Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quản giáo không nghiêm

Tiểu thuyết gốc · 1922 chữ

- Câm miệng!

Lạc Long quát lạnh một tiếng, âm thanh mang theo tính uy hiếp, ánh mắt của hắn cũng mang theo nhàn nhạt sát ý làm cho đối phương sởn gai ốc. Người này chính là đệ đệ của phu nhân phủ thành chủ Tô Tiểu Mạc. Trước đây Lý An cũng đã từng nói sơ qua về tính cách tiểu nhân của tên này cho Lạc Long nghe, thật không ngờ dáng vẻ của hắn cũng ti tiện như vậy, đúng là làm người chán ghét mà.

-Ta và thành chủ nói chuyện, há có chỗ cho ngươi lên tiếng. Ngươi một cái cẩu nô tài lại năm lần bảy lượt chen lời vào, có tin ta hiện tại liền lấy đi cái mạng chó của ngươi hay không?

-Ngươi …

-Tiểu Mạc, không được vô lễ.

Tô Tiểu Mạc còn định phản bác thì Đinh Lương lại ngăn cản hắn. Người này tuy thủ hạ bị người ta làm nhục trước mặt nhưng cũng thèm để ý, đủ thấy được hắn là một kẻ tâm cơ thâm sâu, quả nhiên lời của Trần Nhất Bác lúc trước không có sai. Đinh Lương ra vẻ không vừa ý liếc nhìn Tô Tiểu Mạc một cái rồi hướng hắn tạ lỗi mà nói:

-Đinh mỗ quản giáo thủ hạ không nghiêm, mong rằng Lạc công tử không để bụng.

-Thành chủ đại nhân quá lời rồi. Không biết chúng ta có thể nói đến chính sự được chưa?

Đinh Lương hơi nhíu nhíu mày, tên này cũng quá không để hắn vào trong mắt rồi.

-Ta được người thông báo rằng trong thành có án mạng, lại có liên quan đến Lạc công tử, không biết đây có phải sự thật?

-Quả thật là chuyện này có liên quan đến Lạc Mỗ.

Lạc long gật gật đầu thừa nhận.

-Có một tên tiểu tử không biết sống chết đánh chủ ý lên người muội muội ta, nàng đã nhân từ chỉ giáo huấn một chút rồi thả hắn đi. Thật không ngờ không lâu sau hắn ta lại quay lại cùng với cha mình và một đám người vây công nàng, còn đánh nàng thụ thương. Vì vậy nên ta đã giết hai cha con hắn, những người khác thì thả đi.

-Thì ra là vậy!

Đinh Lương trong lòng đã nắm rõ hết thảy mọi sự việc nhưng vẫn làm như vừa mới hiểu ra.

-Thế nhưng Lạc công tử vừa mới vào thành có thể không biết, trong thành nội nghiêm cấm giết người, người vi phạm đều bị xử trí rất nghiêm khắc đó.

Lạc Long tỏ vẻ không vui, chỉ và mạng che mặt vẫn còn dính máu của Lạc Vân mà nói:

-Hừ, thành chủ đại nhân cũng không cần nói những lời này với tại hạ rồi. Ngài nhìn muội muội của ta đi, hôm nay nếu không có ta thì nàng sớm đã không giữ được mạng rồi. Hai kẻ kia đã sinh ra sát tâm với nàng thì chỉ có một còn đường chết.

Phó thành chủ Liễu Phi cũng trong đám người, lúc này cũng lên tiếng:

-Thế nhưng sự thực lại là Lạc công tử ngươi giết chết bọn hắn nha.

-Hừ vậy thì đã sao? Đừng nói giết hai tên, ta đã ra lệnh bọn hắn trong vòng một canh giờ phải đến đây quỳ xuống tạ tội, bằng không thì ta cũng không ngần ngại mà huyết tẩy cả Thiết Lang dong binh đoàn của bọn hắn đâu.

Tô Tiểu Mạc thấy vậy thì cười lớn, giọng điệu giễu cợt mà nói:

-A ha ha ha, buồn cười chết ta mất. Huyết tẩy Thiết Lang dong binh đoàn? Dựa vào ngươi sao? Đừng nói luật pháp trong thành không cho phép, cho dù thực sự để mặc cho ngươi làm bậy thì ngươi có thể làm được hay sao? Một tên luyện nhục cảnh như ngươi sao?

