Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện chế đấu giá đồ vật

Tiểu thuyết gốc · 2146 chữ

Sáng ngày hôm sau, Lạc Long đã sớm tỉnh lại từ trong hôn mê. Vận động thân thể một chút, hắn cảm nhận được tinh khí thần đều vô cùng sảng khoái. Sau khi tĩnh tọa một lúc, hắn liền lấy trong không gian giới chỉ ra một đống tài liệu luyện đan. Hắn vung tay lên, lấy ra hai phần dược liệu luyện chế luyện thể linh dịch. Khẽ niệm pháp quyết, sâu trong cơ thể hắn có thể thấy được thủy linh hồn của hắn phân tách thành hai đạo rồi ba đạo linh hồn giống hệt nhau. Đây là thần thông lợi hại nhất của hắn, Vạn Huyễn Phân Hồn thuật, có điều tại tụ linh cảnh thì linh hồn chỉ có thể phân ra tối đa ba đạo phân hồn mà thôi, nhưng như thế cũng đủ để làm hắn thỏa mãn rồi. Từ trong mi tâm của hắn, hai đoàn tử hỏa được hai đạo linh hồn điều khiển lần lượt bay ra, phân biệt hướng tới hai phần dược liệu bắt đầu luyện chế. Với trình độ luyện đan của hắn thì khi luyện những loại đan dược cấp thấp này đã sớm không cần phải dùng đến lô đỉnh rồi. Tử hỏa bay lượn trong không khí, không ngừng thiêu đốt đám dược liệu kia, quá trình rất thuận lợi, không xảy ra sai sót gì. Bản tôn linh hồn của hắn thì điều khiển thân thể tu luyện diễn thủy phách thể quyết, như vậy liền làm được một mũi tên trúng ba con nhạn. Sau một nén nhang luyện thể linh dịch cũng đã được luyện thành. Thế nhưng không giống với lần trước, mỗi phần dược liệu không có luyện thành chín giọt linh dịch mà có đến tám mươi mốt giọt. Đối với các luyện đan sư đỉnh cấp mà nói đây cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc, đan sư đẳng cấp cao có thể phân tách dược liệu trong quá trình luyện chế, một phần dược liệu có thể luyện ra nhiều viên đan dược hơn, tuy nhiên chất lượng cũng theo đó mà giảm xuống. Theo như nghiên cứu của luyện đan sư, một phần dược liệu có thể luyện thành tối đa một phần đan dược hoàn mỹ hoặc ba phần đan dược phổ thông, cũng có thể luyện thành chín phần bán phế đan. Cái gọi là đan dược phổ thông chính là đan dược có chất lượng trung bình, trên thị trường đan sư đa phần sẽ luyện chế ra loại đan dược này, thế nhưng đan sư phổ thông cũng chỉ có thể luyện ra một phần đan dược phổ thông với mỗi phần dược liệu mà thôi, ấy là còn chưa kể tỉ lệ thất bại còn không nhỏ, đủ để thấy sự trân quý của đan dược hoàn mỹ. Còn cái gọi là bán phế đan căn bản là đồ bỏ đi, cho dù có phục dụng cũng không có tác dụng gì, thế nhưng Lạc Long lúc này luyện chế ra toàn bộ đều là bán phế đan. Hắn lấy ra rất nhiều bình ngọc để đựng luyện thể linh dịch, rồi lại tiếp tục quá trình luyện chế thêm một lần nữa. Lần trước hắn phái Võ Thiên Phong đi mua đồ vật có tất cả bốn phần dược liệu của luyện thể linh dịch, tổng cộng luyện ra ba trăm hai mươi tư giọt luyện thể linh dịch. Đặt rất nhiều bình ngọc đựng luyện thể linh dịch lên bàn, hắn phất tay khiến tất cả nắp bình đều bị mở ra. Một mùi khó ngửi của phế đan tràn ra, đi vào trong mũi hắn nhưng hắn cũng không bận tâm chút nào. Một đạo phân hồn trong người hắn không ngừng bấm pháp quyết, lập tức trong thiên địa có đan linh và linh khí hội tụ tới những bình ngọc kia, liên tục làm tăng lên phẩm chất của chúng. Nương theo linh hồn đạt đến tụ linh cảnh, việc sử dụng Thiên Đạo Dẫn Linh quyết để tăng lên phẩm chất đan dược nhân cấp đã không còn khó khăn như trước nước, vả lại những đan dược cùng loại có thể đồng loạt đề luyện vô hạn nên chỉ nửa canh giờ sau hắn liền thu được ba mươi sáu bình ngọc, mỗi bình lại chứa chín giọt luyện thể linh dịch nhân cấp cực phẩm. Trong đó chín mươi giọt là tiệm cận hoàn mỹ cấp bậc dùng để đấu giá, phần còn lại đều được đề luyện lên phẩm chất cao nhất để phân phát cho mọi người tu luyện. Ròng rã hai ngày, hắn ngoại trừ ăn uống ra thì đều là luyện đan, kết quả là đã luyện ra rất nhiều đan dược, đều là đan dược phụ trợ đột phá cảnh giới như định tạng đan, tôi cốt đan, tẩy tủy đan và chân khí đan. Mỗi một loại đan dược hắn đều đã phát cho mỗi người trong tông môn một khỏa, phần còn lại đem đi đấu giá, riêng Hồ Linh Nhi tạm thời cảnh giới quá thấp nên chưa cần đến. Sang ngày thứ ba hắn mang một ít bảo khí cao cấp trong bảo khố của Thiết Lang dong binh đoàn ra đề luyện lại. Bởi vì luyện chế bảo khí cũng không thể phân tách ra giống như đan dược nên hắn cũng không có luyện chế thêm bảo khí, so với luyện đan thì luyện khí với hắn mà nói có thể tạo ra lợi ích nhỏ hơn rất nhiều. Đến ngày thứ tư thì hắn đã hoàn tất đề luyện bảo khí, chuyển sang chế tạo công pháp ngọc giản. Việc chế tạo công pháp ngọc giản với hắn cũng không có gì to tát, chỉ là khắc linh hồn ký ức lên ngọc giản mà thôi. Có điều linh hồn của hắn còn khá yếu nên tiêu hao thời gian cũng không nhỏ, trong vòng hai ngày chỉ có thể tạo ra sáu miếng võ kỹ ngọc giản. Sang đến ngày thứ bảy thì hắn bắt tay vào luyện chế phù chú. Phải nói đây là việc tiêu tốn thời gian nhất và cũng phức tạp nhất. Về cơ bản để chế tạo phù chú thì ngươi cần phải có phù bút và phù mực để vẽ lên phù chỉ, những thứ đó trên thị trường đều có rất nhiều, hơn nữa còn vô cùng rẻ mạt, khó khăn nhất chính là quá trình chế tạo kia. Phù chú cũng giống như một loại trận pháp thu nhỏ nhưng thay vì phải sử dụng trận bàn và trận cơ thể kích phát thì người chế tạo phải lưu lại lực lượng trận pháp trên phù chỉ thông qua từng nét vẽ. Vì vậy mỗi một lần hạ bút ngươi đều phải đầu nhập không ít sức mạnh bản thân đồng thời dẫn đạo thiên địa chi lực vào phù chỉ. Trong tu chân giới, phù sư là nghề nghiệp không vốn nhưng có thể kiếm rất nhiều lời, thế nhưng lại chẳng có bao nhiêu phù sư trên đại lục cả. Điều này cũng là vì một bước cuối cùng để hoàn thành phù chú, gọi là hợp nhân phù. Chế tạo phù chú đã thiên nan vạn nan, nhưng khó nhất chính là làm sao đưa sức mạnh của phù chú cho một người khi người đó bóp nát phù chú. Chỉ riêng một bước này thôi liền khiến bao người mơ ước trở thành phù sư đã bỏ ra mấy chục năm nghiên cứu cuối cùng lại đành phải cay đắng từ bỏ, tâm huyết trở thành cát bụi. Lạc Long hắn bỏ ra thêm hai ngày để chế tạo phù chú, thậm chí phải gián đoạn tu luyện mới làm ra được bốn tấm phù lục đủ các loại, có lực lượng phù, có phòng ngự phù, có kích tốc phù, cũng có cả ẩn thân phù.

