái, dung nhập vào trong cơ thể của hắn, đặt ở vị trí trước ngực. Khi hắn cũng muốn làm một cái tương tự cho Lạc Vân thì nàng đột nhiên tỉnh lại, rồi một loạt chuyện khó xử kia diễn ra. Hắn cũng không thể làm một pháp bảo dưới dạng hình xăm cho nàng được nữa vì làm như vậy sẽ không thể giải thích được với nàng. Do đó hắn đành làm ra một cái không gian giới chỉ cho nàng, cũng dùng thủ đoạn đưa linh hồn ấn ký của nàng vào trong và phong ấn lại. Từ đó chỉ có nàng mới có thể mở được không gian bên trong giới chỉ, những kẻ khác cho dù có cường đại đến đâu cũng sẽ chỉ nghĩ đây là vật trang trí mà thôi. Sau đó vì để tránh thiên đạo dò xét hắn một lần nữa tự phong bế hoàn toàn tu vi của bản thân, trở lại làm phàm nhân. Điều làm hắn tiếc nuối nhất chính là vô vàn bảo vật trân quý trong cung điện của hắn còn chưa có lấy ra, bây giờ cũng không có thực lực để quay lại đó nữa. Thế nhưng với hắn những thứ đó bây giờ cũng không quan trọng nữa, người mà hắn muốn cứu bây giờ đã an an ổn ổn mà ở bên cạnh hắn rồi. Hắn đã cải biên dung mạo cho cả hai người để tránh phiền phức, nàng cũng không quá để ý việc đó. Bây giờ nàng là một nữ tử có bộ dáng thành thục hơn trước, tuy nhan sắc còn không bằng dáng vẻ lúc trước nhưng cũng là một đại mỹ nữ.

-Giới chỉ này cũng không có gì đặc biệt, nhưng đã là đồ mà ca tặng thì muội sẽ bảo quản nó thật tốt, nhất định không làm mất.

-Như vậy là tốt nhất. Chúng ta đi thôi.

-Ca chúng ta đi đâu?

Hẳn mỉm cười mà đáp:

-Hướng Bắc, đến Thanh Ngưu sơn mạch.

Nơi bọn họ đang ở chính là khu vực biên giới giáp với Đông Hải của Văn Lang quốc, là nơi hoang vu hẻo lánh hầu như không có người ở. Đi sâu vào trong quốc thổ của Văn Lang quốc, nơi đầu tiên mà họ đi qua chính là Thanh Ngưu sơn mạch, cũng là trạm dừng chân đầu tiên của họ. Đây là một sơn mạch kéo dài đến mấy trăm dặm, khắp nơi đều là sâm lâm bao phủ, cũng là địa bàn của yêu thú. Trong ba chủng tộc lớn nhân loại, dã thú và yêu thú thì dã thú không có địa vị gì đáng nói, chỉ đứng ở cuối của chuỗi thức ăn mà thôi, nhân loại chiếm địa vực lớn nhất ở các bình nguyên, còn yêu thú sẽ tập trung ở các sơn mạch, sâm lâm, Thanh Ngưu sơn mạch là một trong số đó.

Trong một góc của rừng rậm, lúc này trời đã tối đen nhưng trong rừng thì có một đống lửa chiếu sáng một vùng, còn có mùi thơm tỏa ra bốn phương tám hướng. Lúc này hai huynh muội bọn họ đang ngồi bên cạnh đống lửa kia. Lạc Vân hai tay chống cằm, mắt nhìn chăm chú và một con dã thú bị treo trên gậy, đặt trên một cái giá đã đỡ đang được nướng. Cả ngày hôm nay hai người bọn họ đi lại trong rừng, Lạc Long không ngừng dạy nàng những tri thức về thảo dược, hắn bắt nàng phải nhận thức các loại thảo dược và dược tính của chúng, chỉ trong vòng một ngày mà nàng đã học được rất nhiều, có Hàn Băng thảo, có Xích Quỷ quả, Xích Ô tham, … tuy rằng vô cùng mới mẻ nhưng nàng lại không mấy hứng thú với những việc này.

-Ca, huynh nói xem tại sao chúng ta không tìm một thành trấn nào đó để ở chứ? Tại sao lại phải vào một nơi sơn dã như thế này? Còn nữa, muội tại sao lại phải học về thảo dược chứ?

Nàng này vừa mới có lại được trí nhớ cách đây không lâu nên rất muốn quay trở lại với những phồn hoa của nhân gian, đây cũng là chuyện bình thường. Lạc Long thì chỉ cười nhẹ mà đáp:

-Chúng ta cần tu luyện một thời gian ở đây, chờ khi có được một chút thực lực rồi mới có thể ra bên ngoài lăn lộn được. Bằng không nếu như không có thủ đoạn tự bảo vệ mình mà còn chạy loạn thì bị người hại chết lúc nào cũng không hay đâu.

Nàng cũng hiểu đạo lý trong những lời hắn nói, chỉ là cứ sống mãi trong rừng thì thực sự rất buồn chán mà thôi.

-Vậy thì chúng ta phải tu luyện bao lâu?

-Thời gian cụ thể ta cũng không thể nói trước, nhưng ít nhất cũng phải đạt đến cấp độ nhỏ nhất của luyện thể cảnh đã, nếu không thì chúng ta chẳng khác nào phàm nhân.

Nhân loại có hệ thống tu luyện rất rõ ràng, bắt đầu với luyện thể cảnh, trong đó lại bao gồm năm cảnh giới nhỏ là luyện bì, luyện nhục, luyện tạng, luyện cốt và luyện tủy. Theo như ý định của hắn thì hai người ít nhất phải tu luyện đến luyện bì cảnh thì mới được ra ngoài, tốt nhất là nên một mạch tu đến luyện nhục cảnh, thậm chí luyện tạng cảnh rồi mới xuất sơn. Lạc Vân thấy hắn nói như vậy thì hai con mắt nàng sáng lên, hoan hỉ mà nói:

-Chỉ cần đạt đến luyện bì cảnh thôi sao? Được thôi, cho muội mười ngày, chúng ta liền có thể ra khỏi đây.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.