Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu giá hội (1)

Tiểu thuyết gốc · 1997 chữ

Trưa ngày hôm sau, trước cửa Long Vân phủ tấp nập mấy chục cỗ xe ngựa, mỗi một chiếc xe đều được làm từ chất liệu không tầm thường, biểu thị cho thân phận của người ngồi trong xe không nhỏ. Vậy nhưng những người trong những chiếc xe đó lại không quá khoa trương, đa số sau khi xuống xe đều là thẳng tiến vào trong phủ. Tại đại sảnh lớn nhất ở trong phủ lúc này đang có rất nhiều người, đều là thủ lĩnh của các thế lực nhất đẳng trong năm toà tiểu thành gần với Tử Dương thành, mỗi người ra vào đều được ghi chép cẩn thận, quá trình do chính Lạc Long giám sát, cũng là để ghi nhớ danh tự của từng người. Đây cũng nhờ có công lao cực khổ của phủ thành chủ Tử Dương thành đấy, Đinh Lương thậm chí đã dùng danh dự để cam đoan đồ vật đấu giá đều là thật, như vậy mới có thể đả động được các thế lực lớn kia, bằng không thì một cái Long Vân thương hội không biết từ đâu chui ra tổ chức đấu giá hội sao có thể thu hút được nhiều đại nhân vật tham dự chứ? Công sức của hắn cũng xứng đáng số tiền một vạn linh tệ mà Lạc Long bỏ ra cho hắn. Trong sảnh có rất nhiều ghế ngồi, những người trong đây đều là ba người một tổ cùng nhau nghị luận. Theo như yêu cầu của Lạc Long, mỗi một thế lực chỉ được mang theo tối đa ba người tham gia đấu giá. Điều này cũng vô cùng bất đắc dĩ bởi vì đại sảnh này không có đủ chỗ cho quá nhiều người, bọn hắn cũng chưa có đủ tài lực để xây dựng một phòng đấu giá lớn, tất cả đều phải dựa vào buổi đấu giá hôm nay rồi. Lúc này đại sảnh có đến hơn một trăm người, thuộc về hơn ba mươi cỗ thế lực khác nhau, về cơ bản những người đã có tên trong danh sách được mời đều đã tới. Lúc này Lạc Long từ đằng sau đại sảnh đi ra, trên mặt hắn còn đeo một tấm mặt nạ thần bí. Hắn bước tới chính giữa đại sảnh cao giọng mà nói:

-Hoan nghênh chư vị đã đến với buổi đấu giá của Long Vân thương hội chúng ta, tại hạ chính là hội trưởng của thương hội. Hôm nay các vị tới đây chắc hẳn là vì những vật phẩm trân quý có trong danh sách vật phẩm đấu giá. Vì có rất nhiều đồ vật được ủy thác nên tại hạ cũng sẽ không dài dòng, ngay bây giờ chúng ta liền bắt đầu đấu giá hội.

Hắn nói rồi có một thị nữ trên mặt có mạng che mang lên một chiếc khay đựng đồ vật lên. Phía trên của chiếc khay được bao phủ bởi một tấm lụa đỏ, từ trong đó tỏa ra mùi thơm của đan dược. hắn kéo tấm lụa đỏ xuống, để lộ ra chín chiếc bình ngọc, bên trong mỗi bình ngọc là một viên đan dược thanh sắc. Hắn mở nắp một bình ngọc ra, đổ lấy viên đan dược lên trên lòng bàn tay đưa ra trước mặt mọi người mà nói:

-Vật phẩm đấu giá đầu tiên là định tạng đan được luyện chế tiệm cận hoàn mỹ. Sau khi phục dụng đan dược này có thể giúp võ giả luyện mạch cảnh đỉnh phong có thêm năm thành nắm chắc đột phá luyện tạng cảnh, hơn nữa thời gian đột phá cảnh giới cũng sẽ rút ngắn đi không ít. Định tạng đan sẽ đấu giá từng khỏa, bây giờ liền bắt đầu với khỏa đan dược đầu tiên, giá khởi điểm năm ngàn linh tệ.

-Ta ra giá năm ngàn linh tệ.

-Ta ra giá năm ngàn năm trăm linh tệ.

-Sáu ngàn.

