Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trêu tức Trần tổng quản

Tiểu thuyết gốc · 2058 chữ

Về giá cả cho việc xây dựng và mời công tượng hắn cũng tự mình đã có tính toán, chỉ là đã mấy mươi năm không có xông pha tu chân giới, chỉ sợ kiến thức có chút mai một nên vẫn khiêm tốn mà hỏi Trần Nhất Bác.

-Nhất Bác đại ca, ngươi nói xem xây dựng một quần thể kiến trúc như thế này thì tốn khoảng bao nhiêu tiền, lại mất bao lâu thời gian?

-Thông thường mà nói việc xây dựng sẽ không quá khó khăn, chắc sẽ tiêu tốn khoảng hai đến ba ngàn linh tệ, về phần thời gian thì khoảng chừng ba tháng đi.

Đừng thấy thương hội của bọn hắn sở hữu thân gia ngàn vạn mà nghĩ linh tệ không đáng tiền. Kỳ thực nhìn vào tình cảnh của Trần Nhất Bác liền có thể thấy, ngay cả một luyện cốt cảnh đỉnh phong toàn bộ thân gia cũng chỉ có hai ngàn linh tệ cỏn con mà thôi. Thuê một đám công tượng về xây dựng cũng không tiêu tốn bao nhiêu tiền của bởi lẽ bọn hắn cũng chỉ ở thực lực luyện bì hoặc luyện nhục cảnh mà thôi, như vậy cũng đã quá đủ cho bọn hắn xây dựng nên những công trình vĩ đại rồi. Trần đại tổng quản cho ra một cái giá rất rẻ nhưng hắn lại lắc lắc đầu, hắn bây giờ thân gia ngàn vạn, còn cần mấy thứ đồ rẻ tiền hay sao?

-Nếu như vậy chắc hẳn sẽ chỉ xây dựng được một cái kiến trúc phổ thông mà thôi, nếu sau này tổ chức đấu giá hội có kẻ nào nóng đầu gây sự trong đấu giá trường thì chỉ cần một quyền không phải sẽ làm hỏng cả quảng trường hay sao?

-Nếu như vậy thì cũng có thể lựa chọn cương thạch làm vật liệu xây dựng, như vậy công tượng mời đến ít nhất cũng phải là luyện thể cảnh trung kỳ, ước tính một đến hai vạn lượng, hoàn thành trong ba tháng.

-Hừ, cương thạch thì có khác gì phổ thông thạch chứ? Mấy tên kia một quyền không phá nát được quảng trường vậy mười quyền hai mươi quyền thì sao?

-Đã vậy thì liền dùng huyền thiết thạch đi, mời một đám luyện thể đỉnh phong công tượng về đây, bỏ ra mười đến hai mươi vạn, hai tháng có thể hoàn thành. Đừng nói một tên, cho dù có một trăm tên đánh loạn trong đấu giá trường cũng có có thể gây hư hại cho công trình.

-Công việc kinh doanh của chúng ta còn có thể phát triển lên, sau này chắc chắn sẽ có cả luyện thể cảnh tới tham gia đấu giá, đến lúc đó lỡ như có tên nào không vui đánh xuống một chưởng, chẳng phải cái gọi là huyền thiết thạch trong lời của ngươi cũng sẽ nát vụn hay sao?

Trần Nhất Bác đầu to như cái đấu, trên trán gân xanh không ngừng nhảy loạn, nhìn bộ dạng của hắn giống như muốn nói “Đã vậy thì ngươi còn hỏi ta cái rắm, muốn làm như thế nào tại sao không con mẹ nó nói ngay từ đầu?”.

-Ngươi … tức chết lão tử mà, đã vậy thì dùng tinh thiết làm vật liệu xây dựng, mời về một đám luyện khí cảnh công tượng, chỉ cần một tháng có thể hoàn thành công trình nhưng sẽ tiêu tốn một hai trăm vạn, ngươi bỏ ra nổi sao?

Lạc Long không đáp lời hắn mà híp mắt cười, tay hắn nhẹ nhàng đặt một tấm tiêu dụng ngọc bài lên bàn mà nói:

-Ở đây có hai trăm vạn linh tệ, đại ca không cần khách sáo. Tiểu đệ và tiểu muội cần về phòng nghỉ ngơi trước, việc còn lại tựu giao cho đại ca rồi.

