Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện mạch cảnh

Tiểu thuyết gốc · 2007 chữ

Thời gian một chén trà rất nhanh liền trôi qua, lúc này trên mặt đất có năm cỗ thi thể, mỗi một người đều mặc hắc bào, bên trên có thêu lang thú hình, mỗi một tên đều toàn thân thương tích nhìn vô cùng thê thảm. Lạc Long lúc này đứng trên mặt đất, thân mình vẫn thẳng như thiết tháp nhưng miệng thì không ngừng thở hồng hộc, phần thân trên của y phục cũng bị máu tươi chảy xuống hóa thành màu đỏ thẫm. Hắn lúc này đang nắm cổ của một đại hán cao lớn, chính là Thiết Mộc Phong. Tên này cũng chịu chung thảm trạng như thủ hạ của hắn, chỉ có điều lúc này hắn vẫn còn một hơi thở yếu ớt. Ánh mắt của hắn ánh lên sự không cam lòng nồng đậm, đám người bọn hắn rõ ràng chiếm thượng phong từ đầu tới cuối nhưng đánh lâu như vậy vẫn không giết được tiểu tử kia, trái lại đến khi sức tàn lực kiệt thì liền bị tiểu tử kia phản kích, từng người ngã xuống. Cổ họng của hắn bị bóp nghẹn, trong miệng cố phát ra từng chữ:

-Đại … tha … mạng …

Đáp lại hắn chỉ là khuôn mặt lạnh nhạt không biểu tình của Lạc Long. Răng rắc một tiếng, cổ của hắn bị bẻ gãy, thân tử đạo tiêu. Lạc Long thả thi thể trong tay xuống, bình tĩnh bước tới trước một người. Người này đang đứng chắp tay hướng hắn cúi đầu.

-Ngươi tại sao không không cùng bọn hắn tấn công ta?

-Biết bản thân không thể thắng, hà cớ gì còn cố gắng giãy giụa?

Trung niên nhân kia bình tĩnh đáp.

-Ồ, làm sao ngươi biết không thể thắng?

-Công tử rõ ràng có thể dễ dàng giết chết chúng ta lại đề xuất cho chúng ta cơ hội, nói rõ đã nắm chắc có thể chiến thắng. Theo ta suy đoán công tử đạt tới luyện nhục đỉnh phong, cần có chiến đấu kích phát tiềm năng thân thể, tìm kiếm cơ hội đột phá nên mới cùng chúng ta so đấu quyền cước.

-Ha ha ha, thú vị. Ngươi tên là gì?

Trung niên nhân kia lại chắp tay hướng hắn thi lễ đáp:

-Tại hạ Hoàng Nghĩa, ra mắt Lạc công tử.

-Hoàng Nghĩa. Ngươi rất thông minh. Nếu như ngươi đã thông minh như vậy tại sao ngay từ đầu lại không chọn đầu hàng?

Hoàng Nghĩa lắc đầu cười khổ đáp:

-Thực ra ta là quân sư của dong binh đoàn, ngay ban đầu cũng đã khuyên bảo Thiết Mộc Phong không nên đối nghịch công tử, chỉ là hắn không bỏ vào tai mà thôi.

-Thật sao? Vậy nói ta nghe tại sao ngươi lại nghĩ không thể đối nghịch với ta?

-Chuyện này rất đơn giản, Trần Nhất Bác Trần thống lĩnh đã thông tri cho hết thảy thế lực trong thành rằng công tử là người trong một gia tộc lớn, thúc phụ lại là nhất đẳng cao thủ ngay cả phủ thành chủ cũng không dám dây vào. Chúng ta một dong binh đoàn nho nhỏ thì có thể làm gì? Cho dù giết được ngươi rồi lại có thể đi nơi nào?

-Ha ha, thông minh. Ta rất thưởng thức ngươi, dẫn ta đến bảo khố của Thiết Lang dong binh đoàn các ngươi, ta có thể tha chết cho ngươi.

-Thật sao?

Lạc Long mỉm cười nhìn hắn:

-Ta là người rất biết giữ lời, thời gian một chén trà đã hết, ngươi có thể đi.

Hoàng Nghĩa một bộ hưng phấn, vội nói tạ ơn rồi đưa hắn đến bảo khố. Đến trước một căn mật thất, hắn dừng lại nói với Lạc Long:

-Lạc công tử, đây là nơi cất giữ hết thảy bảo vật của dong binh đoàn.

