Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu giá hội lần thứ hai

Tiểu thuyết gốc · 1989 chữ

Lạc Long phất phất tay đối với bọn hắp đáp:

-Ta không sao, các ngươi không cần lo lắng.

Trần Nhất Bác trong mắt lóe lên tinh quang, ra vẻ lo lắng nói:

-Tông chủ ngươi như thế này mà có thể nói là không sao được ư, ngươi một bộ tiều tụy thế này, còn một mình nói chuyện, ta xem ngươi là tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi, mau cùng chúng ta đi đến y quán.

Tên này rõ ràng là đang châm chọc hắn, ngụ ý châm chọc trong lời nói này hắn có thể thấy rõ.

-Khốn kiếp, bản tông làm sao có thể tẩu hỏa nhập ma chứ? Cho dù thực sự là tẩu hỏa nhập ma rồi, mấy tên y sư mạt hạng kia có thể cứu được sao?

Trần Nhất Bác gật gật đầu mà nói:

-Cũng phải, vậy không có cách nào có thể cứu được người hay sao? Tông chủ, người mau mau lập di ngôn đi, nếu không sẽ không kịp mất.

-Trần Nhất Bác, ngươi đây là cố ý có đúng không? Có giỏi thì đi ra luyện võ tràng, bản tông chủ với ngươi so chiêu một chút, để ngươi biết ta còn có thể sống được bao lâu nữa.

Trần Nhất Bác nhún nhún vai mà nói:

-Ta đâu có cố ý gì đâu, trái lại ta thấy tông chủ ngươi hình như là còn phát bệnh thần kinh nữa đó. Để ta đi gọi phó tông chủ đến xem tình trạng của ngươi.

Thế rồi hắn lại giống như nhớ ra điều gì mà tiếp tục nói ra:

-A, xém chút nữa là ta quên mất, phó tông chủ vừa mới đột phá luyện tủy cảnh ngày hôm qua, chắc hẳn còn đang ổn định cảnh giới. Cũng nhờ công lao của tông chủ mà mọi người đều có tiến bộ thần tốc, ngay cả Trần Nhất Bác ta cũng đã đạt luyện tủy cảnh đỉnh phong chuẩn bị ngưng luyện chân nguyên, cái này phải đa tạ công lao của tông chủ rồi. Chà chà, tông chủ một tháng tu luyện liền đạt đến luyện tạng cảnh sơ kỳ đỉnh phong, thuộc hạ nguyện cam bái hạ phong nha.

Nghe lời đối phương nói sắc mặt của Lạc Long lúc trắng lúc xanh, nhìn đến dáng vẻ cười cợt của đối phương thì không nhịn được, không nhịn được mà nói:

-Ngươi … ta con mẹ nó không cam tâm …

Nói rồi hắn không chịu được mà ngất đi. Hoàng Nghĩa không hiểu chuyện gì lại càng lo lắng, vội quay qua trách cứ Trần Nhất Bác nói:

-Lão Trần, ngươi tại sao lại làm tông chủ tức giận vậy chứ?

-Lão Hoàng, ngươi không thấy tông chủ tu luyện đến độ lao lực quá hay sao? Ta đây là đang giúp hắn nghỉ ngơi hồi phục đó có biết không?

Hoàng Nghĩa cũng đâu phải kẻ ngu ngốc, lườm hắn một cái rồi dìu Lạc Long về lại sương phòng của mình nghỉ ngơi. Trần Nhất Bác bề ngoài thì một bộ chính khí lẫm nhiên nhưng trong lòng thì đang cười thầm:

-Hắc hắc, lão tử cho ngươi biết hậu quả của việc lấy ta ra làm trò cười. Đúng là tuổi trẻ nha, tu luyện gặp chút khó khăn mà đã không chịu được như vậy.

