Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đóng cửa không tiếp

Tiểu thuyết gốc · 2030 chữ

Bước đi trên đường, Lạc Vân trong lòng chứa đầy những suy nghĩ ngổn ngang. Đây là lần đầu tiên nàng thấy ca ca kiêu ngạo như vậy, cũng là lần đầu nàng thấy hắn điên cuồng như thế, một lời không hợp liền muốn diệt môn một thế lực lớn. Khẽ kéo vạt áo của hắn, nàng mở miệng nói cái gì đó, tiếng nói nhỏ chỉ như tiếng muỗi vo ve.

-Không phải chỉ là hai tên vô lại thôi sao? Đâu cần thiết phải đến mức đi diệt môn nhà người ta chứ.

Lạc Long biết nàng chỉ là đang lo lắng mà thôi. Hắn mỉm cười với nàng mà đáp:

-Không sao, tin tưởng ta. Lát nữa cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì muội cũng không cần lo lắng, ta đã tính toán hết rồi.

Hai Người đi đến trước cửa đại bản doanh của Thiết Lang dong binh đoàn, đám người Đinh Lương vẫn bám sát theo sau. Thành chủ và thân tín của hắn đi theo sau một nam tử và một nữ tử trên đường, đội hình này cũng quá hung hãn rồi. Những người đi đường xung quanh thấy cảnh tượng này thì lập tức đi theo bọn họ, đoàn người càng lúc càng đông. Một lát sau bọn hắn liền tới trước một phủ đệ rất rộng lớn, bên trên có một bảng hiệu đề hai chữ Thiết Lang nhìn rất có khí phách. Phủ đệ này lớn đến mức có thể đủ chứa hơn một trăm người sinh hoạt thoải mái ở bên trong. Bên ngoài phủ đệ có tường bao xung quanh, cao đến mấy mươi thước, đối với người thường mà nói đây là một công trình vô cùng vĩ đại nhưng với những công tượng là tu luyện giả thì tạo ra một kiến trúc như vậy cũng không đáng nhắc tới. Đại môn trong phủ lúc này đang đóng chặt, cũng không có người canh gác. Phía bên trong, mấy trung niên đại hán cao to lực lưỡng, mặt mũi bặm trợn đang ngồi trong đại sảnh chính giữa phủ đệ thương nghị sự tình. Một trung niên nhân có dáng người hơi gầy gò nhìn vào đại hán đang ngồi ở chủ vị mà nói:

-Đoàn trưởng, Lạc Long và Lạc Vân kia thân thế kinh người, thúc phụ của bọn hắn là một cường giả tuyệt thế, cho dù có là phủ thành chủ cũng tuyệt không dám trêu chọc vào. Tên kia cũng đã nói như vậy rồi, chỉ sợ nếu chúng ta không cấp cho hắn một lời xin lỗi thì sẽ không xong đâu.

Người này giống như là quân sư trong dong binh đoàn vậy, những chuyện liên quan đến đối ngoại đều do hắn xử lý. Bình thường mà nói đoàn trưởng sẽ lắng nghe hắn trong những chuyện như thế này nhưng mới nghe hắn nói như vậy, Thiết Mộc Phong tức giận hừ một tiếng, bàn tay của hắn vỗ một cái vỡ tan cái bàn gỗ bên cạnh.

-Khốn kiếp! Nếu như chỉ là xin lỗi thì ta còn có thể nhẫn nhịn được, thế nhưng ngươi có nghe mấy tên kia báo cáo không hả? Cái gì mang theo một nửa bảo khố? Cái gì quỳ xuống nhận lỗi? Hắn cho rằng hắn là hoàng đế hay sao? Khẩu khí lớn như vậy, ngươi nghĩ ta vẫn phải nhịn hắn hay sao? Ta không đến đó một cái tát trực tiếp giết chết hắn đã là nhân từ lắm rồi.

-Đúng, đoàn trưởng nói rất đúng.

-Đúng vậy, không thể nhẫn nhịn.

-Đoàn trưởng, chúng ta liền qua đó dạy cho tên tiểu tử kia một bài học đi.