-Hừ!

Lạc Long hừ lạnh một tiếng, thân ảnh của hắn nháy mắt không thấy đâu. Cả đám trung niên nhân ánh mắt co rút lại, trong lòng giống như gặp quỷ, vội vàng đảo mắt tìm kiếm thân ảnh của hắn. Chỉ thấy ngay sau đó là Tô Tiểu Mạc cũng biến mất, xuất hiện trở lại đã là cách đó mười mấy thước, nằm ngửa trên mặt đất. Tô Tiểu Mạc còn kinh hãi hơn bọn hắn, chỉ trong tích tắc tầm nhìn của hắn hoàn toàn đảo lộn, đến khi trở lại bình thường thì trước mắt đã là một bàn chân to lớn.

-Bành bành bành.

Tiếng giẫm đạp liên tiếp vang lên, đầu hắn bị đạp xuống mấy cái, chỉ trong nháy mắt đang từ bình thường trở nên bầm tím, sưng húp. Lạc Long xách cổ của hắn lên trong sợ ngỡ ngàng của mọi người, hắn trầm giọng mà nói:

-Ta đã cảnh báo ngươi về chuyện chen lời vào trong lúc ta đang nói hay chưa?

-Đại … đại nhân tha mạng, cái miệng chó này của ta không sạch sẽ, xin đại nhân thứ tội.

Tổ Tiểu Mạc bị bất ngờ đánh đến choáng váng nhưng khi cổ bị người ta kẹp lấy mà xách lên thì hắn cũng tỉnh táo rất nhiều, biết rõ người này mình cũng không trêu chọc được, ngay lập tức hạ giọng cầu xin đối phương.

-Hừ, xin tha sao? Không giết một hai con chó thì những con còn lại sẽ cho rằng ta dễ chọc đấy.

Lạc Long lại hừ lạnh, tay đang nắm lấy cổ của đối phương lại gia tăng lực đạo, khiến cho cổ của người kia phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ.

-Lạc công tử xin hạ thủ lưu tình.

Đinh Lương vội vàng lên tiếng. Lời của Lạc Long vừa rồi rõ ràng là nhằm vào đám bọn hắn nhưng không ai ở đây dám tỏ vẻ tức giận cả. Lạc Long khẽ hừ, vung tay ném thân thể Tô Tiểu Mạc một cái làm hắn bay vào mấy tên thành vệ quân, khiến một đám cũng bị đánh ngã theo.

-Dạng cẩu nô tài ngu xuẩn như ngươi, chết một trăm tên cũng không có gì đáng tiếc!

Nói rồi hắn khẽ quay đầu, như có thâm ý mà nhìn vào phó thành chủ đứng trong đám người. Liễu Phi bị hắn nhìn một cái mà sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng chắp tay, hướng hắn cúi đầu thật sâu. Vừa rồi hắn cũng chen miệng vào đấy nhưng cũng may trong lời nói không có nhằm vào đối phương. Lạc Long chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi quay đi, biểu cảm vô cùng kiêu ngạo. Một chiêu vừa rồi của hắn quả thực khủng bố, đám người ở đây bao gồm cả Đinh Lương đều tự nhận không bằng. Trong lòng cả đám bọn hắn bây giờ đều là kinh sợ. Một cái luyện nhục cảnh mà thôi, lại dễ dàng miểu sát một luyện cốt cảnh đỉnh phong như Tô Tiểu Mạc, thế gia đệ tử đều kinh khủng như vậy sao? Một chút nghi vấn trong lòng của bọn hắn đối với thân phận của hai người này cũng theo một chiêu vừa rồi của Lạc Long mà tiêu tán. Lạc Long hơi có vẻ mất kiên nhẫn mà nói:

-Thành chủ đại nhân, tại hạ quả thực tâm tình đang rất tệ, thủ hạ của ngài lại liên tục khiêu khích sự nhẫn nại của ta, nếu như còn kẻ nào như vậy nữa thì ta không thể cam đoan sẽ tha mạng cho kẻ đó đâu.

