Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện Thể y

Tiểu thuyết gốc · 1979 chữ

Nàng một bộ chán nản, cúi mặt xuống không có nói gì nhưng hắn lại làm ra bộ như không để ý thấy mà nói:

-Trong lúc ta không có ở đây hy vọng ngươi có thể giúp ta một chút chuyện.

-Tông chủ ngươi cứ nói, Linh Nhi nhất định sẽ cố hết sức hoàn thành.

Hắn đưa cho nàng một cái nhẫn trữ vật nói:

-Bên trong không gian giới chỉ này có chứa rất nhiều bảo vật, chủ yếu là đan dược, số lượng đủ cho bốn lần đấu giá. Có số đan dược này rồi thì phách mại tràng vẫn có thể hoạt động ít nhất một năm mà không cần có ta. Ta nghĩ đồ vật cho mỗi lần đấu giá ngươi cũng đã tinh tường, đến ngày đầu giá thì hãy chuyển đồ vật cho Trần Nhất Bác nói là gia nhân trong gia tộc của ta mang đến. Sau khi đấu giá hội kết thúc ngươi hãy giữ lại toàn bộ số tiền kiếm được, nói với bên ngoài rằng sẽ mang đi cho người của ta chuyển giao lại cho ta, đợi khi ta về lại Tử Dương thành thì hãy đưa lại cho ta.

Nàng không phải kẻ ngốc, hắn làm như vậy chứng tỏ đối với mọi người trong tông hắn cũng không có hoàn toàn tin tưởng. Sự thực cũng đúng là như vậy, một nhóm người đủ loại tam giáo cửu lưu được hắn thu nhận, mặc dù ngoài miệng thì nói bọn họ là trụ cột của tông môn nhưng trong lòng của hắn vẫn luôn để lại một tia đề phòng với bọn họ. Mặc dù hắn vẫn có lòng tin rất lớn đối với mắt nhìn người của bản thân nhưng nếu còn chưa cùng chung hoạn nạn cùng trải khó khăn, chưa cùng nhau vào sinh ra tử thì không thể biết được hết tâm cơ của đối phương, giữ lại cảnh giác cũng là điều nên làm đấy. Thế nhưng Hồ Linh Nhi lại vô cùng xoắn xuýt một vấn đề, hắn tin tưởng nàng là vì hắn đối với nàng có thiên đại ân tình hay vì nàng đã phát thiên đạo thệ ngôn rằng sẽ không phải bội lại hắn? Lạc Long trái lại còn không hiểu tâm tình thiếu nữ, cũng không quan tâm lúc này đang suy nghĩ gì, hắn vỗ vai nàng mà nói:

-Bản tông chủ chỉ tin tưởng mình ngươi thôi, ngươi có thể giúp ta chuyện này hay không?

-Ta chỉ tin tưởng mình ngươi thôi?

Đúng rồi, hắn vì lý do gì mà tin tưởng mình thì có khác gì nhau sao? Băn khoăn trong lòng nàng bị một câu nói kia của hắn xóa tan đi hết, nàng gật đầu thật mạnh mà đáp:

-Tông chủ, Linh Nhi có thể làm được.

-Rất tốt.

Hắn mỉm cười xoa đầu nàng làm hai má của nàng trở nên nóng bừng, hai tai cũng đỏ lên, vội vã chạy ra khỏi phòng.

Kế tiếp Lạc Long đi thông báo với Trần Nhất Bác về chuyện này rồi cùng a Vân rời đi. Trần đại tổng quản mặc dù cảm thấy rất ngạc nhiên về việc này nhưng cũng không có phản ứng gì thái quá, chỉ nói sẽ giúp hắn trông coi mọi việc của thương hội cẩn thận. Hắn cũng qua đưa cho Hoàng Nghĩa năm ngàn vạn linh tệ rồi cùng với Lạc Vân rời đi, số tiền này đủ cho đám bọn hắn sử dụng thoải mái trong một năm rồi.