Cả đám người trong đại sảnh đều nhao nhao cả lên, đa phần đều là lên tiếng ủng hộ Thiết Mộc Phong. Là một dong binh đoàn, công việc của bọn hắn chủ yếu là liệp sát yêu thú, mấy đại hán này có ai không phải là kẻ liếm máu trên lưỡi đao chứ, há là lại những kẻ gan nhỏ hay sao. Trung niên gầy gò kia da mặt run rẩy, trong miệng không nói ra được lời nào, hắn đang nghĩ làm cách nào để bỏ trốn đi. Hành động giết người giữa phố của tên kia cho thấy đây là một kẻ tàn nhẫn, một khi hắn dẫn theo người đến nơi này thì rất có thể sẽ là một hồi huyết tẩy như lời hắn nói. Đại sảnh nghị sự còn đang ồn ào thì một tiếng quát lạnh từ bên ngoài phủ đệ truyền vào:

-Hay cho một cái Thiết Lang dong binh đoàn, vậy mà lại làm con rùa rút đầu đóng cửa trốn trong phủ đệ. Các người cho rằng như vậy có thể giúp các người thoát khỏi cảnh bị diệt môn sao?

Cả đám người nhìn nhau, cũng không ai lên tiếng đáp lời của người kia. Bọn hắn bề ngoài có thể hùng hổ dọa người nhưng trong lòng thì đều hiểu rất rõ người kia là tuyệt đối không thể trêu vào được đó. Thế nhưng bọn hắn cũng không quá rõ ràng thân phận của hai người kia là gì, bởi lẽ Trần Nhất Bác đối với ngoại nhân chỉ nói rằng thúc phụ của bọn họ là nhất đẳng cao thủ mà thôi, đo đó bọn hắn đối với hai người kia tuy kính nhưng tuyệt không sợ. Trong lòng bọn hắn đã có quyết định rồi, bọn hắn tuyệt đối sẽ không mở cửa, tên tiểu tử kia sớm muộn gì cũng phải rời đi mà thôi. Một thời gian sau lại mang chút ít lễ vật đến coi như xin lỗi đối phương, như vậy có thể chuyện lớn hóa nhỏ. Tuy nhiên bọn hắn lại đánh giá sai sự cương quyết và khủng bố của Lạc Long rồi. Đứng ở bên ngoài đợi một lát vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, hắn quay qua nhìn Trần Nhất Bác mà nói:

-Trần thống lĩnh, không biết có thể cho ta mượn một chút cây bảo đao trong tay huynh không?

Trước mặt người ngoài hắn vẫn không muốn thân thiết quá mức với đối phương. Trần Nhất Bác nghe vậy thì giật mình, nhìn lại cây nhân cấp thượng phẩm bảo khí bên hông của mình, không do dự mà gỡ nó xuống đưa cho đối phương. Lạc Long nhận lấy cây đao, không thèm rút đao ra mà khẽ vung tay, phi cây đao về phía trên. Cây đao bay vút đi, nhắm thẳng tới vị trí tấm bảng hiệu phía trên đại môn mà bay tới.

-Oành!

Một tiếng nổ vang, bảng hiệu của phủ đệ bị đánh thành hai mảnh, rơi xuống dưới đất lại tạo nên tiếng ầm ầm. Lạc Long quay qua nhìn Lạc vân, khẽ gật đầu một cái, nàng kia cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu ý của hắn. Hai người lui lại mấy bước, dùng Ngự Phong bộ nhún một cái liền nhảy lên cao, ý định vượt qua tường bao của phủ đệ mà vào trong. Thế nhưng bức tường kia cũng phải cao đến ba mươi mấy thước, thân ảnh của hai người bọn hắn chỉ lên được hai mươi thước rồi chậm lại, có xu hướng sẽ rơi xuống. Đang lúc mấy trung niên nam tử bên dưới lắc đầu ngán ngẩm, chân của hai người lại đạp một cái, thi triển Đạp Phong bộ tiếp tục bay lên thêm mười mấy thước, vừa đủ đặt chân đến trên đỉnh tường bao. Một đám bên dưới trợn mắt há hốc mồm, đây là thân pháp gì vậy, lại để cho bọn hắn bay cao tới như vậy. Thấy hai người bọn hắn đã lên trên, Đinh Lương và Liễu Phỉ thấy vậy thì cũng vội vàng phóng người lên trên bức tường kia, đứng cách bọn hắn không xa. Ngay sau đó là Trần Nhất Bác cũng lên theo khiến hai người hắn không khỏi giật mình. Bọn hắn ước tính với độ cao như vậy không đạt tới luyện tủy cảnh là tuyệt đối không có khả năng lên đấy. Xem ra tên Trần Nhất Bác này mấy năm nay làm thống lĩnh thủ vệ quân nhưng cũng không có sống uổng. Ngoài ba người này ra thì không còn ai lên theo được nữa, cho dù là Tô Tiểu Mạc có ý muốn lên đó nhưng hắn tự biết thực lực không đủ cũng không có tự bêu xấu mình. Lạc Long cũng không quan tâm đến ba tên kia, hắn dặn dò Lạc Vân không được xuống dưới kia rồi mới thả người xuống. Thân ảnh của hắn từ từ rơi xuống một diễn võ trường trong sự ngỡ ngàng của đám người Thiết Lang dong binh đoàn. Lập tức cả đám từ trong đại sảnh chạy ra khỏi đại sảnh nghị sự, nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt toát lên vẻ bất thiện. Thiết Mộc Phong cao giọng quát:

