Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao phó

Tiểu thuyết gốc · 2054 chữ

Thấy đối phương hơi kinh ngạc, Lạc Long lại ra vẻ không quan tâm, lơ đễnh mà nói:

-Đúng vậy. Gia tộc của ta tranh giành địa vị có chút tàn khốc, vì vậy những người có thể tranh giành chức vị gia chủ trước mười tám tuổi đều phải ra ngoài tự mình lịch luyện, đồng thời phải tự mình hoàn thành một khảo nghiệm gia tộc đưa ra. Sau khi hoàn thành khảo nghiệm chúng ta mới có thể quay lại gia tộc, đồng thời cũng dựa vào biểu hiện lịch luyện bên ngoài mà sẽ được cân nhắc lên làm chức vị gia chủ.

-Ồ, không ngờ còn có chuyện như vậy. Không biết khảo nghiệm của công tử là gì, tại hạ có thể giúp được gì hay không?

-Ha ha, chỉ sợ chuyện này Nghiêm chấp sự giúp không được đấy, khảo nghiệm của ta chính là mở ra một thương hội lớn nhất tại Văn Lang đế quốc.

Nghiêm Cao vào Chung Vô Diệm hít một hơi thật sâu, đây cũng gọi là khảo nghiệm sao? Một tên mới là tu vi luyện thể cảnh muốn thành lập ra một cái thương hội đứng đầu của một đế quốc, điều này cũng có thể sao? Không được gia tộc hậu thuẫn, cho dù muốn tăng lên thực lực cũng là thiên nan vạn nan, nói gì đến thành lập thương hội. Cho dù thực sự có thể thông qua khảo nghiệm thì lại cần thời gian bao lâu cơ chứ? Một trăm năm, hai trăm năm hay là càng lâu hơn nữa? Có những gia tộc nhỏ kinh doanh mấy trăm năm cũng chẳng làm nên sự tình gì, nếu như không có thế lực lớn đằng sau chống lưng thì có thể làm được gì? Gia tộc của người này là quái vật dạng gì, chỉ là tranh giành địa vị người thừa kế chức vị gia chủ lại có thể ra một cái nan đề như vậy.

-Không biết công tử có thể lén điều động một chút nhân mạch của bản thân hay thân nhân hay không?

-Ha ha, ta biết Nghiêm chấp sự đang nghĩ gì, nếu như có thể nhờ đến chỗ của Diệp thúc thì ta chỉ cần mấy tháng liền có thể hoàn thành, như vậy còn gọi gì là khảo nghiệm nữa? Khảo nghiệm này tất cả đều phải dựa vào bản thân đấy.

-Như vậy thì làm sao có thể hoàn thành được khảo nghiệm đây?

-Ha ha, sự là do người làm, thành hay không thì liền phải xem bản lĩnh của mỗi người rồi. Việc này với các ngươi mà nói là không thể, nhưng với ta cũng chỉ là sự tình không đáng nhắc tới mà thôi, nhiều nhất hai mươi năm ta liền có thể hoàn thành khảo nghiệm này.

-Hai … hai mươi năm sao?

Phản ứng đầu tiên của bọn hắn là kinh hãi, việc mà người thường dành cả ngàn năm chưa chắc có thể làm được, hắn lại nói chỉ cần hai mươi năm, không phải là đang khoác lác đấy chứ? Bọn hắn đều đã sống mấy trăm năm nhưng cũng chưa từng thấy ai nói khoác mà không biết ngượng như vậy. Thế nhưng nam tử kia một bộ vân đạm phong khinh, khi nói đến chuyện thành lập thương hội đệ nhất Văn Lang đế quốc thì hai mắt còn không thèm chớp một cái, bộ dạng chân thật đáng tin làm người không thể nghi ngờ.

-Sau này có thể còn phải nhờ đến hai vị đây, hy vọng đến lúc đó hai vị sẽ không từ chối.

-Tuyệt đối không từ chối. Được công tử coi trọng, hai người chúng ta thụ sủng nhược kinh.

-Được rồi, đấu giá hội cũng sắp đến giai đoạn cuối, không chừng sẽ có đồ vật gì vừa mắt hai vị.

Hai người vội vàng cáo từ hắn rồi trở về phòng đấu giá của mình.