Sau khi hoàn tất chuẩn bị vật phẩm để đấu giá, hắn liền ra ngoài đi dạo. Nhiều ngày luyện chế các loại tài nguyên như vậy, trong người cũng có chút bí bách, hắn cần phải giải tỏa tâm tình một chút, đồng thời giám sát quá trình chuẩn bị cho buổi đấu giá ngày mai. Lúc này thời gian hãy còn sớm, hắn mở cửa phòng ra hít sâu một hơi cảm nhận một chút không khí buổi sáng. Khi gần đi tới diễn võ trường hắn liền nghe được động tĩnh, thì ra là đám người Trần Nhất Bác đang luyện tập võ kỹ. Đây là yêu cầu của Lạc Vân, nàng nói tu vi không hoàn toàn đại diện cho thực lực mà còn phải xem xét đến công pháp, võ kỹ, bảo vật và kỹ xảo chiến đấu. Vì vậy, ngoại trừ Hồ Linh Nhi còn quá yếu và Võ Thiên Phong cả ngày nghiên cứu luyện khí ra thì những người còn lại mỗi buổi sáng sớm đều phải đến diễn võ trường luyện tập võ kỹ. Lúc này trên sân hai người Lạc Vân và Trần Nhất Bác đang so chiêu với nhau. Bởi vì chênh lệch sức mạnh giữa luyện mạch cảnh và luyện tủy cảnh là quá lớn nên Trần đại tổng quản phải áp chế tu vi xuống mức luyện tạng đỉnh phong, đây còn là yêu cầu của nàng ta đấy. Trên tay hai người đều cầm trường kiếm, chiêu thức qua lại liên tục. Lạc Vân là người có tu vi thấp hơn, tốc độ và sức mạnh cũng chậm hơn, thế nhưng mỗi một kiếm nàng chém ra đều lăng lệ ác liệt, chỉ công không thủ khiến cho Trần Nhất Bác chỉ biết đau khổ chống đỡ. Đây cũng không phải do hắn e ngại thân phận của nàng mà lưu thủ, hắn quả thực đã tung ra toàn bộ thực lực nhưng lại bị nàng một mực áp chế, tình cảnh vô cùng bất lợi. Hắn từ lâu đã ý thức được rằng hai huynh muội Lạc Long tuyệt đối không phải người thường có thể so sánh, thế nhưng những người khác thì lại kinh ngạc vô cùng. Chỉ là một luyện mạch cảnh nhưng phương thức và kỹ xảo chiến đấu có thể bỏ xa một luyện tủy cảnh, đây là là chuyện đáng kinh ngạc bực nào chứ?

