Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân sinh luận đàm

Tiểu thuyết gốc · 1998 chữ

Lạc Long như có thâm ý nhìn nàng, hắn mỉm cười đáp:

-Như vậy thì Lạc Long cũng chỉ có thể tuân lệnh rồi, đa tạ thịnh tình của Dao tỷ.

-Công tử khách khí rồi.

Từ biệt với nàng, Lạc Long dẫn theo Trần Nhất Bác đi dạo quanh các tầng lầu của Tương Tư lâu. Trần Nhất Bác trong miệng cảm khái mà nói:

-Lão đệ ngươi cũng có mặt mũi thật lớn nha, cho dù là thành chủ Đinh Lương đến đây cũng phải tiêu phí như người thường đấy.

Trần Nhất Bác tuy trước giờ chỉ đặt tâm trên tu luyện, không hề lui tới những nơi như thế này nhưng thân là cao tầng của phủ thành chủ, những sự tình như thế này hắn đương nhiên nắm rất rõ. Lạc Long chỉ ha ha cười, không có đáp lời hắn. Đâu chỉ là mặt mũi thật lớn chứ, đừng nói là thành chủ, cho dù hoàng đế của đế quốc có đến đây thì cũng phải tiêu phí như thường. Hắn biết bí mật rất lớn của Tương Tư lâu nên mới có được đối đãi tốt như vậy, thực ra hắn khéo léo lộ ra việc này cũng là có mục đích cả đấy. Kỳ thực đối với hầu hết các thế lực lớn nhỏ trên đại lục hắn đều ít nhiều có hiểu biết, thế lực càng nổi bật thì hắn hiểu càng sâu. Việc này đối với bất cứ một người nào cũng gần như là bất khả thi nhưng với hắn thì lại không như vậy. Khi còn là linh thần, hắn được phụ thân Hạo Thiên truyền cho một thần thông nghịch thiên, gọi là Vạn Huyễn Phân Hồn thuật. Thần thông này cho phép hắn dùng toàn lực bóc tách thần hồn tạo ra một phân thân, có thể tồn tại độc lập với bản tôn và có được tám thành thực lực đỉnh phong của bản tôn. Trải qua năm năm thời gian hắn liền thành công phân ra một vạn đạo linh hồn, đi đến khắp nơi trên đại lục, trở thành vô số thân phận, đi vào khắp các thế lực, tu luyện hết thảy đại đạo thế gian. Chính vì vậy hắn có thế nói tinh thông rất nhiều loại đại đạo khác nhau, lại hiểu biết rất nhiều các thế lực khác nhau. Đến năm thứ ba mươi khi hắn tung hoành đại lục, toàn các phân hồn đã quay trở về bản thể, từng đó trong số các cường giả đỉnh tiêm của nhân loại truyền lưu một phong hào khác của Đông Hải quân, gọi là Bách Nghệ thần quân.

Hai người một vòng đi dạo hết sáu tầng của Tương Tư lâu, nơi này phải nói vô cùng rộng lớn, mỗi một tầng đều có đến mấy chục sương phòng, trong mỗi sương phòng là một nữ tử xinh đẹp động lòng người. Mặc dù được Đồng Mộng Dao bao hết phí tổn nhưng bọn hắn đi hết một vòng cũng không có dừng lại. Đột nhiên khi hai người qua trở lại đến lầu hai thì bỗng nghe thấy một tiếng đàn. Tiếng đàn thanh thúy dễ nghe, thế nhưng với những người am hiểu về cầm đạo thì có thể nghe ra sự thê lương, chua xót trong tiếng đàn. Đi theo thanh âm của tiếng đàn, hai người đến trước cửa một sương phòng. Bên trong sương phòng có một nữ tử mặc một thân hồng y, dáng người yểu điệu, đeo mạng che mặt hồng sắc đang ngồi đánh đàn. Lạc Long ánh mắt có chút sáng lên, quay qua nói với Trần Nhất Bác:

-Nhất Bác đại ca, ngươi đi qua sương phòng bên cạnh ngồi một lát, ta cần vào đây một chút.