Lạc Vân ở một bên thấy vậy thì không nhịn nổi che miệng cười khanh khách, tiếng cười tuy rằng thanh thúy tựa tiên âm nhưng lọt vào tai Trần Nhất Bác chẳng khác nào là đang cười nhạo chỉ số thông minh của hắn. Nàng cũng thi lễ với hắn mà nói:

-Tiểu muội xin đi trước, vất vả đại tổng quản rồi.

Đến tận lúc này Trần Nhất Bác mới biết bản thân đã bị Lạc Long trêu đùa, hắn một đầu hắc tuyến, hai mắt trợn ngược lên nhìn đối phương hét lên:

-Tên khốn nhà ngươi, lão tử không làm chức đại tổng quản này nữa, ngươi mau đi kiếm người khác đảm nhiệm chức vụ này đi.

Lạc long lúc này đã đi được một đoạn, cũng không có ngoảnh đầu lại mà ngoáy ngoáy tai nói:

-Ài, a Vân, muội xem, ta dạo gần đây quá lao lực nên thính giác cũng có chút vấn đề, cứ cảm giác như có tiếng của Trần đại tổng quản văng vẳng ở bên tai đấy.

Nàng kia thì không biết đáp lại thế nào, vẫn một mực che miệng cười đấy. Trần đại tổng quản đứng đằng sau thì đã á khẩu trước độ vô liêm sỉ của tông chủ rồi, hắn chỉ biết đứng chết trân tại đó nhìn theo hai người họ rời đi.

Đoạn thời gian tiếp theo trôi qua rất yên bình, đám người của Vân Hải tông ngoại trừ những lúc ra ngoài xử lý công chuyện thì cơ hồ đều vùi đầu vào tu luyện. Tu luyện vừa cô đơn vừa buồn chán, đây là điều ai cũng công nhận. Thế nhưng đám bọn họ thì không phải đấy, tất cả nhu cầu về đan dược đều đáp ứng tối đa, luyện thể linh dịch cực phẩm hoàn mỹ dùng như uống nước, đến bình cảnh thì liền có đan dược đột phá bình cảnh cho bọn hắn phục dụng, mỗi buổi sáng sớm đều cùng nhau luyện tập võ kỹ cao cấp, còn được hai vị tông chủ chỉ điểm và giải đáp thắc mắc trong việc tu luyện không ít. Bọn họ cảm giác được cả tu vi lẫn thực lực của bản thân tăng lên mỗi ngày, làm sao sẽ cảm thấy nhàm chán chứ? Lạc Long phái Hoàng Nghĩa đi mua về thêm rất nhiều tài liệu luyện đan, luyện khí và cả trận thiết về để bản thân sử dụng. Trận thiết còn có tên là Thiên Đạo thiết, bởi nó có thể thông linh, dựa vào thủ đoạn luyện chế của luyện khí sư có thể trở thành trận bàn và trận cơ có khả năng câu thông thiên địa chi lực, giúp cho trận pháp sư có thể bố trí trận pháp. Thế nhưng thứ kim loại này trên thế giới có quá nhiều, hơn nữa để luyện chế ra trận bàn và trận cơ thì đây cũng chỉ là một loại tài liệu cơ bản cần phải có mà thôi, cũng không phải đồ vật đáng giá gì, vì vậy mà trận thiết chính là thứ đồ rẻ rúng nhất trong tất cả các loại đồ vật có chứa hai chữ Thiên Đạo. Người đời thấy nó quá không xứng với ba chữ Thiên Đạo thiết nên sau này liền gọi là trận thiết. Trong suốt một tháng thời gian, Lạc Long một mực ở tại trong phòng của mình một lúc làm ba việc, tu luyện, luyện đan và luyện chế trận bàn trận cơ. Linh hồn của hắn đã vững chắc ở tụ linh cảnh sơ kỳ, tốc độ luyện chế cũng gia tăng thêm không ít, trong một tháng này đã luyện chế ra không biết bao nhiêu là đan dược cùng với trận bàn trận cơ. Suốt khoảng thời gian này hắn và những người khác đều ở trong Duyệt Lai khách điếm, bởi vì Long Vân phủ đang trong quá trình tái kiến thiết. Hôm nay hắn vừa xuất quan thì tin tốt liên tục truyền tới. Đầu tiên là Lạc Vân đã đột phá đến luyện tạng cảnh. Nàng ta mới đột phá hơn một tháng trước mà thôi, bây giờ lại có đột phá thật khiến người ghen tị. Nhìn lại bản thân một chút, hắn cũng không biết đối với mình thì đây là tin vui hay là tin buồn nữa. Sự tình thứ hai chính là năm tòa phường thị tại các tiểu thành đều làm ăn rất tốt, chỉ trong một tháng mà mỗi nơi đều thu về hơn hai trăm vạn linh tệ, làm hắn bây giờ lại có hơn ngàn vạn linh tệ trong tay. Đan dược hắn luyện ra tuy đều là bán phế đan nhưng đều được đề luyện lên phẩm chất rất cao, mấy loại đan dược trên thị trường so sánh với của đan dược của hắn thì chẳng khác nào cặn bã.