Một đêm cứ như vậy qua đi, ngày hôm sau đã là đấu giá hội ba tháng một lần của Long Vân thương hội. Lần này thành phần các đấu giá vật cũng không có nhiều thay đổi, có công pháp võ kỹ, có bảo khí, phù chú các loại nhưng số lượng đã nhiều hơn lần đấu giá ba tháng trước gấp ba, do đó danh sách khách mời cũng đã mở rộng đến một số thế lực nhị lưu tại các thành trì trung đẳng. Mặc dù các thế lực này đều có võ giả luyện khí cảnh sơ kỳ nhưng lượng đệ tử luyện thể cảnh vẫn chiếm đa số đấy, vì vậy nhu cầu về tài nguyên nhân cấp vẫn là tương đối lớn. Tất nhiên một chút đồ vật thì sẽ không thể khiến cho các thế lực kia động tâm, vì vậy nên đặc sản của Long Vân phách mại tràng là đan dược đóng vai trò rất lớn. Lần này Lạc Long cũng lấy hết số đan dược hắn luyện chế được ra, cơ hồ số lượng đã đạt gấp năm lần đấu giá lần trước, riêng hai loại đan dược trân quý nhất là luyện thể linh dịch cực phẩm và chân khí đan thì càng là gấp mười. Phải nói Trần Nhất Bác xử lý rất tốt chuyện quảng bá cho đấu giá hội, thực đến lúc đấu giá thì có thêm rất nhiều các thế lực lớn, các tán tu không có trong danh sách mời nhưng vẫn bị hấp dẫn tới. Các thế lực lớn có thủ lĩnh đạt đến luyện tủy cảnh đều được an bài sắp xếp một gian sương phòng nhỏ. Cũng may các tầng lầu của phách mại tràng đều rất lớn, riêng khu vực lầu hai được bố trí đến hai trăm gian phòng nhỏ, tất cả đều có thể nhìn trực tiếp ra khu vực đấu giá ở trung tâm của lầu một, vì vậy nên các thế lực lớn đều có sương phòng của riêng mình. Mỗi một gian phòng đều được đánh hiệu tự thiên địa nhân, người trong sương phòng cũng tùy vào thân phận địa vị sẽ được người đưa vào những phòng khác nhau.

Khi mặt trời đã lên cao thì đấu giá hội cũng chính thức bắt đầu. Hôm nay đấu giá sư cũng đã thay một người mới, chính là Đồng Mộng Dao. Nàng ta trong suốt mấy tháng đã được Lạc Long đào tạo thành một đấu giá sư chuyên nghiệp. Hôm nay nàng mặc một thân hoàng y, lộng lẫy mà không kém phần trang nhã. Phần vai áo được cắt xẻ tinh tế, để lộ bờ vai với xương quai xanh mê người, cặp đùi trắng thon dài và cặp núi đôi trước ngực đều lấp ló sau y phục khiến nam nhân tại tràng không ít kẻ trong tâm thèm muốn. Lạc Long khi mới thu nhận mấy nữ tử từ Tương Tư lâu về đã lén lút truyền thụ cho các nàng một bộ mị công gọi là Thiên Hồ Mị Thái, khiến cho người tu luyện đều trở nên đặc biệt quyến rũ trong mắt nam nhân. Về phần cấp bậc của công pháp thì hắn đã khéo léo giấu đi, tránh cho các nàng vì quá choáng mà chết, đến lúc đó lại phải tuyển thêm một đám người mới. Đồng Mộng Dao tuy chưa thể nhập môn với Thiên Hồ Mị Thái công nhưng chỉ một tia thiên hồn chi khí cũng đã khiến cho mị lực của nàng tăng cao, lại thêm vóc người nóng bỏng như vậy, cho dù là một số cường giả uy tín lâu năm cũng không khỏi động tâm. Thế nhưng nhìn lại nàng mới chỉ là một đấu giá sư nho nhỏ mà thực lực đã là luyện tạng cảnh đỉnh phong thì cho dù là võ tu luyện khí cảnh sơ kỳ cũng không dám đánh chủ ý lên người nàng. Nếu để bọn họ biết được ba tháng trước nàng mới chỉ là một luyện mạch cảnh thì nhất định Long Vân thương hội này sẽ bị người đào ba tấc đất lên. Đồng Mộng Dao đứng trên sàn đấu giá, khẽ quét mắt đến toàn bộ quảng trường phía dưới mà nói:

-Hoan nghênh chư vị quý khách đã đến với buổi đấu giá của Long Vân thương hội ngày hôm nay. Thiếp thân gọi là Đồng Mộng Dao, sẽ là người chủ trì buổi đấu giá ngày hôm nay. Đây mới là lần tổ chức đấu giá hội thứ hai của Long Vân thương hội, nếu như phát sinh sự tình không thỏa đáng còn xin chư vị có thể bỏ qua.