Trần Nhất Bác đối với lời của hắn là tuyệt đối nghe theo, liền đi vào một sương phòng bên cạnh, ngồi xuống lắng nghe một nữ tử khác chơi đàn. Lạc Long thì đi vào sương phòng trước mặt, cũng lẳng lặng ngồi xuống nghe đàn, hai mắt nhắm lại. Tiếng đàn này như đưa hắn về với vô số hồi ức, lại đều là những ký ức bi thương của hắn. Thế nhưng không hiểu sao hắn lại không giống với những lần trước, trong lòng cũng không có áy náy, bi thương, thù hận cùng không cam tâm, những cảm xúc đó còn chưa có nổi lên thì dường như bị một cỗ lực lượng kỳ lạ xọa dịu đi. Lông mày của hắn cứ nhíu lại rồi lại giãn ra rất nhiều lần, trong đầu vẫn có vô số ký ức xoay chuyển, thậm chí ngay cả khi hồng y nữ tử kia đã dừng chơi đàn rồi hắn vẫn còn đang hồi tưởng.

-Tiểu nữ cầm nghệ nông cạn, nếu có chỗ nào khiến đại nhân không vừa ý còn xin ngài bỏ qua.

Một giọng nói ôn nhu vang lên làm hắn tỉnh táo trở lại. Hắn biết vừa rồi biểu cảm của mình có chút không được tốt, ngượng ngùng mà đáp:

-Cô nương xin đừng để tâm, tại hạ có chút tâm sự trong lòng, vừa rồi nghe được tiếng đàn của cô nương nên có chút nhớ lại mà thôi. Còn chưa hỏi cô nương danh tự là gì?

-Tiểu nữ gọi là Hồ Linh Nhi, ngài chắc hẳn là Lạc đại nhân đi.

-Đại nhân thì không dám, nếu Linh Nhi cô nương không chê có thể gọi ta là Lạc công tử.

Hắn cũng không ngạc nhiên chuyện nàng ta biết mình, chắc hẳn vị Dao tỷ kia đã thông tri đến mọi người về sự hiện diện của hắn rồi.

-Lạc công tử có vẻ cũng rất am hiểu cầm đạo nha.

-Không dám, tại hạ cũng là có đôi chút nghiên cứu về âm luật, còn chưa chạm đến ngưỡng cửa của cầm đạo.

-Nếu vậy thì không biết công tử có nhã hứng đàn một khúc thị phạm cho Linh Nhi được không?

-Đương nhiên là được, phiền Linh Nhi cô tương cho tại hạ mượn đàn một chút.

Hắn lấy đàn từ chỗ của Hồ Linh Nhi, hai bàn tay máy động, mười ngón lướt trên dây đàn. Trong sương phòng lại vang lên cầm âm, tiết tấu có hơi gấp gáp nhưng lại không loạn, trong cái vội vã lại toát lên sự thanh tao, bình thản. Một hồi sau hắn đặt hai tay lên dây đàn, âm thanh cũng dừng lại.

-Công tử cầm nghệ cao thâm tuyệt luân, Linh Nhi xin bái phục, chỉ có điều …

-Ồ, chỉ có điều gì vậy?

-Trong tiếng đàn của công tử, tiểu nữ nghe thấy có rất nhiều nỗi niềm, có thê lương, có chua xót, còn có cả cừu hận.

Quả nhiên nàng có thể qua tiếng đàn mà cảm nhận được tâm tư của người đánh đàn, đây chính là dĩ cầm nhập đạo trong truyền thuyết sao? Lạc Long không muốn nói nhiều về vấn đề này, vội vàng chuyển chủ đề nói:

-Thanh Nhi cô nương quả nhiên đã có thành tựu rất sâu về cầm đạo, tại hạ bái phục. Nói đến nỗi niềm, tại hạ cũng từ trong tiếng đàn của cô nương nghe được một nỗi bi ai mà tìm đến đây nha.

-Một chút cố sự tẻ nhạt mà thôi, cũng không đáng nhắc tới.

Nàng cười nhạt mà đáp, bộ dạng không chút quan tâm.

-Công tử nếu không chê, tiểu nữ có thể giúp công tử giải tỏa một chút phiền não.

-Ồ, thật sao? Công nương định sẽ làm như thế nào?

Nàng mỉm cười, vỗ vỗ vào chân phải của mình nói:

-Công tử trước tiên nên nằm xuống đã.