-Sáu ngàn năm. …

Hắn vừa dứt lời thì liên tiếp có thanh âm ra giá vang lên. Những người ở đây thân là người đứng đầu các thế lực lớn, đối với loại đan dược này cũng không cần tới. Thế nhưng bọn hắn có ai lại không có hậu nhân, đệ tử chứ? Một viên đan dược tốt như vậy không ai sẽ nguyện ý bỏ qua đấy.

-Hai vạn mốt.

Sau khi một trung niên nhân ra giá hai vạn một ngàn linh tệ thì không còn ai ra giá nữa. Dù sao cũng còn lại những tám khỏa định tạng đan nữa, bọn hắn cũng không cần phải gấp.

-Chúc mừng vị Đinh gia chủ này đã đấu giá thành công khỏa định tạng đan này, xin mời Đinh gia chủ thanh toán nhận đan dược.

Lập tức có một nữ tử mang một bình ngọc đến chỗ nam tử kia rồi nhận lấy tiêu phí ngọc bài của hắn, sau khi khấu trừ đi hai vạn một ngàn linh tệ thì đem trả lại cho hắn. Ngay sau đó Lạc Long liền cho đấu giá khỏa đan dược thứ hai.

-Viên định tạng đan thứ hai bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm không thay đổi.

-Năm ngàn.

-Sáu ngàn.

-Tám ngàn …

Sau khi viên đan dược đầu tiên được bán ra, những viên định tạng đan tiếp theo liền không được tranh cướp kịch liệt như vậy nữa rồi, trung bình mỗi viên được bán đi với giá một vạn năm ngàn linh tệ. Lạc Long sau đó liền đấu giá các loại đan dược khác, đan dược càng cao cấp thì càng được người tranh cướp kịch liệt, giá cả lại càng đề thăng không ít. Tôi cốt đan trung bình mỗi viên bán ra được hai vạn năm ngàn linh tệ, tẩy tủy đan được năm vạn còn luyện thể linh dịch cực phẩm thì mỗi bình được khoảng bảy vạn.

-Tiếp theo đây là một kiện bảo khí nhân cấp thượng phẩm, tên gọi Phong Vân kiếm. Kiếm này vô cùng nhẹ nhưng lại cứng cáp và sắc chẳng kém gì bảo khí nhân cấp cực phẩm, càng quan trọng hơn là thanh kiếm này vô cùng nhẹ, cầm tới tay liền có cảm giác khống như đang cầm một thanh kiếm gỗ vậy, rất phù hợp với những người chủ tu tốc độ nhanh nhẹn. Phong Vân kiếm giá khởi điểm ba vạn linh tệ bắt đầu đấu giá.

-Ba vạn.

-Ba vạn năm.

-Bốn vạn. Tại hạ Đoàn Nhân Thục, đoàn trưởng của Hắc Sư dong binh đoàn tại Sơn Dương thành, hy vọng các vị bằng hữu có thể nể mặt.

-Hắc hắc, một tên dong binh mà thôi cũng dám nói chuyện mặt mũi ở đây, ta Liễu Tông Nguyên ra giá bốn vạn năm.

Nam tử gọi Đoàn Nhân Thục bị tên họ Liễu kia châm chọc thì hừ lạnh nói:

-Liễu gia chủ ngươi đây là muốn khai chiến với Hắc Sư dong binh đoàn chúng ta hay sao? Năm vạn.

-Hắc hắc, có gan liền tới, Liễu gia ta lại sợ đám khất cái các ngươi chắc? Năm vạn năm.

-Ngươi …

Đoàn Nhân Thục đứng phắt dậy, ý đồ dẫn người tới chỗ ngồi của Liễu gia nhưng liền bị một câu của Lạc Long cản lại:

-Nhắc lại quy củ một chút, các vị có thể tùy ý cạnh tranh, thương lượng nhưng nếu gây sự hoặc đe dọa người khác liền sẽ bị hủy bỏ tư cách đấu giá.

Hắn vô cùng tức giận nhưng cũng chỉ đành ngồi xuống tiếp tục ra giá. Bảo khí được Lạc Long đề luyện mỗi thanh đều tiệm cận đến trình độ hoàn mỹ, hầu như không một chút tỳ vết khiến bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng đều tâm động, cạnh tranh đấu giá cũng vô cùng quyết liệt. Cuối cùng thì mỗi thanh nhân khí thượng phẩm được bán với giá khoảng bảy vạn, còn cực phẩm thì khoảng mười lăm vạn.

