Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm vụ hoàn thành

Tiểu thuyết gốc · 2356 chữ

Nàng bây giờ đang rất hối hận vì không nghe lời hắn, rõ ràng hắn đã dặn mình phải đề phòng những người xung quanh. Mặc dù nàng nghe lời hắn nhưng bởi vì Thiên Tầm Tật từ trước tới nay vẫn là người nàng kính trọng nhất nên nàng chưa từng nghĩ đến hắn lại là kẻ như vậy. Trong lòng cực kỳ tuyệt vọng cùng phẫn nộ tới tuyệt vọng.

- "Thiên Tầm Tật, tên rác rưởi nhà ngươi nếu ngươi động đến ta thì cho dù vạn kiếp bất phục ta cũng phải hủy diệt Vũ Hồn Điện!"

Thiên Tầm Tật càng thêm hưng phấn:

- "Ha ha! Đông Nhi không gọi lão sư nữa sao? Cũng tốt, bây giờ Đông Nhi nên ngoan ngoãn theo ta vào mật thất thôi! Đừng lo, ngủ một giấc mọi chuyện sẽ đều sẽ qua đi!"

Rồi hắn giơ tay lên, định đánh ngất nàng.

Nhưng đúng vào lúc này, toàn bộ không gian Vũ Hồn Điện rung lên.

Trưởng Lão Điện.

Bảy vị cung phụng quỳ rạp trên mặt đất, kể cả đại cung phụng Thiên Đạo Lưu.

Trong lòng bọn hắn khiếp sợ tới cực điểm. "Chuyện gì xảy ra với Võ Hồn Điện chúng ta thế này?"

Sáu tên cung phụng run rẩy mở miệng:

- "Đại...đại cung phụng, chuyện...gì đang xảy ra?"

Thiên Đạo Lưu cố gắng chống chịu, đứng dậy một cách khó khăn, không khổ là Cực Hạn Đấu La vẫn có thể đứng dậy trước khí thế của Nam. Từng nét sợ hãi hằn lên gương mặt già nua của hắn:

"Vũ Hồn Điện rốt cục đắc tội với nhân vật nào thế này???"

Mồ hôi bọn chúng đổ ròng ròng như mưa.

Không chỉ riêng Trưởng Lão Điện, toàn bộ những người có mặt trong khu vực của Vũ Hồn Điện lúc này cũng đang quỳ rạp dưới mặt đất, từ đệ tử tới trưởng lão, hồn sư tới Phong Hào Đấu La, không còn kẻ nào có thể đứng. Có những kẻ còn không chịu nổi đã mất đi ý thức.

Trong một căn phòng,

Cúc Nguyệt Quan đang ngồi trên giường bỗng nhiên bị khí thế kinh khủng ép cho quỳ xuống. Hắn lập tức nhận ra, trong lòng gào thét điên cuồng:

"Thiên Tầm Tật, tên ngu ngốc nhà ngươi, rốt cuộc ngươi đã làm gì khiến vị đại nhân kia nổi giận như vậy!"

Trở lại Giáo Hoàng Điện.

Nam trong trạng thái Võ Hồn Phụ Thể đẩy cửa bước vào. Lần này ngoài việc hắn muốn cho Đông Nhi thấy bộ mặt thật của Thiên Tầm Tật còn muốn xác định quyền thống trị của nàng đối với Vũ Hồn Điện.

Bên trong là Bỉ Bỉ Đông đang đứng như trời trồng, còn Thiên Tầm Tật thì đang quỳ run như cầy sấy, muốn ngửa mặt lên nhìn kẻ bước vào là ai nhưng không có một chút dũng khí.

Nam đi đến trước mặt Đông Nhi, thấy cô nương vẫn còn đang nhắm mắt, lệ đã ướt đẫm hai bên má. Hắn đau lòng đưa tay xoa nhẹ đi.

Bỉ Bỉ Đông cảm nhận được hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc, mở mắt ra thì thấy Nam đang trước mặt mình. Không thèm để ý gì nữa, òa lên khóc nức nở vùi đầu vào ngực hắn:

- "Oa...Tiểu Nam...."

Thiên Tầm Tật nghe nàng gọi Tiểu Nam, trong lòng cảm giác không thể tin nổi, tại sao có thể là tên phế vật kia, hắn làm sao có khả năng này?

Nam nhẹ vuốt ve mái tóc nàng:

- "Ngoan, đừng khóc, đã có ta ở đây!"

