Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mang người rời đi

Tiểu thuyết gốc · 2010 chữ

Tại sao không trân trọng hạnh phúc trước mắt? Đây quả thực như đại đạo tiên âm khiến cho tâm hồn Lạc Long chấn động, hai mắt hắn mở lớn, vội vàng bật người dậy. Thủy linh hồn của hắn lúc này điên cuồng hấp thụ linh hồn chi khí từ khắp nơi trong thiên địa, trong nháy mắt trở nên lớn hơn một chút, lại ngưng thực hơn một chút.

-Còn chưa có vững chắc tại tụ linh sơ kỳ liền đã đột phá trung kỳ. Tâm cảnh đột phá mang lại chỗ tốt như vậy sao?

Hắn sửng sốt một hồi, thật không ngờ chỉ vài câu nói về nhân sinh của tiểu nữ tử kia lại giúp tâm cảnh của hắn đạt được thăng hoa, linh hồn liền có đột phá. Hắn chắp hai tay, cúi người thi lễ thật sâu với nàng mà nói:

-Thụ giáo rồi.

-Công tử khách khí.

Hồ Linh Nhi cũng hơi cúi người đáp lễ. Lạc Long có chuyện còn phải làm, liền đứng dậy cáo từ, ra ngoài cũng không quên gọi theo Trần Nhất Bác. Hai người xuống lầu một liền gặp được Đồng Mộng Dao, Lạc Long liền lên tiếng gọi:

-Dao tỷ, Lạc Long có chuyện, không biết có thể nhờ Dao tỷ sắp xếp một chút được không?

-Ồ, công tử có gì cứ phân phó.

-Ta muốn gặp lâu chủ của quý lâu.

Hắn không dài dòng, mỉm cười mà nói. Nghe được lời của hắn, Đồng Mộng Dao hơi giật mình, nhưng rất nhanh cũng gật đầu mà nói:

-Nếu công tử muốn gặp lâu chủ, vậy thì xin đi theo tiểu nữ lên đệ thất tầng.

Hai người liền đi theo nàng đến tầng cao nhất. Tương Tư lâu, sáu tầng đầu là nơi để tiếp đãi khách nhân, duy chỉ có tầng thứ bảy là không phải, bởi vì đây là nơi cao tầng trong lâu cư ngụ. Bọn họ bình thường sẽ không ra mặt, chỉ khi có kẻ không biết trời cao đất dày dám cả gan làm loạn thì mới xuất thủ. Đi vào trong căn phòng lớn nhất của tầng này, nàng liền lui ra ngoài, Trần Nhất Bác cũng ở bên ngoài chờ đợi. Lúc này chỉ còn một mình Lạc Long đang đối mặt với một thanh niên nam tử. Nam tử này nhìn qua cũng chỉ hai mươi, còn trẻ hơn cả hắn. Hắn cầm trong tay một cây bút lông đang viết gì đó lên một tờ giấy, nhìn thấy Lạc Long cũng không ngừng động tác lại, mở miệng mà nói:

-Các hạ chính là Lạc công tử đi.

-Chính là ta. Còn chưa thỉnh giáo danh tính của lâu chủ.

-Tại hạ Chung Vô Diệm. Lạc công tử muốn gặp ta không biết là vì việc gì?

-Ra mắt Chung lâu chủ. Tại hạ tới đây là muốn thỉnh cầu một việc.

-Ha ha, Lạc công tử thật biết nói đùa. Công tử vừa mới tới Tương Tư lâu đã nói ra bí mật của lâu ta, bây giờ lại tới đây thỉnh cầu một việc, thật là không có ý đồ gì hay là khinh thường Tương Tư lâu chúng ta không có người?

Nói đến chữ cuối cùng thì hai mắt hắn đảo qua Lạc Long, trong mắt ẩn ẩn dường như có sát khí khiến người không thở được.

-Ha ha ha, Chung lâu chủ chê cười rồi, mười cái luyện thể đỉnh phong cũng thôi đi, lâu chủ không cho rằng tại hạ sẽ e ngại một cái luyện khí sơ kỳ và luyện khí trung kỳ?

