Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cả đời chỉ có một người

Tiểu thuyết gốc · 1831 chữ

Trong tâm có kinh đào hải lãng như vậy nhưng ngoài mặt thì hắn lại giả bộ như không có gì, ho khan mà nói:

-Được rồi, bây giờ chúng ta liền đi thôi. Sau khi trị liệu ngươi sẽ lâm vào suy yếu cực độ, cần có một nơi nghỉ ngơi, liền chọn sương phòng của a Vân đi. A Vân, muội không ngại chứ?

Lạc Vân lại liếc mắt nhìn hắn, chỉ đáp lại một chữ:

-Được.

Ba người liền tiếng vào sương phòng của nàng. Mặc dù đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu hắn ở cùng một phòng với nàng rồi nhưng mỗi một lần như vậy hắn đều cảm nhận được một mùi thơm của thiếu nữ khiến trong đầu có không ngừng có suy nghĩ chạy loạn. Vào đến trong phòng, hắn ngồi xuống giường, Hồ Linh Nhi cũng như vậy nhưng quay lưng về phía hắn. Nàng ta hai má từ đầu tới cuối vẫn đỏ ửng, không cần chờ hắn nhắc nhở đã tự giác tháo dây áo ra. Y phục từ từ trút xuống, thậm chí xiêm y cũng bị cởi ra để lộ tấm lưng trần thon thả trắng như ngọc. Quả thực nói đây là kiệt tác của tạo hóa cũng không sai. Đường đường là Đông Hải quân, lại là Bách Nghệ thần quân, chỉ là nhìn vào một tấm lưng trần của nữ tử mà thôi nhưng tâm thần hắn đã có chút bất ổn, miệng đắng lưỡi khô, hai mắt không ngừng dán vào đó, trong đầu đang có vô hạn mơ màng. Cũng may mà vạn thanh hàn băng kiếm kia vẫn không ngừng bao quanh lấy hắn, cưỡng ép đầu óc hắn phải tỉnh táo, nếu không hắn thực sự có thể sẽ làm ra chuyện đấy. Nói ra thì hắn cũng thật đáng thương, linh tộc tổn kiếp kia đã ép hắn phải khóa lại toàn bộ thần hồn của mình, linh hồn đang điều khiển thân xác này cũng chỉ là một linh hồn của phàm nhân được thiên đạo tạo ra mà thôi, đối với chuyện nam nữ như thế này thì những lần đầu lúc nào cũng vô cùng khó khăn.

-Thanh tâm tĩnh khí, nhắm mắt ngưng thần, ta liền bắt đầu đây.

Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái bọc trải ra bên cạnh, bên trong liền lộ ra hàng trăm cây ngân trâm. Trong các loại đạo mà hắn nghiên cứu thì ngoài đan võ khí trận ra, thứ mà hắn nghiên cứu nhiều nhất có lẽ phải kể đến y đạo. Đừng thấy Hồ Linh Nhi là một phế nhân, kỳ thực lâu chủ Tương Tư lâu tại đế đô đã tìm cho nàng y sư giỏi nhất của đế quốc nhưng vẫn không có biện pháp có thể chữa khỏi cho nàng. Vậy mà chỉ với một bộ ngân trâm phổ thông, Lạc Long hắn liền có tự tin chữa trị được, khiến cho Lạc Vân ở một bên quan sát cũng phải chấn kinh không thôi. Nàng biết rõ đan điền và kinh mạch bị hủy là khái niệm gì đấy. Lạc Long đưa một ngón tay lên phía sau ót của Hồ Linh Nhi, hơi dùng sức ấn nhẹ vào huyệt phế du của nàng. Sau khi cảm nhận rất rõ huyệt vị hắn mới rút một cây ngân trâm ra cắm vào đó. Huyệt vị trên cơ thể người đều được các y sư nghiên cứu rất kỹ, thế nhưng với mỗi người thì sẽ có xuất nhập một chút. Nếu như chỉ là chữa trị thông thường thì cấp bậc thần y như hắn hoàn toàn có thể cách y mà trâm cứu, chỉ là chuyện chữa trị đan điền và kinh mạch này vô cùng hung hiểm, sai một ly liền phải trả giá bằng một mạng. Vì vậy hắn mới yêu cầu Hồ Linh Nhi cởi hết y phục, trước khi hạ trâm còn phải cẩn thận dùng ngón tay cảm thụ huyệt đạo. Hắn liên tục lặp lại quá trình kia không biết bao nhiêu lần, đến khi dừng lại thì từ đỉnh đầu đến sau lưng của nàng đã chi chít mấy mươi cây ngân trâm. Ban đầu nàng ta còn có chút ngại ngùng khi bị hắn đụng chạm nhưng lâu dần cảm giác ấy liền xua tan đi, trong đầu nàng lại chỉ có một ý niệm nhất định phải chữa trị thành công. Lạc Long duỗi ra hai ngón tay phải đặt lên đuôi của cây trâm đang cắm vào huyệt đại chùy của nàng, từ từ vận khí. Chỉ thấy từ đầu ngón tay của hắn có nội lực và linh hồn lực mỏng như sợi tơ từ từ tuôn ra, bện xoắn vào nhau rồi đi xuống quấn quanh ngân trâm kia. Sợi tơ kia nhanh chóng lan ra khắp nơi sau lưng nàng, liên kết hết thảy mấy chục cây ngân trâm khác lại với nhau, tạo thành một lộ tuyến có phần lạ mắt. Sau khi kết nối hết các ngân trâm thì sợi tơ kia từ các cây ngân trâm đó từ từ mà thẩm thấu vào huyệt vị của nàng, tiến tới tứ chi bách hài trong cơ thể nàng. Nếu như có thể nhìn được bên trong cơ thể nàng thì lúc này kinh mạch đứt đoạn của nàng đang dần được nối lại, đan điền bị đánh vỡ nát cũng có dấu hiệu được xây đắp lên. Hồ Linh Nhi chỉ cảm thấy được có một dòng nước ấm tràn vào cơ thể, nhưng ngay sau đó là đau đớn đến tột độ tràn vào não hải. Từ trước tới giờ nàng chưa từng nghĩ trên đời còn có loại thể xác thống khổ có thể đạt tới mức độ như vậy, đừng nói đến có thể chịu đựng được. Thế nhưng nàng cố gắng dùng hận ý trong cơ thể chống đỡ, dùng khao khát được báo thù làm động lực và dùng cảm ngộ nhân sinh mà nàng tâm đắc nhất trong những năm này để làm la bàn dẫn lối cho tâm thần. Nàng cố gắng không phát ra bất kỳ một thanh âm thống khổ nào, cho dù có cắn nát môi cũng không thể để Lạc Long phân tâm được. Quá trình dẫn nàng đi qua nhân gian địa ngục kéo dài khoảng hai canh giờ. Chỉ thấy Lạc Long thu tay lại, phất ống tay áo liền làm tất cả các cây ngân trâm kia rút ra khỏi người nàng, trở lại trong vải bao. Vì đây không phải trừ độc nên các đầu ngân trâm đều hoàn hảo không chút tổn hại, không cần phải vứt đi. Khi hắn vừa mới rút ngân trâm ra khỏi người Hồ Linh Nhi thì nàng chợt cảm giác được trong người có thiên địa linh khí du tẩu, làn da ngọc cũng có cảm giác đang trở nên rắn chắc hơn từng chút theo thời gian. Đây chính là dấu hiệu của thân thể đang luyện bì, là dấu hiệu nàng lại có thể đặt chân vào tu luyện đạo một lần nữa. Nàng hưng phấn quay ngoắt lại, đối mặt với Lạc Long mà nói:

-Tông chủ đối với Linh Nhi có ơn tái tạo, Linh Nhi nguyện vì người chết vạn lần cũng không từ, nếu làm trái lời này ắt bị thiên đạo tru diệt.