Đấu giá hội kéo dài ước chừng hơn hai canh giờ mới kết thúc, hai người Lạc Long cũng mang theo thu hoạch trở về phủ đệ. Có thể nói đấu giá hội lần này diễn ra rất suôn sẻ, Trần Nhất Bác bố trí nhân lực làm công tác chuẩn bị rất tốt nên cũng không có xảy ra sai sót gì, duy chỉ có một tên võ giả có ý định làm loạn thì liền bị mười tên cung phụng ẩn nấp trong chỗ tối ra tay tru diệt. Tên kia là người đứng đầu một thế lực nhất lưu tại Linh Dương thành, một thành trì trung đẳng bên trong Sùng Dương quận. Hắn ta là một tên luyện khí cảnh sơ kỳ uy tín lâu năm nhưng cũng không phải đối thủ của mười tên võ giả đồng cấp, lúc phát hiện không ổn muốn chạy trốn thì đã muộn. Bấy giờ thế lực các nơi mới nhận thức được sự cường đại của Long Vân thương hội này. Lần trước có một tên luyện thể cảnh đỉnh phong bị hội trưởng của thương hội giết ngay tại đấu giá hội, bọn hắn còn tưởng rằng nếu đối phương là luyện khí cảnh thì mọi chuyện sẽ khác, thật không ngờ thương hội này còn ẩn dấu sâu như vậy. Thực ra cũng không khó để nhận ra đám võ giả kia là người của tán tu công hội, ở trong Long Vân thương hội cũng chỉ làm cung phụng mà thôi, thế nhưng ngươi thấy có thế lực nào chịu bỏ tiền ra một lúc thuê mười tên luyện khí sơ kỳ về làm bảo tiêu chưa? Chỉ cần tính toán một chút liền biết thương hội này mỗi tháng đều phải bỏ ra một trăm vạn linh tệ cho đám cung phụng kia, cho dù là một số thế lực lớn cũng không có đảm lượng như vậy. Lạc Long cũng rất khôn khéo, hắn cũng không có thu lấy nhẫn không gian của tên võ giả luyện khí kỳ kia mà để cho đám cung phụng phân chia với nhau. Mấy người kia sau khi chia nhau chiến lợi phẩm thì ước tính mỗi người cũng được mấy chục vạn, ai nấy đều cười không ngậm được mồm, luôn miệng nói tạ với hắn. Sau khi đấu giá kiện vật phẩm cuối cùng Đồng Mộng Dao mới mỉm cười nhìn mọi người trong tràng mà nói:

-Đa tạ các vị hôm nay đã tới đấu giá hội, sau này Long Vân thương hội sẽ tổ chức đấu giá hội như vậy ba tháng một lần. Đồ vật đấu giá nhiều nhất vẫn sẽ là đan dược, số lượng có thể có một chút xuất nhập nhưng sẽ tương đối đồng đều, kính xin các vị lần sau lại tới.

Rất nhiều các thế lực đều đáp lời nàng, đa số đều là nói lần sau sẽ lại tới đấy. Đồ vật đấu giá ở nơi này cấp bậc tuy không quá cao nhưng phẩm chất phi thường tốt, mọi người mua được đồ vật đều rất hài lòng ra về đấy.

Sau khi đấu giá hội kết thúc, hai người Lạc Long cũng trở về phủ đệ, tiến vào tu luyện tháp. Bên trong tầng bảy tu luyện tháp, Lạc Vân lại đang kinh ngạc không thôi với thu hoạch lần này, nàng nhìn hắn mà nói:

-Ca, thu hoạch đột phá một ức năm ngàn vạn rồi.

-Ha ha, lần này đấu giá rất nhiều đồ vật, các thế lực tới cũng đông đúc hơn, chỉnh thể tài lực cũng lớn hơn, số thu hoạch này cũng không quá lớn.