-Ngươi chính là Lạc Long kia?

-Chính là ta?

-Chỗ chúng ta đã đóng cửa rồi, tại sao ngươi còn cố tình đi vào trong?

-Ha ha ha!

Lạc Long nghe hắn nói vậy thì ngạo nghễ cười lên ha hả, ánh mắt hắn nhìn đám người trong diễn võ trường giống như nhìn mấy cỗ thi thể.

-Ngươi đã bao giờ thấy tử thần đến lấy mạng kẻ nào mà lại đợi hắn mở cửa hay chưa? Ta đã cho các ngươi một cơ hội chuộc lỗi rồi, các người đã không biết nắm bắt thì cũng chỉ có thể bị diệt môn mà thôi.

Diệt môn sao? Lúc này trong diễn võ trường ngoài mấy tên thuộc cao tầng của Thiết Lang dong binh đoàn ra thì còn rất nhiều đoàn viên khác, tổng cộng phải đến cả trăm tên. Một tên văn nhân thư sinh không được cho phép dám xâm nhập vào phủ đệ của bọn hắn, miệng còn nói muốn diệt hết bọn hắn sao? Đây là chuyện cười bực nào chứ? Lập tức cả đám cười phá lên, biểu cảm giống như vừa nghe thấy chuyện buồn cười nhất từ lúc bọn hắn chào đời đến bây giờ vậy. Thế nhưng mấy tên cao tầng của dong binh đoàn thì không kẻ nào thấy buồn cười cả, bọn hắn biết kẻ kia cho dù không có năng lực tự tay diệt chính mình nhưng thế lực phía sau hắn tuyệt đối có năng lực này. Thiết Mộc Phong phất tay ra hiệu, đám tiểu đệ kia liền ngừng cười lại. Thấy được biểu cảm của mấy vị thủ lĩnh, bọn hắn liền biết được trong chuyện này có chút gì đó không đúng rồi.

-Lạc công tử, chuyện mà thủ hạ của ta làm ra tuy rằng là sai nhưng bọn hắn cũng đã bị ngươi giết rồi. Oan có đầu nợ có chủ, người ngươi cũng đã giết, ngươi còn muốn như thế nào nữa?

-Câm miệng!

Lạc Long quát một tiếng khiến người kia mặt đỏ lên.

-Ta đã cho các ngươi phương án bảo trì cái mạng nhỏ của mình nhưng các ngươi lại không trân trọng, đã vậy thì đừng trách ta ác độc. Hôm nay một người trong số các ngươi cũng đừng hòng ra khỏi đây.

-Ha ha, tiểu tử cuồng vọng, một luyện nhục cảnh như ngươi mà cũng muốn lấy mạng chúng ta? Hôm nay ta sẽ thay mặt đại nhân trong nhà của ngươi dạy cho ngươi một bài học.

Thiết Mộc Phong giận quá hóa cười. Hắn đã quyết định rồi, hôm nay nhất định phải đánh đòn tên tiểu tử này, bắt hắn nhận sai rồi mới để hắn rời đi. Hắn nhìn vào một đám tiểu đệ trong sân, phất phất tay ý bảo:

-Các ngươi lên đi, lưu lại hắn một mạng là được.

-Vậy mới phải chứ, ta cũng có lý do để đại khai sát giới.

Lạc Long chắp hai tay sau lưng, nở một nụ cười âm lãnh.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.