Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cung phụng

Tiểu thuyết gốc · 2098 chữ

Đám người kia bị hắn nói đến kích động không thôi, ai nấy đều có một cảm giác muốn rơi lệ đầy mặt, trong lòng bùng lên một cảm giác ấm áp và tự hào mãnh liệt, tông chủ như vậy, tông môn như vậy đi đâu để tìm đây? Huống hồ bọn hắn sẽ là trụ cột của tông môn đấy, nhất định không được để tông chủ thất vọng.

-Bọn thuộc hạ đã hiểu.

- Các ngươi hiểu là tốt, số tiền kia các ngươi dùng hết có thể tìm đến Hoàng quản sự lấy thêm, cũng không cần cảm thấy ái ngại. Nếu các ngươi có thể kết giao bằng hữu thì càng tốt, hoặc nếu có nhân tuyển tốt cho tông môn thì cứ việc thông báo cho Trần đại tổng quản. Tông môn có cách thức kiếm tiền rất tốt, ta cần những kẻ tiêu tiền như nước nhưng có thể giúp tông môn không ngừng lớn mạnh, các ngươi đã rõ hay chưa?

-Rõ, thưa tông chủ.

-Được rồi, các ngươi giải tán đi, Trần quản sự, Hoàng chấp sự, còn có Lý Đồng hai vị đường chủ ở lại một chút.

Sau khi những người khác cáo lui, hắn ném cho Hoàng Nghĩa một cái ngọc bài mà nói:

-Đây là năm trăm vạn, Hoàng chấp sự quản lý tiền tài của tông môn, việc gì cần dùng cứ việc chi, không cần thông qua ta.

-Năm … năm trăm vạn?

Hoàng Nghĩa run run, không những hắn mà mấy người Trần Nhất Bác cũng chịu đả kích khủng khiếp. Không phải phòng đấu giá chỉ có thể giữ lại một phần lợi nhuận thôi sao? Tông chủ tại sao có thể đưa ra nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ nói phần lớn đấu giá vật đều được chuyển từ trong gia tộc của hắn ra? Kỳ thực Lạc Long có thể đưa toàn bộ số tiền còn lại cho Hoàng Nghĩa nhưng chừng đó cũng đủ cho mấy người bọn hắn sử dụng rồi, hơn nữa ba tháng sau sẽ lại có một lần đấu giá hội, hắn có thể liên tục đưa tiền cho ngân khố của tông môn. Hoàng Nghĩa biết tông chủ không thích dây dưa vấn đề này, tay hắn siết chặt ngọc bài kia mà nói:

-Đa tạ tông chủ tín nhiệm, thuộc hạ nhất định sẽ quản lý ngân khố thật tốt.

-Được, ta tin tưởng khả năng của Hoàng chấp sự, ngươi có thể đi được rồi.

-Thuộc hạ cáo lui.

Hoàng Nghĩa lui ra ngoài, Lạc Long lại hướng những người còn lại mà nói:

-Chuyện ta muốn thành lập phường thị tại các tiểu thành gần đây các vị cũng đã biết, phiền ba vị giúp ta xử lý chuyện này.

-Tông chủ nặng lời rồi, chúng thuộc hạ sẽ lập tức triển khai việc xây dựng phường thị.

Trần Nhất Bác lên tiếng đáp lời hắn, Lạc Long khẽ gật đầu, trong lòng âm thầm tán thưởng. Tên này chắc cũng đã nhìn ra hắn muốn thành lập phường thị chỉ là để che mắt người đời, chân chính tài lộ vẫn phải dựa vào đấu giá hội.

-Tốt, sau khi phường thị được lập nên, chúng ta sẽ phải có thêm nhân thủ. Việc này cả ba vị hãy cùng nhau hợp tác thực hiện, toàn bộ chi phí ban đầu cứ việc lấy ở chỗ của Hoàng chấp sự. Lý đường chủ và Trần đường chủ, ta cần các ngươi đồng thời phát triển, mạng lưới tình báo của chúng ta trong năm tiểu thành thuộc Sùng Dương quận này, đây cũng sẽ là lượt khảo nghiệm đầu tiên cho chức vụ đường chủ Thiên Cơ đường.

-Thuộc hạ đã rõ.

-Được rồi, hai vị có thể đi về nghỉ ngơi.

-Thuộc hạ cáo lui.