Lạc Long chỉ cười nhạt mà đáp. Đối mặt với một kẻ hung hăng nếu ngươi còn khiêm tốn thì sẽ chỉ rơi vào thế hung hiểm hơn mà thôi. Nếu đối phương uy hiếp ngươi, cách ứng đối tốt nhất là uy hiếp lại hắn. Chung Vô Diệm nghe hắn nói vậy thì lông mày nhíu nhíu. Hắn giơ tay ra hiệu, lập tức có mười một hắc y nhân từ trên trần nhà rơi xuống. Những tên này là toàn bộ lực lượng mạnh nhất của Tương Tư lâu ở Tử Dương thành, trong đó mười tên hắc y nhân là luyện thể đỉnh phong, còn bản thân Chung Vô Cực hắn là một luyện khí sơ kỳ. Lạc Long nhìn vào một hắc y nhân trong góc mà nói:

-Còn chưa thỉnh giáo danh tự vị chấp sự này.

Hắc y nhân kia hơi giật mình, hắn chính là kẻ có thực lực mạnh nhất ở đây, đạt tới luyện khí cảnh trung kỳ. Trong mỗi chi nhánh của Tương Tư lâu thì người có địa vị lớn nhất không phải là lâu chủ mà là một vị chấp sự được tổng bộ phái tới trông coi và trấn thủ, mà vị hắc y nhân kia đích thị là chấp sự ở nơi này. Hắn lạnh lùng mà lên tiếng:

-Con người của tại hạ không thích giao thiệp, xin Lạc công tử chớ trách.

Lạc Long lại cười nhạt, không cho ý kiến.

-Không sao. Hôm nay ta tới đây vội vàng cũng không mang theo vật gì, ngày sau có thời gian nhất định sẽ tới vấn an Nam đại chấp sự Diệp thúc một chút.

Mười một người trong phòng không ai hiểu hắn nói gì nhưng chỉ riêng hắc y nhân kia thì hai con ngươi co rút lại chỉ bé bằng một cây kim, trong người hắn có mồ hôi lạnh tỏa ra. Hắn vội vàng chắp tay quỳ một chân xuống.

-Không biết đại nhân đại giá quang lâm, đã tiếp đón chậm trễ, mong đại nhân tha tội.

Mấy tên còn lại thấy hắn như vậy thì cũng sợ hãi chắp tay mà quỳ xuống. Lạc Long lại lạnh nhạt mà nói:

-Đứng lên đi.

-Dạ.

Mấy người đồng loạt đứng lên.

-Hôm nay ta đến đây là có việc muốn thỉnh cầu đấy, không biết có thể dàn xếp một chút được không?

-Đại nhân có chuyện xin cứ phân phó, nếu tiểu lâu có thể làm được tuyệt sẽ không chối từ.

Lạc Long thấy tên kia bị dọa sợ, bộ dạng cung kính như vậy khiến hắn có chút buồn cười.

-Ha ha, đừng căng thẳng như vậy. Ta chỉ là muốn mang theo mấy người rời đi mà thôi.

-Không biết đại nhân là muốn mang theo người nào?

-Đồng Mộng Dao, Linh Vũ Cơ, Lâm Duẫn, Nguyễn Văn Ngữ, còn có một người nữa là Hồ Linh Nhi.

Ngoài Đồng Mộng Dao và Hồ Linh Nhi thì ba người còn lại đã bị hắn nhìn trúng, trong đó mỗi người đều có thiên phú ngàn người có một. Trên tường bên ngoài mỗi sương phòng đều có một tấm bảng ghi danh tự của các vị cô nương, vì vậy hắn cũng không cần dò thăm thông tin của từng người, còn về việc hắn hỏi tên của Hồ Linh Nhi thì chỉ là tỏ ra lịch sự mà thôi. Vị chấp sự kia nghe thấy năm cái tên kia vô cùng ngạc nhiên, hắn còn tưởng người kia nhìn trúng một trong những đệ nhất mỹ nữ ở đây. Năm người kia không có gì đặc biệt, thực lực cao nhất cũng chỉ có Đồng Mộng Dao là luyện mạch cảnh, còn về nhan sắc tuy cũng thuộc dạng quốc sắc thiên hương nhưng ở cái nơi oanh yến hội tụ này thì lại chẳng tính là gì, ấy là còn chưa kể Đồng Mộng Dao kia còn có chút hơi đứng tuổi. Thế nhưng hắn cũng chẳng dám chất vấn vị đại nhân này, hơn nữa bỏ đi mấy người kia thì hắn thậm chí còn không cần báo cáo lại với thượng cấp, đúng là tiện nghi hơn rất nhiều.