Lúc này nàng mới hoàn hồn lại một chút, nhận ra hoàn cảnh lúc này, vội vàng kéo tay hắn:

- "Tiểu Nam, chúng ta mau chạy!"

Hắn buồn cười nhéo mũi nàng, giúp nàng bình tĩnh lại, đồng thời chỉ tay vào Thiên Tầm Tật:

- "Nàng xem!"

Bỉ Bỉ Đông lúc này mới quay lại, thì thấy Thiên Tầm Tật đang hèn mọn quỳ trên mặt đất lập tức chấn kinh.

- "Nàng không nhớ ta đã từng nói gì sao? Chỉ cần có ta ở đây, thế giới này không có kẻ nào có thể làm tổn thương nàng!"

- "Ừm!" Nàng hạnh phúc ừm một tiếng.

Sau đó quay lại nhìn Thiên Tầm Tật, sát khí nồng nặc tuôn ra, nàng rất muốn giết hắn ngay lúc này.

Nam cũng nhận ra khí chất của nàng đã thay đổi, một khí chất băng lãnh đến cùng cực, khiến người khác cảm thấy kinh sợ khi đứng trước mặt nàng. Nàng lúc này không giống như Đông Nhi hồn nhiên vui vẻ trước đây nữa, mà càng giống với Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông trong nguyên tác hơn.

- "Tiểu Nam, ta muốn tự tay giết tên cặn bã này!"

Hắn liền nắm tay nàng lại, hàn khí lóe lên trong mắt:

- "Đông Nhi, hắn hiện tại chưa thể chết, bất quá ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết!"

Bỉ Bỉ Đông nghe Nam nói như vậy liền nghĩ lại. Tiểu Nam nói không sai, cái chết quá dễ dãi cho hắn. Vậy là nàng gật đầu.

Đúng lúc này, Cúc Nguyệt Quan lao tới, khi khí thế vừa biến mất hắn lập tức lao đến đây.

Thấy Nam và Bỉ Bỉ Đông đang đứng, bên cạnh là Thiên Tầm Tật đang quỳ gối. Cúc Nguyệt Quan không thèm để ý tới thân phận của mình lao thẳng đến cho Thiên Tầm Tật một cái bạt tai:

- "Tên ngu ngốc, ngươi rốt cuộc đã làm chuyện ngu ngốc gì?"

Thiên Tầm Tật văng ra mấy mét, cảm nhận được sự chèn ép đã không còn, liền đứng dậy, một tay ôm mặt một tay tức giận chỉ vào Cúc Nguyệt Quan:

- "Cúc Nguyệt Quan, ngươi biết mình vừa làm gì không?"

- "Ngươi còn hỏi ta làm gì? Có phải ngươi muốn Vũ Hồn Điện chôn vùi trong tay ngươi phải không?"

- "Ngươi..." Thiên Tầm Tật cứng họng, xong quay sang Nam:

- "Ngươi rốt cuộc là ai? Tiếp cận Vũ Hồn Điện có mục đích gì?"

Nam không thèm trả lời, quát lên một câu:

- "Câm Miệng!"

Thiên Tầm Tật một lần nữa lại quỳ xuống, nhưng vẫn cứng miệng:

- "Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng đừng tưởng mình là vô địch, nội tình của Vũ Hồn Điện là thứ ngươi không thể tưởng tượng nổi!"

Nam nhếch miệng cười:

- "Ồ! Vậy sao?"

Đúng lúc này, đám trưởng lão ở Trưởng Lão Điện cũng có mặt, dẫn đầu là Thiên Đạo Lưu.

Thiên Tầm Tật mừng rỡ như được mùa:

- "Phụ thân, các vị cung phụng, mau giúp ta giết chết tên súc sinh này!"

Bỉ Bỉ Đông lúc này cũng đang cực kỳ lo lắng nắm chặt lấy tay Nam.

Nhưng đáp lại hắn là một cái bạt tai như trời giáng của Thiên Đạo Lưu:

- "Nghiệt tử! Câm miệng cho ta!"

Xong hắn quay sang Nam thái độ cung kính:

- "Đại nhân! Không biết Võ Hồn Điện chúng ta đã đắc tội gì với ngài."

Thiên Tầm Tật một mặt không thể tin nổi. Phụ thân của mình, cực hạn Đấu La, cường giả đỉnh tiêm của tinh cầu lại cung kính với tên kia như vậy? Trong lòng hắn tuyệt vọng: "Mạng ta xong rồi!"

Nam không nói gì, chỉ nhàn nhạt cười, kéo tay Đông Nhi bước lên chiếc ghế Giáo Hoàng ngồi xuống, để nàng ngồi lên đùi mình.

