Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không tán đồng

Tiểu thuyết gốc · 2032 chữ

Đám Lâm Duẫn nhao nhao dạ vâng, trong lòng thì vô cùng rạo rực, muốn ngay lập tức có thể đi luyện kiếm. Bộ kiếm quyết này là do một vị kiếm tu đại năng sử dụng hồi còn trẻ, sau này hắn ta trở thành kiếm thần thì liền cải tiến nó, khiến nó trở thành một trong những kiếm kỹ vô địch trong võ kỹ nhân cấp.

-Rất tốt, các ngươi tiếp tục tu luyện đi, cũng không được quên nhiệm vụ ngày mai đâu đấy, ta đi đây.

-Tông chủ đi thong thả!

Cả đám người lại khom người chắp tay chào hắn.

Bước đi trong phủ, Lạc Long không ngừng tủm tỉm cười, trong lòng đắc ý không thôi.

-Lão tử đúng là uy phong nha, nhìn bộ dạng sùng bái của mấy người kia mà xem, đúng thật là sảng khoái, ha ha ha.

Sau lần nói chuyện với Hồ Linh Nhi ngày hôm qua, tâm cảnh của hắn đã có thay đổi rất nhiều. Trong lòng hắn trước giờ tích tụ rất nhiều oán niệm với cừu nhân và áy náy với những người vì hắn mà hy sinh, vì vậy hắn lúc nào cũng nghĩ bản thân khó được yên bình nếu còn chưa trả được thù. Thế nhưng mấy lời của một người đồng cảnh ngộ đã đề tỉnh hắn rất nhiều. Thù vẫn phải báo, thế nhưng cũng không thể để thù hận che mắt, bỏ qua những người quan trọng với mình, không thể vì áy náy với những chuyện đã qua mà bỏ qua việc hưởng thụ nhân sinh. Nhìn lại bản thân mình bây giờ, hắn thấy bên cạnh có giai nhân, có bằng hữu, có một tông môn cần phát triển, tại sao cứ phải tự mình làm khổ mình chứ. Cứ như vừa rồi, tỏ ra trang bức trước mặt những bằng hữu kia, được bọn hắn kính ngưỡng, sùng bái, đúng thật là vui vẻ nha. Hắn vừa đi vừa cười như một tên bệnh thần kinh mà quên mất bản thân đang đi lại trong phủ, đến trước cửa một sương phòng thì chợt cửa phòng mở ra, một thiếu nữ mặc hồng y từ trong bước ra ngoài, không phải Hồ Linh Nhi thì là ai. Nàng kia cũng bất ngờ khi thấy hắn, hai má không tự chủ được có chút phiếm hồng hướng hắn thi lễ.

-Linh Nhi tham kiến tông chủ.

Lúc này nội tâm của hắn đã hỏng mất rồi, thật không ngờ hắn đang lên cơn tự luyến thì bị nữ hài bắt gặp, hơn nữa gặp ai không gặp lại gặp ngay nàng ta. Hắn hôm qua còn đối với nàng đã sờ … còn nhìn thấy … Bây giờ hắn thật sự chỉ ước có một cái lỗ dưới đất để chui xuống.

-A, là Linh Nhi đó sao, mấy ngày không gặp, thân thể đã tốt hơn chưa?

Hắn vừa nói thì chợt ý thức được không ổn, trong lòng tự thầm mắng.

-Con bà nó, đúng là ngu ngốc, ngươi tại sao lại nói đến thân thể chứ?

Quả nhiên Hồ Linh Nhi nghe hắn hỏi vận thì mặt lại càng đỏ lên, thanh âm như muỗi kêu từ trong miệng nàng phát ra.

-Đa tạ tông chủ quan tâm. Cũng may có tông chủ giúp đỡ, thân thể của Linh Nhi những ngày ngày cảm thấy rất tốt.

Lông tơ toàn thân hắn đều dựng đứng hết cả lên. Nữ nhân này thật đúng là sát nhân lợi khí. Hắn lỡ lời nên mới nói như vậy, thật không ngờ nàng ta cũng thật biết phối hợp. Chuyện này nếu để a Vân nghe thấy thì khẳng định sẽ đem vạn thanh hàn băng kiếm ra mà đâm hắn đấy.

-Khục khục, việc tu luyện lại tiến triển đến đâu rồi?

