Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tương Tư lâu

Tiểu thuyết gốc · 2057 chữ

- À hú ú u u u!

Bỗng nhiên ở đâu có tiếng chó sủa nhưng rơi vào trong tai hắn lại giống như tiếng sói tru, trong khung cảnh tối tăm tĩnh mịch như thế này quả thực đáng sợ vô cùng. Lạc Long rùng mình một cái, toàn thân lông tơ cũng dựng đứng hết lên. Hắn đột nhiên cảm giác được không đúng, tại sao đột nhiên bản thân lại làm ra hành động như thiếu nữ mười sáu vậy chứ? Trước đây có hung sơn hiểm địa nào mà hắn chưa từng đi qua, dù là ma thiên quỷ địa, hay là cả yêu tộc đại bản doanh đều có dấu chân của hắn, cho dù chỉ là một lần do dự hắn cũng chưa từng có. Vậy mà bây giờ ở đây hắn lại còn làm ra vẻ sợ hãi như chuột thấy mèo vậy, đúng là có chút nhục nhã.

-Con bà nó, lão tử vậy mà lại sợ sệt như nữ hài, không lẽ là làm phàm nhân đến nghiện rồi? Lại còn nhập tâm như vậy, đúng là vô vị mà.

Hắn thầm mắng mình một tiếng rồi lại rảo bước đi tiếp. Đi thêm một đoạn nữa thì hắn liền thấy trong bóng đêm xa xa có một đại hán vẫy vẫy tay gọi hắn, trong miệng còn hô lên:

-Lạc Long lão đệ, ta ở đây.

Trần Nhất Bác sau khi suy nghĩ rất kỹ thì đã quyết định sẽ không giữ khoảng cách với đối phương nữa. Dù sao hắn kinh khủng như vậy, lại gọi mình một tiếng Nhất Bác đại ca chứng tỏ hắn thật lòng muốn kết giao với mình. Đã vậy hắn liền coi đối phương như một lão đệ bình thường mà đối đãi. Lạc Long bước tới gần, nhìn vào đằng sau hắn thì kinh ngạc hỏi:

-Nhất Bác đại ca, tại sao ngươi nói tụ họp tại nhà của ngươi vậy, đừng nói với ta đây là …

-Đúng vậy, đây là nhà của ta.

Khóe miệng của lạc Long co giật mấy cái mãi sau mới ổn định tinh thần được. Sau lưng của Trần Nhất Bác nào có cái gì gọi là nhà, rõ ràng là một cái cổng bằng gỗ mục. Sau cánh cổng cũng không có công trình kiến trúc gì mà là một căn nhà tranh rách nát, bên trên chỉ qua loa phủ một lớp mái rơm. Cho dù bây giờ trời có tối hơn nữa thì hắn cũng thừa sức nhìn ra căn nhà kia còn chẳng thể che nổi nắng mưa, so với lều tạm của dong binh đoàn bên trong sâm lâm còn không bằng.

-Nhất Bác đại ca, ngươi … ngươi … ngươi …

-Ngươi ngươi cái gì? Ta nói này lão đệ, ngươi giết người còn không chớp mắt, tại sao nhìn thấy phủ đệ của ta lại ấp úng như vậy?

-Phủ đệ cái rắm chó, ngươi gọi cái này là phủ đệ hay sao? Đừng nói với ta ngươi sống trong cái chuồng chó kia đấy nhé?

Trần Nhất Bác sửng sốt một hồi, hắn còn chưa bao giờ thấy đối phương nói chuyện dung tục như vậy. Hắn quay đầu nhìn lại ngôi nhà tả tơi của mình, quả thật như đối phương nói, đây đích thị không khác gì một cái chuồng chó. Hắn cười khổ mà đáp:

-Lão đệ ngươi đừng trách, phụ mẫu ta mất sớm, lại chưa thành gia lập thất nên cũng không quá quan trọng việc nơi ở. Vả lại chút tiền ta kiếm được đều tiêu xài hết vào tài nguyên tu luyện nên không thể mua nổi một căn nhà tử tế ở trung tâm thành.

Lạc Long xém chút nữa thì bão nổi, hắn cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh, hai tay xoa xoa huyệt thái dương, mãi sau mới lấy ra một tấm tiêu dụng ngọc bài của Vân Hải thương hội đưa cho hắn:

-Từ nay về sau ngươi liền dọn đến phủ đệ của ta ở đi. Trong ngọc bài này có chứa một vạn linh tệ, phiền ngươi đến bố điếm tốt nhất trong thành mua vài bộ y phục mới mang theo.