Tất nhiên hắn sẽ không đề luyện đan dược lên trình độ hoàn mỹ, như vậy rất dễ bị người nhòm ngó. Hắn luyện chế ra đan dược đều là dùng phương thương lấy nhất hóa cửu, vì vậy nên cho dù đan dược của các phường thị khắp nơi đều bán rất chạy nhưng lại chưa bao giờ thiếu, thậm chí còn tồn giữ rất nhiều. Tin tốt thứ ba, cũng là việc đáng mừng nhất chính là khu nhà ở của Long Vân thương hội bọn hắn đã được hoàn thành. Vừa bước xuống lầu một thì hắn liền thấy Lạc Vân và mấy người còn lại đang chờ hắn tới, sau đó mấy người liền một đường trở về phủ đệ của mình. Đến nơi, đập vào mắt của bọn hắn là một một tòa kiến trúc phi thường to lớn, cao đến mười tầng. Phía trên cửa ra vào dưới lầu một có một tấm bảng hiệu đề mấy chữ “Long Vân phách mại tràng”. Đám bọn họ bước vào, bên trong tòa lâu các này vô cùng rộng lớn, chính giữa là một quảng trường được bố trí rất nhiều vị trí ghế ngồi, ước chừng cũng có vài trăm chỗ ngồi. Hai bên có lối đi lên lầu hai, bên trên có đến mấy chục gian sương phòng. Đây chính là nơi để bọn họ tổ chức đấu giá hội mỗi ba tháng một lần, được thiết kế rất giống với các đấu giá tràng khác, lên qua lầu hai thì liền là khu vực dùng để tiếp khách và bày bán đồ vật không được mang đi đấu giá. Sau khi xem xét hết một vòng, bọn họ liền đi lên tầng cao nhất chào hỏi một chút mấy vị cung phụng. Một tháng trước Trần Nhất Bác đã đến tán tu công hội để thuê tên võ giả, những người mà hắn chọn đều trầm ổn, nội liễm, rất hợp với ý tứ của Lạc Long. Cuối cùng bọn họ mới đi đến nơi ở của tông môn đệ tử. Ngay bên cạnh đấu giá tràng là một khu đất rộng lớn, được một bức tường cao đến năm mươi thước bao quanh, lối ra vào là một đại môn khổng lồ cao đến hai mươi thước, bên trên có ghi “Long Vân” hai chữ, biểu thị nơi này cũng thuộc địa bàn của Long Vân thương hội bọn hắn. Bên trong có năm tòa tháp, mỗi một tòa đều lớn không kém gì đấu giá tràng ở phía bên kia nhưng chỉ có bảy tầng, một tòa lớn nhất trong đó được đặt chính giữa bốn tòa còn lại, giống như tứ trụ trống trời vậy. Nơi này là nơi ở và tu luyện cho mọi người trong tông, hiện tại nhân thủ còn quá ít nên sẽ chỉ sử dụng tòa tháp ở trung tâm. Tất cả các kiến trúc ở đây đều được làm từ tinh thiết, bên ngoài được phủ một lớp đá hoa, vừa trang nhã lại vừa kiên cố, rất nhiều nơi còn được khảm nạm các phỉ húy ngọc thạch, tươi sáng nhưng lại không quá màu mè, quả thực là rất hài hòa. Lạc Long thấy thế là đủ rồi, hắn cho mọi người trở về làm việc của mình rồi đi đến tòa tháp trung tâm trong Long Vân phủ, cũng bắt đầu bận rộn công việc của mình.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.