Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết tẩy Thiết Lang dong binh đoàn (2)

Tiểu thuyết gốc · 1880 chữ

Đột nhiên bên tai hắn truyền tới tiếng gió rít, hắn vội vàng ngửa đầu ra sau. Lập tức một mũi tên đi ngang qua hai mắt của hắn, đâm vào một tên dong binh xấu số. Hắn cười lạnh nhìn sang bên trái, cách đó mười mấy thước là một tên dong binh tay cầm cung tiễn. Hắn ta vừa mới rút ra thêm một mũi tên nữa, tay phải kéo căng dây cung thì chợt thân ảnh bị hắn khóa chặt kia lại biến mất. Hắn còn đang đảo mắt xung quanh tìm kiếm người kia thì hai mắt đã tối sầm. Lạc Long đứng bên cạnh đoạt lấy cây cung trong tay hắn. Đây cũng là một loại bảo khí vô cùng tốt, đạt đến nhân cấp trung phẩm. Tay phải của hắn nắm một lúc mười mấy mũi tên, thân hắn phiêu diêu như khinh phong, di động không ngừng. Tay phải của hắn liên tục kéo dây cung, mỗi một mũi tiễn bay ra đều sẽ xỏ xuyên qua ít nhất hai tên dong binh, nhiều thì đến bốn năm tên. Đến khi trong tay chỉ còn duy nhất một mũi tên, cổ tay hắn khẽ đảo, kéo dây cung mạnh hết cỡ nhằm vào một hướng rồi thả tay ra.

-Vút!

Mũi tên đi ngang qua mặt của Thiết Mộc Phong rồi cắm vào giữa chiếc ghế thủ tọa trong nghị sự đường. Đây là khiêu khích! Là trắng trợn khiêu khích! Trên má của Thiết Mộc Phong có một vệt máu, hắn run run đưa tay lên sờ mặt mình. Đối với khiêu khích của đối phương hắn không hề để ý vì trong lòng hắn lúc này đang mãnh liệt rung động. Trong khoảnh khắc vừa rồi hắn căn bản không kịp làm ra phản ứng gì, nếu đối phương cố ý thì hắn lúc này đã là một cỗ thi thể có một lỗ thủng trên đầu rồi. Tay hắn run run, vội quát lớn lên:

-Tất cả mau ném bảo khí đi, đừng để hắn có cơ hội sử dụng bảo khí.

Thế nhưng thành viên trong dong binh đoàn đâu có ai đáp lại hắn, chỉ thấy một tên dong binh cuối cùng lúc này còn đứng được trong diễn võ trường đã bị bẻ gãy cổ, sinh cơ đoạn tuyệt. Không ai nói gì, không gian xung quanh yên tĩnh đến mức một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng. Tám tên cao tầng duy nhất còn sót lại tại diễn võ trường của Thiết Lang dong binh đoàn, ba tên của phủ thành chủ đang đứng nấp trên thành bao, tất cả ánh mắt đều như dại ra. Tên Lạc Long kia không dùng bất kỳ một võ kỹ công kích nào, chỉ đơn giản sử dụng bảo khí đánh ra những chiêu thức cơ bản, vậy mà chỉ trong hơn mười hơi thở đã khiến cho bảy mươi tên dong binh thực lực cao thấp lẫn lộn vong mạng tại chỗ, mỗi một tên đều là chết dưới duy nhất một chiêu. Một người có thể thông thạo nhiều loại binh khí đến vậy sao? Tại sao tên kia có thể làm được như vậy? Lạc Long không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mấy kẻ kia, hắn tháo đôi quyền sáo trong tay của một tên dong binh ra, vừa đeo vào tay mình vừa nói:

-Ta sẽ cho các ngươi một đường sinh cơ, nếu như các ngươi không sử dụng binh khí thì ta cũng sẽ không sử dụng binh khí, chúng ta chiến đấu bằng quyền cước như thế nào?

Một tên đại đội trưởng thực lực luyện tạng cảnh trung kỳ tỉnh lại sau rung động, sắc mặt dữ tợn quát lên:

-Cái gì không dùng binh khí, có quỷ mới tin lời ngươi.