-Một … một vạn? Cái này … không thích hợp lắm nha.

Trần Nhất Bác có chút ngập ngừng mà nói.

-Có cái gì không thích hợp? Lúc ngươi đưa cả gia tài cho ta cũng không thấy nhíu mày một cái, một vạn linh tệ này với ta chỉ là chút tiền lẻ mà thôi. Nếu ngươi còn không thay y phục mới thì a Vân sẽ tưởng ta thu lưu tên khất cái ở đâu vào trong phủ mất, đến lúc đó đừng nói ngươi, ngay cả ta cũng sẽ bị đuổi ra ngoài.

-Vậy được, số tiền này ta nhận.

-Hừ, như thế mới phải chứ.

Lạc Long hừ nhẹ một tiếng, cùng với hắn rời đi, vừa đi được hai bước thì như nhớ ra điều gì đó, một đám tử hỏa từ trong trán hắn bay thẳng vào cái chuồng chó kia, chỉ trong nháy mắt thiêu nó thành tro bụi. Trần Nhất Bác thấy vậy cũng không dám lên tiếng nhưng trong mắt thì có thể thấy rõ sự tiếc rẻ, tên này đúng là tiết kiệm đến phát bệnh, đã không còn thuốc chữa rồi. Lúc đi qua tiệm vải vóc hai người liền vào mua rất nhiều y phục, Trần Nhất Bác cũng thay một bộ hắc bào mới tinh vào. Tên này tuy không phải dạng ngọc thụ lâm phong nhưng cũng là một bộ chính khí, gương mặt toát lên vẻ khí chất nam nhi, lại thay một bộ bào phục sang trọng vào liền trở thành bộ dạng làm cho nữ nhân chết mê chết mệt. Sau khi hoàn tất chuyện y phục của Trần Nhất Bác hai người liền đi tới nơi một trong những nơi phồn hoa nhất trong thành, cũng là nơi có nhiều nam nhân lui tới nhất, chính là chốn phong hoa tuyết nguyệt trong lời của Lạc Vân. Nơi này gọi là Tụ Hồng phường, là một dãy phố chỉ chứa các tửu lâu, trà lâu và cả thanh lâu, mỗi một nam nhân lui tới nơi này cũng chỉ có một mục đích là nữ nhân. Bước đi trên Tụ Hồng phường, khắp hai bên đường có thể thấy đèn lồng hoa gấm đủ loại màu sắc rực rỡ, mỗi một địa phương cũng đều có thể thấy được có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, mỗi người lại mỗi vẻ khác nhau, có ôn nhu như nước, có vũ mị hương diễm, lại có cả rụt rè e lệ. Đa số những nữ tử kia đều ăn mặc rất phóng đãng, khoe trọn bộ ngực sữa căng tròn, đôi chân ngọc thon dài mê hoặc nam nhân, mỗi khi có công tử hay đại gia nào đi qua thì đều sẽ quăng mị nhãn câu dẫn về phía bọn hắn. Hai người một mạch bỏ qua tất cả những lâu quán đó, đi đến nơi sâu nhất của Tụ Hồng phường. Nơi này khá trống trải, so với bộ dáng chen chúc của những khu vực khác thì có chút không quá thích hợp. Tại đây chỉ có duy nhất một kiến trúc, là một tòa thất tầng lâu, xung quanh có giăng kết lụa trắng, toát lên vẻ thanh tú thoát tục, lại có chút giống giống với tiên cảnh nhân gian. Nơi này gọi là Tương Tư lâu, là một thế lực trải rộng khắp nhiều đế quốc. Không một ai biết thế lực này trong tối kinh doanh loại mặt hàng gì để phát triển, chỉ biết bọn họ có thế lực rất lớn, cho dù là thế lực nhất đẳng của các đế quốc cũng không dám khinh nhờn. Ngoài sáng Tương tư lâu luôn có chi nhánh tại hầu hết các thành trì lớn nhỏ, tất cả đều là xây dựng một thất tầng lâu đặt tại chốn hồng phấn trong thành phục vụ nam tử. Mỗi một lâu tầng đều có điểm đặc sắc riêng, lần lượt có ngâm thơ đối ẩm, thưởng đàn tĩnh tâm, vịnh xướng ngâm khúc, bút họa giang sơn, so tài kỳ nghệ, đàm luận nhân sinh, ngươi muốn hưởng lạc thú nhân gian gì ở đây cũng có, duy chỉ có nhục dục khoái cảm là không thể. Vì vậy nơi này mới có tên là Tương Tư lâu, một khi đã đến thì sẽ khiến người nhớ mãi không thôi. Những nữ tử trong Tương Tư lâu có băng thanh ngọc khiết, cũng có xuất thân phong trần, nhưng một khi đã vào nơi này thì sẽ không bao giờ phải dùng thân thể để phục vụ nam nhân. Bước vào tương tư lâu, có hai nữ tử đứng trước cửa hơi cúi người thi lễ, sau đó là một trung niên mỹ phụ tươi cười chạy lại đón tiếp:

-Xin chào hai vị đại nhân, không biết hai vị là lần đầu đến Tương Tư lâu của chúng ta hay vẫn là khách quen?

-Ha ha, vị đại tỷ này thật biết nói đùa, ta thì không nói nhưng chắc hẳn tỷ cũng phải nhận ra Trần Nhất Bác Trần thống lĩnh đây chứ? Huynh ấy còn là người mới nha.

Vị mỹ phụ kia nghe hắn nói thế thì trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Tương Tư lâu của các nàng đúng là rất giỏi thu thập tình báo về nhân mạch đấy thế nhưng đây là một chuyện tương đối bí mật trong lâu, cho dù là các đại nhân vật cũng chưa chắc đã biết được. Lời của đối phương chứng tỏ hắn hiểu được rất rõ điểm này của Tương Tư lâu, tuyệt đối không phải người tầm thường. Nàng thu lại vẻ ngạc nhiên, thi lễ với hắn một cái rồi nói:

-Lạc công tử cũng quá coi nhẹ bản thân rồi, thật không nghĩ tới công tử cũng rất quen thuộc với Tương Tư lâu chúng ta, như vậy thì tiểu nữ cũng không cần nhiều lời rồi. Nếu công tử có yêu cầu gì có thể trực tiếp cho người tìm tiểu nữ.

-Nếu tỷ tỷ đã nhận ra ta thì ta cũng không cần tự giới thiệu mình nữa, không biết tỷ tỷ xưng hô như thế nào?

Hắn cười nhẹ mà nói ra, nụ cười ấm áp làm người như được tắm trong gió xuân, nữ tử thông thường sẽ bị hắn làm cho ngây ngốc đấy. Thế nhưng mỹ phụ kia chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp:

-Tiểu nữ họ Đồng tên hai chữ Mộng Dao.

-Thì ra là Dao tỷ, ta và Trần Thống Lĩnh muốn dạo quanh một vòng, Dao tỷ cũng không cần bận tâm chúng ta. Nếu như cần có chuyện ta sẽ cho người đi tìm tỷ.

Nói rồi hắn lấy ra tiêu thụ ngọc bài của bản thân đưa về phía nàng. Chiếu theo quy tắc thì mỗi người vào Tương Tư lâu đều sẽ phải giao nộp một ngàn linh tệ đấy, hơn nữa còn chỉ có thể ở lại một canh giờ, nếu quá một canh giờ thì phải trả thêm một ngàn, ấy là còn chưa kể muốn cùng giai nhân đàm luận một chút hay được thưởng thức tài nghệ của giai nhân lại càng phải bỏ ra nhiều tiền hơn. Chỉ riêng khoản phí qua cửa này đã khiến cho sáu thành nam tử không thể vào được đây rồi.

-Xin Lạc công tử thu lại tiêu phí ngọc bài của mình, công tử và Trần thống lĩnh đây không cần phải giao nộp môn phí.

-Như vậy sao được! Ta chỉ là một người bình thường, làm sao có thể vì ta mà phá hư quy củ của Tương Tư lâu được.

Đồng Mộng Dao lại khẽ cười mà nói:

-Công tử là khách quý ở đây, Mộng Dao mặc dù không phải đại nhân vật gì nhưng cũng có thể làm chủ mời công tử thưởng thức cảnh vật Tương Tư lâu ở Tử Dương thành này một đêm, mọi chi phí phát sinh cứ tính trên người của tiểu nữ.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.