-Có cấm chế sao?

-Công tử có thể nhìn ra? Đây là một loại cấm chế cấp thấp, tuy nhiên luyện thể cảnh tu giả không thể nào phá giải được, chỉ có chìa khóa trong không gian giới chỉ của Thiết Mộc Phong mới có thể mở ra được.

-Rất tốt, ngươi có thể đi được rồi.

Những điều này dĩ nhiên Lạc Long liếc mắt có thể nhìn ra. Hắn phất tay ra hiệu đối phương có thể đi. Hoàng Nghĩa nghe vậy thì lại không có vẻ vui mừng, hắn chần chờ một lát rồi hơi ấp úng nói ra:

-Công … công tử, không biết ta có thể đi theo ngươi hay không?

-Ngươi muốn đi theo ta?

-Đúng vậy, ở trong cái thế đạo rối ren này, tìm được một minh chủ quả thực khó khăn, nếu công tử không chê ta xin nguyện làm thủ hạ đi theo ngươi.

Lạc Long tuy rằng không quá coi trọng người này nhưng hắn xem ra làm người cũng không tệ, lúc này mới gật gật đầu mà nói:

-Có thể.

Hoàng nghĩa cuồng hỉ, chắp hai tay nói:

-Thuộc hạ Hoàng Nghĩa tham kiến đại nhân.

-Đại nhân thì không cần, sau này gọi ta là công tử là được rồi.

-Vâng thưa công tử.

-Được rồi, ngươi cùng ta đi ra ngoài một chút đi.

Nói rồi hắn cùng Hoàng Nghĩa đi ra ngoài diễn võ trường. Lúc này Lạc Vân cùng với ba người Đinh Lương cũng đã từ trên tường bao đi xuống, chứng kiến cảnh tượng thi thể đầy đất, lại không ít kẻ bị đoạn chân cụt tay, máu tươi đầy đất, trong lòng mỗi người đều có chút không thoải mái. Hoàng Nghĩa nhìn thấy đám người Đinh Lương thì có hơi kinh ngạc, quả nhiên ngay cả thành chủ cũng không dám có ý kiến gì đối với hành động của công tử.

-Thành chủ đại nhân, ta có việc không biết có thể nói hay không?

Lạc Long nhìn vào Đinh Lương, người kia vội vàng mà đáp:

-Lạc công tử có gì xin cứ nói.

-Ta muốn thuê người dọn dẹp nơi này, không biết thành chủ đại nhân có thể tìm người làm việc này giúp ta hay không? Đây là một trăm linh tệ, chắc cũng đủ làm tiền công rồi chứ?

-Lạc công tử quá lời rồi, người Đinh mỗ nhất định sẽ tìm giúp công tử, còn tiền thì không cần, một chút tiền đó không đáng là gì.

-Vậy sao được, ta không có thói quen thiếu nợ người ta đâu.

Lạc Long cương quyết không muốn làm như vậy khiến cho Đinh Lương cũng hơi luống cuống, cũng may Liễu Phi ở bên cạnh nhanh miệng nói:

-Lạc công tử, Thiết Lang dong binh đoàn này không việc ác gì không làm, công tử đã vì Tử Dương thành chúng ta trừ đi một mối nguy hại, một chút việc cỏn con kia hãy coi như là phủ thành chủ chúng ta thay mặt người dân trong thành cảm tạ công tử đi.

-Phó thành chủ đại nhân khách khí rồi, nếu hai vị đã nói như vậy thì tại hạ cung kính không bằng tuân lệnh.

Lạc Long cũng không xoắn xuýt vấn đề này, hắn tới chỗ thi thể của Thiết Mộc Phong rút ra một cái không gian giới chỉ đưa cho Lạc Vân rồi thì thầm gì đó vào tai nàng. Lạc Vân tìm tòi một chút rồi lấy ra mấy tấm ấn thư, được làm bằng một loại da yêu thú rất đặc thù.

-Thành chủ đại nhân, Thiết Lang dong binh đoàn đã bị ta diệt, khế ước nhà đất này của bọn hắn cũng rơi vào tay của chúng ta, vậy chúng ta có thể tiếp quản phần cơ nghiệp này hay không?