Hắn lấy từ trong nhẫn không gian ra một cây trường mâu, một bộ không tin tà phi thân vào đâm tới vị trí trái tim của Lạc Long. Thiết Mộc Phong lúc này mới sực tỉnh, chợt hét lớn:

-Quay lại!

Thế nhưng tên kia căn bản không nghe lời hắn, vẫn bất chấp lao lên. Chỉ tiếc còn chưa đánh ra nổi một chiêu thì cánh tay phải của hắn đột nhiên bay lên không trung.

-A a a a!

Hắn hú lên đau đớn, hoảng sợ muốn lui lại nhưng còn chưa làm ra động tác thì cánh tay trái của hắn cũng bay lên theo, tiếp theo đó là hai chân cũng bị chém đoạn, trở thành nhân côn. Hải Long tay cầm một thanh bảo kiếm, đâm ra một kiếm xuyên qua yết hầu của tên kia, chấm dứt tiếng kêu thảm thiết của hắn.

-Ngu xuẩn! Bây giờ còn bảy người các ngươi, có ai muốn so đấu binh khí với ta nữa không? Nếu có thì liền bước lên đi.

Thiết Mộc Phong cùng mấy tên thủ hạ còn lại mồ hôi chảy ròng ròng, hắn run run mà nói:

-Lạc công tử, chuyện ngày hôm nay là Thiết Lang dong binh đoàn của chúng ta mắt chó bị đui mù, xin công tử có thể tha chúng ta một mạng, chúng ta nguyện làm nô bộc cho công tử.

-Ha ha ha! Làm nô bộc cho ta? Các ngươi biết đánh không lại thì liền cầu xin tha thứ sao?

-Lạc công tử … không, Lạc đại nhân, chúng tiểu nhân có mắt như mù, cầu xin đại nhân có thể tha cho chúng ta một mạng.

-Đủ rồi. Ta cho các ngươi một cơ hội.

Đám người Thiết Mộc Phong nghe thấy thế trong lòng cuồng hỉ nhưng một câu nói sau đó lại làm cho bọn hắn như rơi xuống hầm băng:

-Một chén trà! Chúng ta so đấu quyền cước, nếu một chén trà sau các ngươi còn không chết ta liền tha cho các ngươi.

Mặc dù trong lòng của bọn hắn vẫn rất sợ hãi nhưng dù sao vẫn còn một tia hy vọng sống, so với cái chết thì đây đã là ân huệ rất lớn rồi. Những kẻ quanh năm vào sinh ra tử như bọn hắn tuyệt càng trong nghịch cảnh thì sẽ càng bộc phát ra sức chiến đấu đáng sợ.

-Đa tạ đại nhân ban cho cơ hội, vậy thì chúng tiểu nhân đành phải thất lễ rồi.

Thiết Mộc Phong cố làm ra vẻ nho nhã chắp tay thi lễ một cái rồi quay qua đám thủ hạ khẽ gật đầu. Mấy tên kia cũng hiểu ý lập tức tản ra, tạo thành một vòng tròn bao vây lấy Lạc Long ở bên trong. Lập tức mấy người bọn hắn lần lượt lao vào công kích Lạc Long. Có câu tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, muốn sống sót trước một đối thủ kinh khủng như vậy cơ hồ chỉ có thể lấy công bù thủ, bị động phòng ngự sẽ chỉ chết càng nhanh mà thôi. Bọn hắn không dùng võ kỹ công kích gì, đối phương cũng không có thực lực mạnh hơn bọn hắn, chỉ cần đánh trúng được hắn thì hiệu quả liền có thể thấy rõ. Vấn đề là làm sao công kích trúng được hắn, vì vậy mỗi quyền mỗi cước của bọn hắn đều chỉ chú trọng tốc độ và góc độ tinh diệu. Phải nói mấy tên đầu lĩnh này không phải những tên tạp nham kia có thể so sánh đấy, tuy rằng chỉ có bảy người nhưng thực lực mỗi người đều rất cao, phối với nhau lại vô cùng ăn ý, thế công liên miên bất tận khiến cho Lạc Long cũng chỉ có thể đón đỡ. Liên tục thi triển Khinh Thân bộ, thân ảnh của hắn phiêu diêu bất định, chợt trái chợt phải, không thể nắm bắt. Thế nhưng đứng trước quyền cước dày đặc của mấy tên kia, hắn còn chưa hoàn thủ nổi một chiêu đã bị công kích ép tới mức không thể tránh né, vội vàng dùng nắm đấm ngạnh kháng một quyền.