Sau khi Lý An và Đồng Mộng Dao rời đi, trong đại sảnh đã chỉ còn lại ba người. Lạc Vân thì vẫn một vẻ lãnh đạm như thường ngày còn Lạc Long thì quay qua Trần Nhất Bác mà nói:

-Nhất Bác đại ca, chuyện khế ước nhà đất đã thương lượng được với phủ thành chủ hay chưa?

Kỳ thực sau buổi đấu giá ngày hôm nay hắn đã để cho Trần Nhất Bác đi thương lượng chuyện mua lại một số lô đất trống xung quanh Long Vân phủ, mở rộng diện tích của thương hội.

-Tông chủ, ta …

-Tông chủ cái rắm, bây giờ đã không còn người ngoài, ngươi còn như vậy nữa?

-Hắc hắc, lão đệ ngươi dù sao cũng là nhất tông chi chủ, cần phải có uy vọng của tông chủ chứ.

-Hừ, ngươi có coi ta là huynh đệ không đấy, trước mặt người khác làm bộ thì cũng thôi đi.

-Được rồi, ta đùa ngươi chút thôi. Ta đã bàn bạc với Đinh Lương rồi, hắn có thể bán cho chúng ta diện tích đất gấp ba lần phủ đệ này đấy, giá cả của phủ đệ này là khoảng một trăm vạn, đất trống thì giá trị sẽ thấp hơn một thành.

Đừng thấy một trăm vạn là cả gia tài đối với một thế lực lớn, kỳ thực thứ đáng giá nhất không phải bảo khố của bọn hắn mà phải kể đến khế ước nhà đất trong một thành trấn đấy. Nếu như ngươi có thể thành lập tông môn cường đại trên một ngọn núi thì sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu ngươi muốn làm một thế lực nhỏ để mở kinh doanh trong một tòa thành thì phải có một mảnh đất của riêng mình. Để xây dựng được tòa phủ đệ này, Thiết Lang dong binh đoàn trước kia đã phải tiêu tốn mấy đời đoàn trưởng mới có thể có được khế ước của mảnh đất này đấy.

-Nếu vậy thì là hai trăm bảy mươi vạn rồi, ngươi cầm lấy số tiền này lát nữa qua chỗ hắn giải quyết việc này đi.

-Được.

-Nhất Bác đại ca, ngươi có từng nghe qua Đại Thiên Minh phủ?

-Ồ, tất nhiên là ta biết nơi đó, tại sao ngươi lại hỏi vậy? Không lẽ là ngươi muốn …

-Đúng vậy.

Trần Nhất Bác liền tỏ ra kinh ngạc. Đại Thiên Minh phủ là một thế lực lớn do đế quốc hoàng thất dựng lên, có mặt ở khắp mọi nơi trên đế quốc. Hoàng thất mỗi năm vẫn luôn thu nhận và đào tạo ra rất nhiều tu luyện giả, phần lớn sẽ đầu nhập vào hoàng thất đế quân. Thế nhưng cũng có một phần tu luyện giả vì lý do đặc biệt nên không cần phải tòng quân, những người đó đều sẽ gia nhập Đại Thiên Minh phủ đấy. Nơi này cũng có rất nhiều hạng mục kinh doanh trải rộng khắp đế quốc, trong đó một trong những hạng mục kiếm về rất nhiều tài phú chính là cung phụng. Đơn giản là Đại Thiên Minh sẽ cho thế lực các bỏ ra một cái giá để thuê nhân thủ của mình về làm cung phụng. Tuy nhiên các cung phụng của bọn họ cũng có rất nhiều quy tắc, ví dụ như không được phát sinh quan hệ với thế lực đã thuê bọn họ, cũng sẽ không tham gia vào tranh đấu của họ với các thế lực khác, bọn hắn chỉ đảm bảo hết sức giữ cho thế lực của họ an toàn mà thôi. Nếu như một thế lực nào đó bị người diệt đi mà cung phụng của bọn hắn không có khả năng chống đỡ thì thế lực kia cũng sẽ không không dám làm khó vị cung phụng đó bởi nếu bọn hắn làm vậy thì Đại Thiên Minh phủ sẽ phái người đến tiêu diệt thế lực của bọn hắn. Trần Nhất Bác vừa nghe đến bốn chữ Đại Thiên Minh phủ liền đã hiểu Lạc Long muốn thuê võ giả, hắn liền nói:

-Không phải thực lực của ngươi đã rất cường hãn rồi sao? Ta thấy có ngươi ở đây thì thương hội liền giống như có được định hải thần trâm vậy, căn bản không cần lo lắng vấn đề an toàn.