-Nhờ có luyện thể linh dịch mà tông chủ ban, Linh Nhi đã phục dụng một giọt, trong mười ngày này đã đạt đến ngưỡng cửa của luyện bì cảnh, tin rằng chuyện đột phá sẽ chỉ trong một hai ngày nữa.

-Như vậy rất tốt.

Hắn gật gật đầu thỏa mãn, luyện thể linh dịch cực phẩm hoàn mỹ do hắn luyện chế ra, người chưa tới luyện mạch cảnh thì chỉ cần phục dụng một giọt cũng đủ để đột phá đến đỉnh phong cảnh giới hiện tại. Hồ Linh Nhi lại hơi ngập ngừng mà nói tiếp:

-Công dụng thực sự rất tốt, thế nhưng Linh Nhi cũng không có hấp thụ được hết dược hiệu của dược dịch, cảm thấy có chút lãng phí rồi.

Nghe vậy thì hắn liền nghiêm túc nhìn nàng mà nói:

-Tuyệt đối không lãng phí, Linh Nhi ngươi chỉ cần an tâm tu luyện, chút linh dược đó cần bao nhiêu, bản tông chủ có thể cấp cho ngươi bấy nhiêu. Chỉ cần ngươi mau chóng trở nên cường đại, giúp ta xây dựng Thiên Sát đường thì mọi tài nguyên bỏ ra đều không đáng giá.

Hắn nói rất nhiều nhưng lọt vào trong tai nàng chỉ có mấy chữ cần bao nhiêu … cho ngươi bấy nhiêu … Hai mắt nàng mở to, đồng tử khẽ run run, không biết nghĩ gì mà nàng đột nhiên quay trở về phòng đóng sầm cửa, hai má nàng đã đỏ như phát sốt, hai tay ôm lấy bộ ngực đang không ngừng phập phồng. Lạc Long thì lại chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, gãi gãi đầu một cái rồi cũng quay trở về phòng tu luyện. Bỏ ra hai ngày luyện chế phù chú, hắn cảm thấy bản thân đang ngày càng bị a Vân bỏ xa rồi, nếu không nỗ lực tu luyện thì sớm muộn cũng không có đủ thực lực mà bảo vệ nàng. Trong lúc tu luyện hắn còn tranh thủ đề luyện lại Trọng Vân kiếm của Lạc Vân và Thiết Mộc côn của Trần Nhất bác, một chút công phu liền tiêu tốn một buổi chiều. Đến tối khi hắn đang tu luyện thì Lạc Vân bỗng tới tìm của hắn bàn bạc lại một chút chi tiết về buổi đấu giá ngày mai. Kỳ thực những bước chuẩn bị hắn đã suy tính rất kỹ nhưng vẫn bị nàng chỉ ra sơ hở đấy, sau khi hai người đã thảo luận rất lâu rồi mấy ngày trước mới đem ra công bố với mọi người. Sau khi đã bàn hết chính sự, nàng mới quay qua hỏi hắn:

-Ca, chuyện thành lập tông môn này, huynh nghiêm túc đối với nó hay sao?

-Đương nhiên, tại sao muội lại hỏi vậy?

-Muội thấy để bồi dưỡng ra một cỗ thế lực đủ lớn mạnh thì cần phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và tâm huyết. Chúng ta muốn báo thù thì chủ yếu vẫn phải dựa vào tự thân đấy, muội cảm thấy thành lập tông môn có chút không cần thiết.

Hắn mỉm nghiêm túc nhìn nàng hỏi:

-Vậy ta hỏi muội, muội nghĩ những kẻ kia, cừu nhân đã đồ sát toàn tông chúng ta là thế lực mạnh mẽ đến mức nào?

Trong mắt của Lạc Vân lóe lên một tia hàn quang đáp:

-Muội cũng không biết, nhưng nếu đã có thể diệt đi tông môn thì chắc chắn thế lực của bọn hắn chắc chắn cường đại hơn tông môn của chúng ta rất nhiều.

-Rất đúng, nếu đã như vậy thì cho dù sau này chúng ta truy tra ra bọn hắn là ai rồi thì phải làm sao?

-Tất nhiên là diệt môn bọn hắn, một mạng cũng không lưu.

-Đó cũng là ý của ta, vậy nhưng để làm được điều đó thì chúng ta cần có thực lực dạng gì?

-Tất nhiên là phải có thực lực giết chết kẻ mạnh nhất trong số bọn hắn rồi.