Sùng Dương sơn mạch, được lấy theo tên của quận nằm giáp với nó thuộc Văn Lang đế quốc. Lúc này một nam một nữ đang đứng trong một rừng cây thuộc phái rìa ngoài của sơn mạch, nam tử cao lớn anh tuấn, nữ tử xinh đẹp yểu điệu, không phải là hai người Lạc Long và Lạc Vân thì ai? Lúc này nơi bọn họ đang đứng là ở bên trong một mảng khe hẹp giữa hai vách núi, bên ngoài là một mảng lớn các loại dây leo chằng chịt phong kín lối ra vào khiến nó trở nên vô cùng ẩn nấp. Bên trong vách núi này là một mảng lớn những cây đại thụ. Những cây đại thụ kia đều là thuần một màu đen thâm thúy, nhiều chỗ còn lộ ra vẻ hơi bóng loáng, nếu như chặt xuống thì sẽ khiến người nghĩ rằng đây là hắc thiết chứ không phải là hắc mộc. Đây chính là trọng huyền mộc thụ, là một loại cây kỳ lạ có sức sống cực kỳ khủng khiếp, có thể sinh trưởng tại bất cứ đâu, thậm chí Lạc Long đã từng có lần thấy nó mọc ở bên cạnh một hồ nham tương trong một miệng núi lửa. Trọng huyền mộc này cũng là một loại tài liệu luyện khí nhân cấp đỉnh phong, cũng là tài liệu chính cho Trọng Vân kiếm mà hắn luyện chế ra cho Lạc Vân. Kỳ thực lần trước khi Lạc Long tình cờ phát hiện ra nơi này đã rất động tâm với trọng huyền mộc nơi đây, chỉ là khi đó còn chưa có thể mở ra không gian giới chỉ nên hắn chỉ chặt đi một ít. Lúc này đây hai người đang liên tục dùng kiếm mà chặt lấy từng thân cân xuống bỏ vào trong không gian giới chỉ, chỉ chọn những cây đã trưởng thành chứ nhất quyết không chặt những cây con. Lạc Long hắn vẫn rất có nguyên tắc đấy, đạo lý chặt cây để lại rễ hắn hiểu rất rõ, nếu như hai người lấy đi toàn bộ trọng huyền mộc thụ nơi đây thì sẽ rất khó để mọc ra huyền mộc thụ mới. Sau khi thu hoạch xong xuôi, hắn ở tại chỗ lấy ra một chút tài liệu luyện khí bắt đầu luyện chế gì đó. Tử hỏa từ trong mi tâm của hắn thoát ra bay múa trong không khí rồi phi tới hai phần tài liệu luyện khí giống y hệt nhau bắt đầu thiêu đốt. Hắn vẫn là rất thành thật dùng hai cái luyện khí lô đấy, bằng không chỉ việc bị Lạc Vân truy hỏi cũng đủ làm hắn đau đầu. Sau khi trải qua thời gian một nén nhang, hai phần tài liệu trong lò luyện đã hoàn tất dung hợp với nhau, lại bị tử hỏa không ngừng kéo dãn, trở nên ngày càng mỏng hơn. Lại thêm một tuần trà qua đi nắp của luyện khí lô mới bật ra, bên trong có hai bộ y phục chậm rãi bay lên. Hai bộ y phục này một lớn một nhỏ, từ đầu tới chân đều là hắc sắc, nhìn qua khá mỏng nhẹ, là dạng y phục thiếp thân bó sát với cơ thể. Hắn đưa cho Lạc Vân một bộ nhỏ hơn nói:

-A Vân, từ hôm nay chúng ta sẽ dùng cái này là y phục thiếp thân.

-Không phải chứ? Lại luyện thể nữa sao?

Nàng kia một bộ rất không tình nguyện mà nhìn hắn. Vừa rồi lúc hắn lấy ra tài liệu luyện chế nàng đã thấy hắn dùng cả trọng huyền mộc đấy, cho dù nhìn hai bộ thiếp thân y phục kia rất tinh tế nhưng chắc chắn mặc vào sẽ như bị cự nhạc áp thân.

-Ha ha, hai bộ y phục này đúng là dùng để luyện thể đấy, tựu gọi là Luyện Thể y đi. Bộ y phục này của muội nặng khoảng hai ngàn năm trăm cân, mặc lên có thể tôi luyện cơ thể rất tốt nha.

-Tại sao chứ?