Đây là thiên đạo phát thệ, một loại thệ ngôn tối cao trong tu chân giới. Minh minh trong hư vô xuất hiện một sợi dây xích quấn vào trong tam hồn thất phách của nàng, một khi trái lời thề, các sợi tỏa liệm này sẽ lập tức khiến nàng hồn tán thân vong. Lạc Long nghe nàng nói vậy thì hơi sửng sốt, không ngờ nàng sẽ phát thiên đạo thệ ngôn đối với hắn, vội vàng nói ra:

-Linh Nhi ngươi cần gì làm …

Còn chưa kịp nói “vậy” thì hai mắt của hắn mở to hết cỡ, đôi ngọc phong hùng vĩ trập trùng kia đang phơi bày toàn bộ trước mắt của hắn. Nàng ta quá hưng phấn mà quên mất mình đang trong tình trạng không mảnh vải che thân. Hắn nuốt nước bọt một cái, khó khắn mà nói ra:

-Linh Nhi, ngươi … ngươi … cái kia …

Nàng ta cũng ý thức được không ổn vội nhìn xuống thì thấy bộ ngực sữa đang phơi bày ra trước mặt của người ta, mặt nàng đỏ như máu vội vàng lấy hai tay che đi. Thế nhưng vừa đặt tay lên ngực thì đúng như lời hắn nói, thân thể nàng ta thoát lực, lập tức ngất đi, ngã vào vòng tay của hắn. Hắn quá sỡ hãi cả người bắn ra khỏi giường, Lạc Vân lại nhanh chóng chạy tới đỡ nàng nằm xuống rồi đắp chăn cho nàng. Lạc Long biết mình càng hoảng thì sẽ càng khiến muội muội không vui nên vội vàng lấy lại bộ dáng trấn tĩnh, hai tay chắp sau lưng nói:

-Khụ khụ, muội cũng thấy rồi đấy, chuyện hôm nay ta cũng không có cố tình. Đã không còn chuyện gì nữa, muội chiếu cố nàng ta một chút, ta phải về phòng nghỉ ngơi rồi.

Nói rồi không chờ nàng đáp hắn liền đẩy cửa đi ra ngoài mà không để ý đến hàn ý kia đã tiêu tán từ lúc nào không hay. Hắn vừa mới ra khỏi cửa bước được ba bước thì mí mắt liền cụp xuống, cả người ngã sấp xuống mặt đất. Với tu vi của hắn hiện tại điều động nội lực cũng coi như không có chuyện gì, thế nhưng tụ linh cảnh mà muốn xuất ra linh hồn lực thì quả thực là thiên đại khó khăn. Trải qua hai canh giờ tâm thần căng cứng, lại tiêu hao linh hồn lực quá độ nên hắn không chịu được liền ngất đi. Lập tức có một nữ tử xuất hiện cạnh đó, bế hắn lên rồi đưa hắn về phòng nghỉ ngơi. Sau khi đưa hắn lên giường rồi đắp chăn cho hắn, nữ tử liền nhận thấy mặt của hắn có chút lấm lem do ngã xuống đất. Nàng lấy tay lau lau mặt cho hắn, chẳng may ngon tay chạm đến môi của hắn khiến nàng giật mình vội rụt tay lại. Nàng định rời đi thì Lạc Long không ngờ lại nói trong lúc ngủ mơ một câu:

-Sao lại lạnh lùng với ta như vậy chứ, ta cả đời này trong lòng chỉ có một người thôi đấy.

Lạc Vân nghe vậy thì lạnh lùng hừ một tiếng:

-Hừ, không biết nữ tử nào lại xấu số như vậy chứ.

Nói rồi nàng quay đi, trên khuôn mặt lạnh như băng lại xuất hiện một nụ cười ngọt ngào.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.