-Tiếp theo sẽ là đấu giá phù chú. Chắc hẳn không cần tại hạ nói nhiều, mỗi một tấm phù chú tuy rằng tác dụng không lớn những trong tình huống nguy cấp có thể cứu ngươi một mạng. Hiện tại liền đấu giá một tấm phù chú đầu tiên. Đây là một tấm lực lượng phù, sau khi bóp nát có thể tăng cường lực lượng lên thêm một ngàn năm trăm cân, thời gian tác dụng một canh giờ, giá khởi điểm năm vạn, xin mời chư vị ra giá.

-Tăng lên một ngàn năm trăm cân, tác dụng một canh giờ? Không phải là phóng đại lên đấy chứ, phù chú nhân cấp làm sao có thể đạt đến trình độ như vậy?

Trong phòng có tiếng nghị luận to nhỏ nhưng vẫn chưa có ai ra giá, bọn họ vẫn còn nghi ngờ công dụng của của phù chú này. Tuy rằng trước đó đấu giá đều là đồ tốt, bọn hắn liếc qua có thể thấy được nhưng phù chú thì khác, phải trực tiếp sử dụng mới có thể biết được công hiệu. Thông thường mà nói lực lượng phù nhân cấp cho dù có luyện chế tốt cũng chỉ có thể tăng lên năm trăm cân lực lượng mà thôi, hơn nữa thời gian còn chỉ có một nén nhang đấy. Vậy mà người này lại nói có thể tăng lên một ngàn năm trăm cân lực lượng, vậy khác nào tăng lên hơn một cái cảnh giới, còn có thời gian một canh giờ, không phải là đang thổi thì là cái gì? Lạc Long cũng đoán được bọn hắn sẽ khó có thể tin tưởng, hắn ra hiệu cho một thị nữ mang cả ba tấm phù chú còn lại vào, tay cầm lên một tấm mà nói:

-Bốn tấm phù chú này do Trình Phổ Trình đại sư, một trong ngũ đại phù sư của Văn Lang quốc làm ra, hiệu quả đương nhiên sẽ khác biệt với những phù sư thông thường làm ra.

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng hắn đang thầm tự khinh bỉ chính mình, lại tự nhủ nói:

-Tiểu Trình à tiểu Trình, bản tọa cũng là hết cách rồi, đành phải mượn tên tuổi của ngươi một chút mà thôi.

Tên tuổi của Trình Phổ đại sư cho dù là nơi hẻo lánh như ở đây cũng có không ít người biết tới, nếu thực sự là đồ vật do hắn chế tạo thì tuyệt đối có thể tin tưởng được. Tất nhiên là nói miệng thì ai cũng có thể nói, nhưng người ta có tin tưởng hay không cũng không phải việc hắn có thể khống chế rồi. Thấy được đám người kia vẫn một mực nghi ngờ, hắn lại nói:

-Tất nhiên nói miệng thì các vị sẽ không tin tưởng, nếu vậy ta đây liền sẽ thử nghiệm một chút. Đây là một tấm ẩn thân chi phù nhân cấp, bình thường có thể che giấu cảm nhận của cường giả luyện cốt cảnh trở xuống, phiền các vị quan sát cho kỹ.

Nói rồi hắn bóp nát tấm phù chú trong tay, lập tức những người trong đại sảnh không thể cảm nhận được khí tức của hắn. Không chỉ có như vậy, chỉ giây lát sau ngay cả thân ảnh của hắn cũng dần dần biến mất, khiến đám người ngồi trong sảnh như muốn lồi cả mắt ra mà nhìn.

-Chuyện … chuyện này … đây là có chuyện gì chứ?

Một tên trong đó lên tiếng, lập tức có mấy cỗ thế lực quay qua kinh ngạc mà hỏi hắn:

-Bạch thành chủ, ngài sao vậy?

Tên được gọi là Bạch thành chủ kia lắp bắp mà đáp:

-Ta … ta vậy mà cũng không cảm nhận được hắn.

-Cái gì?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.