Lạc long cảm thấy cổ họng hơi khô rát, nàng này là muốn để mình gối đầu lên ư? Mặc dù hắn đã chứng kiến chuyện nam nữ thân mật nhưng từ khi trở thành phàm nhân đến bây giờ tuyệt chưa từng gần nữ sắc, nhiều nhất chỉ là vài lần vô tình có tiếp xúc với a Vân, kỳ thực chính là một xử nam chính hiệu. Bây giờ lại có thể gần gũi với một nữ tử tuyệt sắc ôn nhu như vậy, hắn cảm thấy bản thân vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý.

-Như vậy có chút không hợp với quy củ của quý lâu nha.

Hắn lấy lại bình tĩnh, cũng mỉm cười đáp lại nàng.

-Dao tỷ tỷ đã thông báo cho các vị tỷ muội, Lạc công tử là người không cần tuân theo bất kỳ quy củ nào đấy.

Lời này của Hồ Thanh Nhi làm hắn có hơi chút ngạc nhiên, không ngờ Tương Tư lâu lại coi trọng hắn như vậy.

-Đã vậy nếu tại hạ còn từ chối tựu bất kính, thất lễ rồi.

Hắn tới gần nàng, chậm rãi hạ thân nằm xuống, gối đầu lên chân của nàng. Từ phía sau đầu truyền đến xúc cảm mềm mại, hắn mặc dù bên ngoài có vẻ trấn tĩnh nhưng trong nội tâm lại có chút nhộn nhạo. Bỗng từ khắp các huyệt vị trên đầu hắn cảm giác được một cỗ lực đạo tác động khiến hắn cảm thấy vô cùng thư thái, hơi hé mắt ra hắn liền thấy được nàng một bộ chăm chú, mười ngón tay ngọc không ngừng xoa bóp các huyệt vị trên đầu hắn. Thì ra cái mà nàng nói tới là xoa bóp như thế này sao? Xem ra là hắn trước đó đã nghĩ nhiều rồi. Trong lòng của hắn cũng không có thất vọng mà như có một cảm giác nhẹ nhõm. Quả thực nàng này không nói dối hắn, sau khi được nàng xoa bóp một hồi thì một chút ưu tư trong tim hắn cũng dần tan biến đi, thủ pháp này chỉ có thể dùng thần kỹ mà so sánh. Hắn dần dần chìm đắm trong cảm giác thư sướng đó, bất tri bất giác mà nói:

-Cô nương cũng là người mang tâm sự trong lòng, tại sao lại có thể bảo trì tâm trí thanh tịnh, quên đi phiền não như vậy?

-Công tử nói đùa rồi, tiểu nữ cũng không quên đi được phiền não trong lòng, chỉ là mở rộng suy nghĩ của mình mà thôi.

-Lời này nói như thế nào?

-Chính là nhìn xa ra một chút, trên đời có những việc không thể làm được, có những phiền não không thể xóa đi, như vậy tại sao còn phải cố chấp?

-Vậy nếu cô nương có khả năng xóa đi những phiền não đó thì sao, liệu rằng đến lúc đó còn có thể bảo trì được tâm thái tường hòa?

-Tất nhiên tiểu nữ có thể. Đổi lại là công tử, nếu như sau khi đã giải quyết hết đi phiền não của mình, công tử sẽ làm gì?

Hắn cười nhạt mà đáp:

-Phiền não của ta phải mất thời gian rất lâu mới có thể giải quyết hết được đấy.

-Vậy sau đó thì sao, công tử định sẽ làm gì?

-Ta …

Lạc Long định trả lời nàng nhưng nhất thời bán hội lại không nghĩ ra phải trả lời như thế nào. Hồ Linh Nhi nhẹ nhàng cười tiếp tục nói:

-Nhân sinh ấy mà, mỗi người đều phải có một mục đích sống để biết rằng bản thân còn đang thực sự tồn tại. Thế nhưng nếu như suốt một đời người chỉ cố gắng theo đuổi lấy một thứ gì đó thì sau cùng cho dù có được nó rồi cũng sẽ cảm thấy mất nhiều hơn được. Vậy tại sao không trân trọng những điều hạnh phúc nhỏ nhoi ở trước mắt, tại sao lại không để bản thân có được một tâm thái bình thản mà thể nghiệm nhân sinh?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.