Lần đấu giá này giá cả của các loại vật phẩm đều nhiều hơn nhưng người đến tham dự cũng đông hơn, vì vậy giá bán ra sau cùng so với lần trước thì đều cao hơn một chút. Khi còn ở đấu giá hội hắn đã thầm tính ra thu hoạch sẽ không ít hơn một ức hai ngàn vạn, thế nhưng đạt đến một ức năm ngàn vạn thì có chút ngoài dự liệu rồi. Cho dù là Tử Nguyệt thương hội phân bộ cũng không thể một lúc lấy ra nhiều linh tệ đến như vậy. Lạc Vân có chút không hiểu mà nói với hắn:

-Ca, đấu giá hội có thể kiếm được nhiều tiền như vậy tại sao chúng ta không tổ chức ngắn lại? Nếu tổ chức một tháng một lần thì tài phú kiếm được sẽ là thiên văn sổ tự nha, đợi đến khi huy có thể luyện chế đan dược đồ cấp rồi tôn cấp, chúng ta rất nhanh tựu có thể trở thành một siêu cấp thế lực rồi.

-Ha ha, nha đầu ngốc, muội nghĩ tiền tài có thể dễ kiếm như vậy sao? Nếu như chúng ta một tháng tổ chức đấu giá hội một lần thì các thế lực sẽ không gom góp đủ tài phú đến mua đan dược, từ đó giá cả của đấu giá vật sẽ chỉ có xuống chứ không có lên. Lại nói nếu chúng ta bán ra quá nhiều đan dược chất lượng cao thì sẽ làm lũng đoạn thị trường đan dược, lại gây ra rất nhiều thù hận không đáng có.

Thấy hắn nói vậy thì nàng cũng gật đầu đồng tình, quả thực vấn đề này nàng chưa có nghĩ tới.

-Muội đó, sau này tu luyện thì cũng nên bớt chút thời gian đi quản lý sự vụ trong thương hội đi thôi, có như vậy thì mới có thể tăng lên kiến thức của bản thân. Tu vi bản thân tăng cao là một chuyện tốt, nhưng nếu muốn tồn tại trong tu chân giới khốc liệt này thì vẫn cần đến đầu óc đấy.

-Điều này muội hiểu, muội vẫn đang cố gắng học tập đây.

-Được rồi. Ta có chuyện muốn nói với muội đây.

-Chuyện gì vậy? …

Hai người nói chuyện rất lâu sau đó thì mỗi người trở về phòng của mình tu luyện. Trong người có thêm rất nhiều tài phú khiến Lạc Long cảm thấy tâm tình cũng rất tốt, một đêm tu luyện liền tăng lên luyện tạng cảnh trung kỳ. Tuy rằng đây cũng không phải thực lực tăng mạnh nhưng cũng đã cho thấy tâm lý của hắn đã buông lỏng hơn lúc trước rất nhiều, không còn nóng lòng muốn tăng thực lực lên như trước nữa. Sáng sớm ngày hôm sau Hồ Linh Nhi được hắn triệu tới. Hắn không vòng vo mà trực tiếp nói với nàng:

-Linh Nhi, ta và a Vân muốn ra khỏi Tử Dương thành một chuyến, có thể sẽ mất một thời gian mới có thể quay lại.

Hồ Linh Nhi bị hắn một mình gọi vào phòng thì lại nghe thấy hắn nói như vậy, bộ dạng ngượng ngùng của nàng bị quét sạch, thay vào đó là sự bối rối.

-Tông chủ muốn đi sao? Bao giờ người mới quay trở lại.

-Nhanh thì nửa năm, lâu thì một năm, ta phải về gia tộc xử lý một số chuyện.

Kỹ năng lừa gạt nữ nhân của hắn thời gian này quả thực tăng lên không ít. Rõ ràng là hắn cảm thấy tu luyện đơn thuần rất khó tăng lên thực lực nên muốn ra ngoài lịch lãm một chút, vậy mà đối ngoại lại nói rằng muốn trở về gia tộc xử lý vài việc, đúng là nói dối không chớp mắt. Hồ Linh Nhi hơi do dự nhưng vẫn quyết định nói:

-Linh Nhi có thể … có thể đi theo tông chủ không?

-A, ngươi đi theo ta sao? Để làm gì cơ chứ?

Nàng ta tay vân vê vạt áo mà nói:

-Tông chủ đi đường dài cũng cần có người bưng trà rót nước, phó tông chủ cũng không giống như người sẽ làm những chuyện đó nên Linh Nhi có thể đi theo bên cạnh hầu hạ tông chủ.

-Chuyện này sao? Ta hành tẩu cùng với a Vân đã thành thói quen, cũng không cần người hầu hạ gì cả, ngươi hay là vẫn ở lại tông môn ngoan ngoãn tu luyện thì hơn.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.