-Bang!

Thân thể hắn và cả đối phương đều lùi về sau. Thực lực người kia là yếu nhất trong sáu người, là một luyện tạng cảnh sơ kỳ, so đấu lực lượng đơn thuần thì không hơn hắn bao nhiêu nên không thể đả thương hắn. Thế nhưng hắn vừa lui lại thì đủ loại công kích lại đánh tới, quyền ảnh dày đặc làm hắn vất vả lắm mới có thể đón đỡ. Qua mấy hơi thở hắn lại bị ép phải đón đỡ một quyền chính diện.

-Bang!

Lần này đối quyền với hắn là một tên phó đoàn trưởng thực lực luyện cốt sơ kỳ, lực lượng vượt xa hắn khiến hắn bị đánh bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi. Thế nhưng thế công của mấy tên kia cũng không có đình chỉ, Lạc Long bị ép liên tục phải đón đỡ quyền chính diện của bọn hắn.

-Bang! Bang! Bang!

Hắn liên tiếp lùi lại về sau, trong miệng không ngừng có máu tươi chảy ra, bộ dáng chật vật không chịu nổi. Đám Thiết Mộc Phong càng lúc càng hưng phấn, ban đầu còn ôm lấy tâm lý chịu chết thì lúc này sự tự tin trong mắt bọn hắn dần tăng lên, theo đó sát ý cũng càng lúc càng thịnh. Lạc Long lại bị đánh bay ra, ngã lăn ra đất liền bật dậy, hưng phấn mà nói:

-Tiếp tục đi!

-Hừ, đồ không biết sống chết. Các huynh đệ, mau giết chết hắn loại trừ hậu họa.

Thiết Mộc Phong quát lạnh, đám thủ hạ cũng hò hét hưởng ứng, duy chỉ có một tên lui lại mấy bước.

-Lão Hoàng, ngươi làm gì vậy? Tại sao lại lui lại?

Thiết Mộc Phong tức giận quát lớn, nam tử gọi là lão Hoàng kia chính là trung niên gầy gò đã khuyên can đám người bọn họ trước đó, hắn lắc đầu bình tĩnh đáp:

-Người ta đã nhân từ tha cho các ngươi một mạng vậy mà các ngươi còn định lấy oán báo ân, hành vi hèn hạ này của các ngươi ta sao có thể làm theo.

-Hừ, sau khi chúng ta giết hắn sẽ tới lượt ngươi.

Thiết Mộc Phong hừ lạnh buông một câu đe dọa rồi cùng với đồng bọn tiếp tục đánh tới.

-Bang!

Chỉ qua mấy chiêu Lạc Long lại bị đánh ngã ra nhưng lại ngàng càng hưng phấn, bộ dáng vẫn có chút điên cuồng, miệng không ngừng nói:

-Tiếp tục!

-Bang!

Hắn lại trúng một đòn nữa.

-Tiếp tục!

-Bang!

-Tiếp tục …

Đứng trên tường bao, Trần Nhất Bác chứng kiến cảnh đó thì trong lòng nóng như lửa đốt, khổ nỗi Lạc Vân ở gần đó vẫn không làm ra động tĩnh nên hắn cũng không dám tự ý xuống dưới đó. Chiến cuộc bên dưới từ đầu tới cuối vẫn bảo trì ác liệt, các đòn công kích qua lại với tần suất cao, mỗi một đòn được tung ra đều vô cùng mạnh mẽ khiến người quan chiến bị kích thích không nhỏ.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.