Bên dưới một đám nam tử đại hán đã không chịu được sự mê hoặc của nàng vội vàng thi nhau đáp lại:

-Đồng tiểu thư quá lời rồi, chúng ta rất là hài lòng với quý thương hội đấy.

-Đúng vậy, nếu tên nào dám nói Đồng tiểu thư giải quyết việc không thỏa đáng ta sẽ sống mái với hắn một phen.

-Đúng, ta cũng như vậy.

-Cả ta nữa …

Nàng lại nở một nụ cười quyến rũ làm bọn hắn mê đắm rồi mới nói:

-Cảm tạ chư vị. Vậy thiếp thân xin bắt đầu đấu giá hội hôm nay.

Một tì nữ lên đài đấu giá, hai tay đỡ lấy một cái khay, trên đó có hai cây trâm cài tóc màu xanh ngọc bích, bên trên còn khảm nạm rất nhiều loại đá quý đủ các màu, đuôi trâm là hình hai con hồ điệp đang sải cánh không biết làm bằng chất liệu gì.

-Đây là một cặp Uyên Ương Hồ Điệp Dạ Minh trâm, được chế tác từ phỉ thúy lục bảo, bên trên lại tinh tế khảm nạm rất nhiều viên dạ minh châu cỡ nhỏ, trong ban đêm vẫn có thể phát ra quang mang đủ loại màu sắc, là một đồ vật rất phù hợp để tặng cho ý trung nhân của mình. Càng quan trọng hơn là trâm này còn là một cặp bảo khí nhân cấp thượng phẩm hoàn mỹ, vừa chắc chắn lại vừa sắc nhọn, trong tình huống nguy cấp có thể lấy ra làm sát nhân lợi khí, không biết chừng còn có thể cứu người một mạng. Uyên Ương Hồ Điệp Dạ Minh trâm giá khởi điểm là ba vạn linh tệ, xin mời các vị tùy ý ra giá.

-Ta ra ba vạn.

-Ta ra ba vạn năm.

-Bốn vạn ...

Tiếng người bên dưới đấu giá không ngừng nghỉ, cuối cùng cây trâm kia cũng được bán đi với giá mười hai vạn linh tệ, so với một thanh nhân khí thượng phẩm thông thường thì đắt hơn rất nhiều. Đây cũng là vì đặc thù của trang sức bảo khí đấy, tuy rằng giá trị sử dụng không quá lớn nhưng lại có thể đem đi mang tặng ý trung nhân, một số kẻ có thể vì thế mà lấy ra toàn bộ ra tài của mình. Trong một sương phòng trung tâm của lầu hai, lúc này Lạc Long đang ngồi nhàn nhã uống trà, quan sát tình hình bên dưới. Bên cạnh hắn tất nhiên là Lạc Vân, đối diện còn có hai trung niên nhân, một tên chính là lâu chủ của Tương Tư lâu Chung Vô Diệm, tên còn lại thì chính là hắc y chấp sự hắn đã từng gặp. Hai người này cũng là đến tham gia đấu giá,

bởi vì biết Lạc Long là hội trưởng của Long Vân thương hội nên cố ý đến bái phỏng một chút. Chậm rãi nhấp một ngụm trà, hắn lên tiếng nói:

-Không biết vị chấp sự đại nhân này có tiện nói ra danh tự của mình hay không?

Chung Vô Diệm và hắc y nhân kia đều có vẻ hơi câu nệ, hắc y nhân nghe hắn hỏi vậy thì vội vàng cung kính đáp:

-Lạc đại nhân khách khí rồi, tiểu nhân Nghiêm Cao.

-Ồ, ra là Nghiêm chấp sự. Gọi ta một tiếng Lạc công tử được rồi, đại nhân nghe có chút nặng nề, chúng ta cứ bình khởi bình tọa đi.

-Vâng, công tử. Thứ cho Nghiêm Cao nhiều chuyện, không biết công tử mở ra thương hội này để làm gì?

-Ha ha, đây là một loại khảo nghiệm trong gia tộc của ta.

-Khảo nghiệm sao?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.