Đinh Lương miễn cưỡng mỉm cười với hắn.

-Lạc công tử quá lời rồi, là tại hạ quản giáo thủ hạ không nghiêm, sau ngày hôm nay nhất định sẽ về giáo huấn lại bọn hắn.

-Vậy thì làm phiền thành chủ đại nhân rồi.

Lạc Long không thèm nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt mà đáp. Đinh Lương biết đối phương kinh khủng cũng không dám tỏ ý kiến, hắn hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nói ra:

-Lạc công tử quả nhiên thực lực siêu phàm, Đinh mỗ bội phục vô cùng. Chỉ có điều trong thành nội không được giết người, công tử lại muốn đến Thiết Lang dong binh đoàn tàn sát tứ phương, chuyện này không hợp quy củ lắm thì phải.

-Hừ, quy củ là dành cho kẻ yếu mà thôi. Để ta giới thiệu cho ngài, muội muội này của ta tên là Lạc Vân, là đệ nhất thiên tài trong gia tộc, mười lăm tuổi đã đạt đến luyện mạch cảnh.

Cả đám người bên phía phủ thành chủ hít một ngụm lãnh khí, mấy người bọn họ khi đạt đến luyện mạch cảnh có ai không quá bốn mươi chứ? Mới mười lăm tuổi đã là luyện mạch cảnh, quả thực đây là khái niệm người thường khó tưởng tượng. Tu luyện giả thông thường cũng phải đến mười tuổi mới bắt đầu luyện thể, nói như vậy nàng kia liền chỉ mất năm năm để đột phá luyện mạch cảnh, đúng là dọa người mà. Lạc Long thấy mình thổi phồng như vậy quả thực có tác dụng thì lại cười thầm, tiếp tục nói:

-Thúc phụ ta cũng coi nàng như viên minh châu trân quý, nếu biết nàng bị người đánh bị thương thì đừng nói là một cái dong binh đoàn, cho dù là cả cái Tử Dương thành này cũng sẽ bị lật tung, đến lúc đó đừng trách ta không cảnh báo các vị.

Đinh Lương đã nghe ra ý tứ uy hiếp trong lời nói của đối phương, chỉ đành cười khổ đáp:

-Công tử nói rất phải, Thiết Lang dong binh đoàn ngang tàn bạo ngược, phiền công tử thay mặt cho người dân trong Tử Dương thành trừ đi mối hậu họa này.

Hắn tự đặt cho mình một cái bậc thang để đi xuống, tránh mất mặt trước đám đông rồi phất phất tay, ám thị cho đám thành vệ quân giải tán. Đợi đến một canh giờ sau nhưng vẫn không thấy bóng dáng người nào của Thiết Lang dong binh đoàn xuất hiện, hắn liền thầm nhủ lần này bọn hắn coi như xong rồi. Nghĩ như vậy, Đinh Lương cũng chỉ có thể âm thầm thở dài. Thiết Lang dong binh đoàn mặc dù càn quấy khiến hắn không vừa mắt thế nhưng bọn hắn vẫn rất biết quy củ, hàng năm đều mang cống phẩm đến cho phủ thành chủ, hơn nữa số lượng cũng không ít, vì vậy nên Đinh Lương chỉ mở một mắt nhắm một mắt với bọn hắn. Quay qua đối mặt với Lạc Long, hắn khách khí mà nói:

-Lạc công tử hiện tại liền đi sao?

-Thời gian cũng không sai biệt lắm, tại hạ hiện tại liền phải đi rồi.

-Không biết tại hạ và mấy tên thủ hạ có thể theo sau hay không? Nếu như công tử gặp khó khăn chúng ta cũng có thể tương trợ.

Lạc Long cười nhạt, bộ mặt của hắn vô cùng tự tin.

-Tương trợ thì không cần rồi, nếu thành chủ đại nhân có nhã hứng đến xem kịch vui thì tại hạ cũng không có ý kiến.

-Vậy được.

Đinh Lương cũng không nói gì nữa, cùng mấy tên thủ hạ của hắn tránh đường cho hai huynh muội Lạc Long đi qua.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.