-Ha ha, muội nghĩ vậy sao? Vậy môn nhân tử đệ, cường giả trong môn của bọn hắn thì sao? Các loại trận pháp như mê trận, ảo trận, sát trận hay hộ tông đại trận thì sao? Lỡ như bọn hắn còn có hậu trường cự đại chống lưng phía sau thì sao? Muội nghĩ hai người chúng ta có thể làm được gì?

Thực ra hắn có thể đưa hai người lên một độ cao đủ để bọn họ có thể dễ dàng báo thù đấy nhưng hắn sẽ không nói điều đó ra.

-Vậy ý huynh là gì?

-Tất nhiên là chúng ta cần phải có thế lực của chính mình, còn phải kết giao bằng hữu và thế lực khắp nơi, một lần ra tay liền khiến cho bọn hắn thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Trong mắt của hắn ánh lên vẻ tàn nhẫn khát máu khi hắn nói lời đó. Đây cũng không phải là hắn đang làm bộ mà là cảm xúc chân thật nhất của hắn. Thông qua ký ức bị phong ấn của nàng trước đây, dựa trên cảnh tượng trong trí nhớ của nàng về ngày mà Lạc Thần tông bị người tiêu diệt, hắn liền đã khẳng định chính cỗ thế lực kia là những kẻ vì muốn có được linh căn của hắn nên đã ra tay sát hại nghĩa phụ nghĩa mẫu của hắn. Vì vậy mà hắn và Lạc Vân giống như được số phận an bài để gặp được nhau, lại có chung cừu nhân với nhau.

-Cho dù là như vậy, chúng ta chỉ cần kết giao với một vài thế lực cường đại là được rồi, đâu cần phải tự mình lập tông môn chứ. Chỉ cần chúng ta có thực lực cường đại, đến lúc đó còn phải lo không kết giao được bằng hữu hay sao?

Lạc Long biết nàng ta vẫn có thành kiến rất lớn với việc thành lập tông môn, bèn cười khổ mà nói:

-Nhân mạch không phải dựa vào tiền liền có thể mua, bằng hữu cũng không phải dựa vào nắm đấm liền có thể kết giao đấy. Dù sao chúng ta thành lập tông môn thì chỉ cần vất vả một thời gian đầu, vả lại cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến thời gian tu luyện.

-Bây giờ là vậy, nhưng sau này tử đệ trong tông nhiều hơn, đến lúc đó làm sao chúng ta có thể quản hết được chứ? Đó là còn chưa kể đến thế đạo rối ren, lòng người hiểm ác, không chừng sẽ là ra việc dẫn sói vào nhà.

-Ha ha, chuyện này thì ta đã tính đến rồi. Chính vì vậy những người trụ cột của tông môn sẽ được tuyển chọn cẩn thận, là những người có phẩm chất tốt, thiên tư cường đại, tâm tính trầm ổn và đặc biệt là những kẻ đang gặp khó khăn. Giống như như đám người Hồ Linh Nhi vậy, chúng ta thu lưu bọn họ chính là thiên đại ân nghĩa, sau này nhất định bọn họ sẽ đối với chúng ta nhất mực trung tâm, dù chết cũng không thay lòng. Có bọn họ rồi sau này những chuyện lớn nhỏ trong tông môn chúng ta liền có thể yên tâm không ít.

Lạc Vân liếc xéo hắn mà nói:

-Chứ không phải huynh muốn tuyển thêm muội tử tư sắc xuất chúng vào trong tông để có thể ngày ngày khoái hoạt sao?

Hắn vội vàng đứng dậy vỗ ngực, một bộ chính khí lẫm nhiên mà nói:

-Ta sao có thể là hạng người đó được, tất cả chỉ là vì lợi ích của tông môn mà thôi, ta tuyệt đối không có chút tư tâm.

-Hừ, có quỷ mới tin huynh.

Nàng này không phải vẫn để ý chuyện hắn chữa trị cho Hồ Linh Nhi đó chứ? Bờ môi của hắn run run không biết phải nói gì.

-Cũng được, nếu huynh đã có quyết thì muội sẽ hết mình ủng hộ huynh, cũng sẽ cùng huynh gắng sức xây dựng tông môn.

Nghe nàng nói vậy thì hắn cũng mừng rỡ, trong lòng như mở cờ.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.