-Ha ha, bây giờ chuyện làm ăn của chúng ta trải rộng khắp nơi, ta không thể phân thân để quản lý địa bàn được. Với lại lúc này tông môn còn thiếu rất nhiều nhân thủ, như vậy chỉ có thể bỏ tiền ra thuê người ta làm bảo tiêu rồi.

-Vậy ngươi dự định sẽ thuê người có thực lực như thế nào?

-Mỗi một phường thị chi nhánh sẽ có một tên luyện khí cảnh sơ kỳ, còn tổng bộ sẽ là năm tên.

-Cái gì? Nhiều như vậy sao? Thế nhưng giá cả có thể không rẻ đâu.

Lạc Long thấy tên này vẫn còn lưu lại cái tính tiết kiệm kia thì nhíu nhíu mày nói:

-Người làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, muốn làm ăn lớn thì phải có đầu tư. Ta đã nói rồi, chỉ cần tốt cho tông môn, tiền bạc không phải là vấn đề.

Trần Nhất Bác biết hắn có chút không vui thì cũng không xoắn xuýt nữa.

-Vậy được, nhưng nếu như là thuê võ giả thì ta kiến nghị lựa chọn tán tu công hội thay vì Đại Thiên Minh phủ.

-Ồ, tán tu công hội lại là thế lực nào?

Lạc Long kinh ngạc hỏi lại, Lạc Vân bên cạnh hắn trong mắt cũng bắn ra tinh quang.

-Ngươi đã bao lâu không có ra khỏi nhà vậy? Tán tu công hội được thành lập khoảng hơn mười năm trước, về cơ bản thì cũng giống như Đại Thiên Minh phủ nhưng là do tán tu xây dựng tên.

Hắn gật gật đầu mà đáp:

-Thì ra là vậy. Vậy tại sao ngươi muốn thuê người của tán tu công hội chứ không phải Đại Thiên Minh?

-Rất đơn giản, thứ nhất bọn hắn không phải người của hoàng thất, sẽ không tùy tiện thăm dò tình báo của các thế lực. Thứ hai, bọn hắn không có nhiều quy củ khắt khe như Đại Thiên Minh, chúng ta có thể tùy ý lôi kéo. Thứ ba, bọn hắn đều là thảo căn xuất thân, vì vậy nhận tiền của người rồi thì làm việc luôn tận trách nhiệm, không giống như mấy tên ở Đại Thiên Minh ỷ mình có chút bối cảnh, lúc nào cũng một bộ mắt cao hơn đầu.

Câu trả lời của Trần Nhất Bác làm hắn thấy rất thỏa mãn. Có câu diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó dây dưa, những tên hoàn khố của các gia tộc thực lực thì chẳng ra làm sao thế nhưng luôn luôn rất khó hầu hạ. Mặc dù hắn không biết đến tán tu công hội này nhưng những điều tên kia nói về Đại Thiên Minh đều vô cùng chính xác đấy.

-Nếu đã vậy thì chúng ta liền chọn võ giả của tán tu công hội đi.

-Được, tiền thuê võ giả của nơi này sẽ đắt gấp hai lần Đại Thiên Minh, mỗi tên sơ kỳ mỗi tháng phải tiêu tốn mười vạn linh tệ.

-Không thành vấn đề, sau ngày hôm nay ngươi liền an bài chuyện này đi. Ở đây có một trăm vạn linh tệ, đủ cho một tháng đầu tiên.

Lạc Long lại đưa một cái ngọc bài cho hắn rồi nói tiếp:

-Đúng rồi, ta cho ngươi xem cái này. A Vân, muội cũng mau lại đây.

Hắn đưa cho hai người hai tấm lưu ảnh ngọc giản, hai người kia liền đưa ngọc giản lên trán, tập trung tinh thần dò xét. Chỉ thấy bên trong có hình ảnh của một quần thể kiến trúc nguy nga lộng lẫy, gồm rất nhiều khu vực được phân chia rõ ràng, hình ảnh hết sức tỉ mỉ, tinh vi, giống như thật vậy. Hai người kia cũng phải chấn kinh, thật không ngờ hình ảnh trong lưu ảnh ngọc giản lại rõ ràng đến từng chi tiết như vậy, hơn nữa các công trình được tính toán diện tích rất tỉ mỉ, có thể tận dụng tối đa diện tích của mảnh đất mà không gây ra chật chội. Đây chính là bản thiết kế cho trụ sở mới của Long Vân thương hội mà Lạc Long hắn đã mất mấy ngày cân nhắc mới có thể hoàn thành.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.