-Tại sao lại dùng kiếm?

Lạc Long lên tiếng chất vấn Trần Nhất Bác khiến cho mọi người bị kinh động, vội vàng chắp tay lên tiếng:

-Tông chủ!

Hắn khẽ gật đầu, lại quay sang nhìn Trần Nhất Bác:

-Trần đại tổng quản, tại sao ngươi lại dùng kiếm?

Trần Nhất Bác vội đáp:

-Tông chủ, bảo khí ta dùng là đao, tuy nhiên vừa rồi so chiêu với phó tông chủ lại bị kiếm pháp biến ảo áp chế đến không có lực hoàn thủ nên mới phải chuyển sang dùng kiếm, như vậy còn có thể chống đỡ thêm một ít thời gian.

-Vậy tại sao ngươi không dùng trường côn? Còn nữa, Bách Tỏa Côn pháp được ta truyền thụ ngươi đã học đến đâu rồi?

-Bẩm tông chủ, Bách Tỏa Côn pháp ta đã luyện đến đại thành, thế nhưng cảm giác vẫn có chút không quá quen thuộc nên chưa dám đem ra sử dụng.

Lạc Long một tháng trước có đưa cho hắn một bộ côn pháp, gọi là Bách Tỏa Côn pháp, còn kêu hắn phải luyện tập hẳn hoi. Xem ra tên này cũng không có lười biếng, trong một tháng có thể luyện một võ kỹ nhân cấp cực phẩm đến đại thành, quả thực cũng không tệ. Thế nhưng hắn ta lại không có dùng võ kỹ mà bản thân truyền thụ, ngay cả sử dụng trường côn để chiến đấu còn không có nghĩ tới, đúng là chẳng ra làm sao.

-Hừ, nói ta nghe ngươi muốn đặt trọng tâm tu luyện trên con đường nào.

-Ta chủ tu là phòng ngự đạo.

Trần Nhất Bác rất thẳng thắn đáp.

-Phòng ngự đạo là con đường tu luyện sức mạnh và lực phòng ngự của thân thể, không đề cao tốc độ và tính linh hoạt, nếu có sử dụng bảo khí thì cũng là những loại thiên về phòng ngự, vậy mà ngươi lại dùng kiếm đối phó với đối phương. Ta biết hầu hết các ngươi đều thích dùng kiếm, vậy nhưng phải biết bản thân phù hợp với loại binh khí gì, tránh sử dụng sở đoản của mình đi đánh với sở trường của kẻ khác.

-Tông chủ nói rất phải.

Mấy người kia đồng loạt đáp lời.

-Được rồi, đại tổng quản, ngươi mau đổi sang dùng trường côn đi.

-Dạ.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.