Trải qua đoạn thời gian khổ cực đeo hai tấm nẹp chân nặng đến cả ngàn cân lúc trước nàng đã có chút chán ghét thứ đồ này rồi, cảm giác thân thể lúc nào cũng nặng nề quả thực rất khó chịu.

-Nha đầu, ta hỏi muội một chút, muội thấy tốc độ tu luyện của bản thân bây giờ như thế nào?

Nương theo việc nàng đã hoàn toàn khôi phục thương thế, lại có thể tu luyện rất tốt, suy nghĩ cũng rất độc lập, Lạc Long đối với nàng đã bớt đi tâm lý che chở giống như phụ mẫu che chở hài tử rồi, thường xuyên gọi nàng ta là nha đầu.

-Rất nhanh! So với trước kia tại Lạc Thần Tông tu luyện còn nhanh hơn.

-Lúc đó là giai đoạn hoàng kim để cho mỗi người tu luyện, tốc độ đáng lẽ ra phải nhanh hơn mới đúng, muội có biết tại sao hay không?

-Đương nhiên là do công pháp biến thái mà huynh cho muội rồi.

Pháp quyết luyện thể mà hắn cho nàng đích thị là biến thái, cho dù Lạc Vân tự nhận bản thân định lực rất tốt nhưng vẫn nhiều lần phải cảm thán trước sự cường đại của Đan Sư Luyện Thể quyết này.

-Đúng, nhưng chỉ là một nửa. Thực lực của muội tịnh tiến nhanh như vậy có một phần công lao rất lớn là nhờ vào quãng thời gian mà chúng ta sử dụng trọng huyền mộc để luyện thể trước đó.

-Lời này nói như thế nào?

Nàng hơi ngạc nhiên nhìn hắn mà hỏi:

-Muội nghĩ xem, chúng ta hiện tại đang ở tại cảnh giới luyện thể, cái chúng ta tu luyện chính là tăng lên sức mạnh thân thể. Một trong những cách làm được điều này chính là không ngừng hấp thu thiên địa linh khí, khiến cho thân thể ngày càng hoàn mỹ, lực lượng cũng theo đó mà tăng lên. Tuy nhiên một số kẻ xuất thân thảo căn, không có gia tộc tông môn hỗ trợ, không có công pháp cường đại, lại không có thiên phú cường đại, như vậy thì làm sao mà tu luyện được đây?

-Tất nhiên là không thể tu luyện, sống đời phàm nhân, trăm năm về sau hóa thành cát bụi.

-Ha ha, theo lẽ thường thì là như vậy, thế nhưng trên đời này hầu như mọi người đều muốn tu luyện, đều cầu trường sinh đấy. Thế nhưng lại có một số kẻ không có linh căn lại xuất thân nghèo hèn, không có tài nguyên tu luyện nhưng lại đứng trên đỉnh phong của tu chân giới đấy.

-Thật sao? Tại sao trước giờ muội chưa từng nghe nói?

Hắn một mặt mỉm cười như trong lòng lại thầm nghĩ: “Muội cả ngày ở bên trong cái gì Lạc Thần tông kia, đến đế quốc trung đô còn chưa từng đi ra, có thể nghe nói bao nhiêu việc chứ?”

-Ha ha, vậy mới nói tiểu công chúa như muội chỉ quan tâm đến chính sự mà thôi, mấy tên đệ tử ngoại môn chúng ta thường xuyên bị tông môn phái ra ngoài làm nhiệm vụ, những truyền thuyết như vậy cũng từng nghe qua không ít.

-Nhưng như vậy thì có liên quan đến việc chúng ta phải mặc thứ đồ này lên người chứ?

-Hỏi rất hay, trên thế gian này có một người xuất thân bình dân, không có tư chất nhưng cuối cùng dựa vào nghị lực, nhục thân thành thánh, rất nổi danh tại tu chân giới. Mà đây chính là phương pháp mà hắn sử dụng để tu luyện khi còn tại luyện thể kỳ.

Lạc Vân một bộ không tin tưởng nhìn hắn mà nói:

-Thật hay giả vậy? Nếu là phương pháp tu luyện của một cường giả tuyệt thế thì làm sao có thể lưu truyền ra ngoài chứ? Nếu như đây là một phương pháp tu luyện chính thống thì tại sao còn không thấy người nào chọn đi theo nó chứ?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.