-Đại nhân xin chờ cho một lát, tiểu nhân liền cho người đi thông tri cho các nàng.

-Giá cả như thế nào đây?

-Đại nhân khách khí rồi, tiểu lâu làm sao có thể lấy tiền của ngài được.

Hắc y nhân khẽ lau mồ hôi trên trán, vội vàng đáp. Cũng may Lạc Long cũng không có làm khó hắn.

-Vậy được, ta còn có việc cần phải đi, các ngươi cứ làm việc của mình đi.

-Cung tiễn đại nhân.

Cả đám nhao nhao khom người chắp tay hướng về phía hắn. Vừa bước ra cửa hai bước Lạc Long ngoái đầu lại nói:

-Dù sao lấy không đồ của người khác cũng không tốt. Vị lâu chủ kia nếu ngươi muốn nghiên cứu về phù chú thì nên nhớ phù chú là một loại trận pháp vô cùng tinh vi, ta thấy ngươi cũng không có kiến thức gì về trận pháp, vẫn nên bắt đầu từ loại này thì hơn.

Chung Vô Diệm nghe hắn nói vậy thì ngẩn ra một lát rồi trong mắt bắn ra vẻ cuồng hỉ, không ngừng nói tạ. Hắn đang nghiên cứu về chế tác phù chú nhưng mãi vẫn chưa có tiến triển gì, Lạc Long chỉ một câu liền nói ra sai lầm mấu chốt của hắn, như vậy hắn có thể không vui hay sao. Đợi đến khi Lạc Long cùng Trần Nhất Bác rời đi, Chung Vô Diệm với quay qua hỏi hắc y nhân kia.

-Đại nhân, người này rốt cuộc thân phận thế nào vậy?

-Ta cũng không biết thân phận của hắn là gì, nhưng chắc chắn không phải những người như chúng ta có thể chất vấn.

Hắn cũng nào biết được đối phương có thân phận gì, chỉ là người kia biết được quá nhiều cơ mật của Tương Tư lâu, hơn nữa còn gọi đông đại chấp sự của bọn họ là Diệp thúc thúc. Những chấp sự tại tiểu thành được gọi là hạ cấp chấp sự, quản lý toàn bộ hạ cấp chấp sự trong một quận được gọi là trung cấp chấp sự, trung cấp chấp sự trong một đế quốc sẽ chịu sự phân phó của cao cấp chấp sự mà đại chấp sự lại là người chấp chưởng cả một đại vực. Nam đại chấp sự trong lời của Lạc Long chính là người quản lý toàn bộ Tương Tư lâu ở Nam vực, là một người họ Diệp, gọi là Diệp Tông. Tương Tư lâu kết cấu chặt chẽ, tuyệt sẽ không để lộ thông tin ra ngoài, tên của một vị hạ cấp chấp sự cho dù có là đế quốc đế hoàng cũng không biết chứ đừng nói là đại chấp sự. Vì vậy tên chấp sự này liền dám khẳng định Lạc Long kia nhất định có bối cảnh vô cùng khủng bố, là người bọn hắn không thể nghị luận.

Lạc Long ra khỏi Tương Tư lâu đã thấy năm người nữ tử đứng trước cửa lâu đợi hắn. Các nàng đã được người thông tri từ nay về sau sẽ phải đi theo hầu hạ vị Lạc công tử này thì hầu hết trong lòng mọi người đều có chút bồn chồn, hai tay đan chéo, gương mặt còn có vẻ lo lắng thấy rõ. Lạc Long cũng không quan tâm các nàng, hắn đưa cho Trần Nhất Bác một tờ giấy rồi nói:

-Nhất Bác đại ca, ngươi trước tiên qua đưa cho Đinh thành chủ thứ này, nói rằng mười ngày sau chúng ta muốn mở một đấu giá hội, đồ vật đấu giá có một phần là lấy được từ trong bảo khố của Thiết Lang dong binh đoàn, một phần khác là từ trong gia tộc của ta chuyển tới. Đây là danh sách đấu giá vật, nói với hắn giúp ta truyền ra bản danh sách này tới các tiểu thành gần đây, thù lao là một vạn linh tệ, hắn sẽ không từ chối.

-Được, bây giờ ta liền đi.

-Còn nữa, nói với Đinh Lương từ nay ngươi sẽ ly khai phủ thành chủ.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.