-Có thể, đương nhiên có thể, Lạc công tử tiếp quản sản nghiệp nơi này là chuyện đương nhiên.

Đinh Lương không do dự mà lập tức tán đồng với ý của hắn.

-Như vậy thì được rồi. Tại hạ và muội muội có một chút chuyện cần xử lý, thứ lỗi không thể tiếp đãi mấy vị được rồi. Hoàng Nghĩa, thay ta đi đưa tiễn mấy vị đại nhân.

-Dạ! Mấy vị đại nhân, mời.

Hoàng Nghĩa gật đầu, liền đưa tiễn mấy người Đinh Lương ra khỏi phủ đệ, quay trở lại thì Lạc Long và Lạc Vân đã đi vào trong khu mật thất, hắn liền thu thập một chút đồ đạc trên thi thể của gần trăm cỗ thi thể ngổn ngang trên đất, thứ gì đáng tiền thì đều lưu lại. Lúc này Lạc Vân đang nghỉ ngơi trong một sương phòng còn ca ca của nàng thì tới đại sảnh có chứa mật thất bảo khố. Một trận chiến vừa rồi làm cho thân thể hắn chịu rất nhiều thương thế, cũng kích phát được tiềm năng trong cơ thể. Hắn ngồi đả tọa trên giường, trong lòng thầm cười khổ. Hắn vốn dĩ tưởng rằng bản thân đã trừ hết đi tâm ma trong cơ thể sau khi tu luyện Vạn Linh Luyện Hóa pháp, thật không ngờ sâu trong linh hồn hắn vẫn ẩn dấu một cỗ sát niệm vô cùng cường đại. Chỉ nhìn thấy muội muội bị người đánh thụ thương nhẹ mà sát niệm hắn liền bị kích phát, không tự chủ được mà dẫn đến một tràng huyết tẩy toàn bộ Thiết Lang dong binh đoàn mới có thể giải phóng được hết sát niệm đó. Xem ra công pháp này do hắn tạo ra cũng quá nguy hiểm rồi, sau này nhất định không thể tùy tiện tu luyện nó được nữa. Gạt hết những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, hắn vận chuyển diễn thủy phách thể quyết, hấp thu thủy linh chi khí trong thiên địa. Thiên địa linh khí tràn vào người hắn, toàn bộ thân thể truyền đến một cảm giác mát lạnh, thư sướng có nói nên lời. Những vết bầm tím, vết cắt trên người trước đó cũng dần dần được chữa trị. Hắn tu luyện một lần liền đã qua một ngày một đêm. Đến trưa ngày hôm sau, thân thể hắn chợt truyền ra những tiếng nổ lốp bốp rất nhỏ. Hắn mở mắt ra, cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể toàn bộ đang bành trướng, dần dần có linh khí chạy qua đó, khóe miệng hắn kéo lên một đường cong.

-Luyện mạch cảnh.

Sau tràng chiến đấu ngày hôm qua hắn đã cảm nhận được dấu hiệu đột phá, quả nhiên chỉ tu luyện một ngày sau hắn thực sự đã đạt đến luyện mạch cảnh. Đến luyện mạch cảnh, kinh mạch trong người tu luyện giả đều được khai thông, thiên địa linh khí được hấp thu ngoài công dụng tôi luyện thân thể ra thì còn có thể thông qua kinh mạch đi vào đan điền. Thiên địa linh khí được cất giữ trong đan điền có thể được tu luyện giả điều động để thi triển công kích võ kỹ, nâng cao uy lực của công kích lên nhiều lần. Ngoài ra tu luyện giả còn có thể thông qua nội lực mà mở ra không gian giới chỉ, từ đó có thể cất giữ đồ vật dễ dàng hơn. Đưa tay lên đồ án long hình trước ngực, Lạc Long khẽ cảm thụ, bên trong là một không gian lớn đến mức có thể chứa đựng cả một sơn phong, lúc này hắn mới hài lòng gật đầu. Hắn ra khỏi giường, thay một bộ y phục màu lam nhạt. Còn định thử một chút lực lượng thân thể sau đột phá thì bỗng hắn cảm nhận được có chút không đúng, đột nhiên có một luồng khí lạ từ bốn phương tám hướng tràn vào cơ thể hắn, chỉ có điều thân thể của hắn lại không có bất cứ cảm giác gì khi luồng khí kia tràn vào.

-Đây là …

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.