Bỉ Bỉ Đông lúc này đang vô cùng mộng bức. Nàng không ngờ được nam nhân của mình lại mạnh mẽ như vậy, cho dù là Cực Hạn Đấu La cũng phải cung kính.

Nam nhìn nét mặt của nàng có chút buồn cười, đưa tay lên nhéo má rồi kéo nàng dựa vào ngực mình:

- "Suy nghĩ gì thế, chỉ cần nhớ ta chính là nam nhân của nàng là được!"

Bỉ Bỉ Đông nghe hắn nói vậy liền gật gật, hạnh phúc dựa đầu vào ngực hắn.

Nam cũng vuốt ve mái tóc hồng của nàng, ánh mắt trở lại băng lãnh:

- "Các ngươi đã tới rồi thì

QUỲ XUỐNG HẾT ĐI!"

Khí thế lại tiếp tục lan tràn, toàn bộ đám người phía dưới kể cả Thiên Đạo Lưu không có một chút sức chống cự, lập tức quỳ như ngả rạ.

Bỉ Bỉ Đông nhìn phong thái của nam nhân mà ánh mắt mê ly.

Thiên Đạo Lưu khó khăn mở miệng:

- "Đại...đại...nhân, không biết chúng ta đã làm gì đắc tội ngài?"

Nam thu hồi khí thế, nhưng toàn bộ bọn hắn cũng không dám đứng dậy, mồ hôi chảy ròng ròng.

- "Ha ha, các ngươi không làm gì sai, chỉ là con trai của ngươi, Thiên Tầm Tật hắn lại dám có ý đồ bất chính với Đông Nhi của ta, ngươi nói xem ta nên làm thế nào?"

Thiên Đạo Lưu lập tức hiểu ra, đứng dậy dùng toàn bộ sức lực tát một cái khiến Thiên Tầm Tật gãy mấy cái răng. Xong lập tức quỳ xuống:

- "Khuyển tử ngu xuẩn không biết Thánh Nữ là người của đại nhân, lão phu sẽ thay ngài trừng phạt thích đáng, hy vọng đại nhân có thể bỏ qua cho Vũ Hồn Điện chúng ta!"

Nam lắc đầu cười:

- "Hắn làm Đông Nhi sợ hãi như vậy, ta làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như thế, bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy đi tính mạng của hắn!"

Thiên Đạo Lưu nghe vậy thở phào một hơi, dù sao chỉ cần giữ được tính mạn đã rất tốt. Nhưng hành động tiếp theo của Nam khiến hắn chính thức tuyệt vọng. Chỉ thấy nam lấy ra một con dao vô cùng sắc bén ném cho hắn. Nhưng điều đáng nói là con dao này rất ngắn, khó có thể dùng để giết người, chỉ có thể dùng để cắt một vài thứ.

- "Ngươi biết phải làm gì chứ?"

Thiên Đạo Lưu tuyệt vọng, hắn đương nhiên hiểu. Cả đời hắn chỉ có một người con trai duy nhất là Thiên Tầm Tật, bây giờ Nam lại ép hắn làm một việc chẳng khác nào chấm dứt huyết mạch Thiên Gia. Mặc dù không muốn nhưng vì Vũ Hồn Điện, hắn chỉ có thể cắn chặt răng, cầm lấy con dao bước tới chỗ Thiên Tầm Tật.

Thiên Tầm Tật thấy vậy sợ hãi tới run rẩy:

- "Phụ...phụ thân, người định làm gì?"

- "Tật nhi, chỉ trách ta đã không dạy dỗ con chu đáo, đều là lỗi của phụ thân. Bất quá vị đại nhân kia đã đồng ý tha mạng cho con đã rất may mắn!"

Nói xong hắn cúi xuống, chuẩn bị kéo quần của Thiên Tầm Tật ra, giúp con trai mình tự cung.

Nam đưa tay che mắt Bỉ Bỉ Đông, đồng thời dặn dò:

- "Làm sạch sẽ một chút, ta không muốn thấy còn sót lại bất cứ thứ bẩn thỉu gì!"

Thiên Đạo Lưu thở dài, đưa tay cắt xoẹt một cái, bộ ấm chén nhỏ xíu của Thiên Tầm Tật rơi ra ngoài, Thiên Đạo Lưu lập tức dùng hồn lực cầm máu cho hắn.

- "A...Bảo bối của ta!" Thiên Tầm Tật hét lên trong đau đớn. Tiếng thét của hắn vang khắp Vũ Hồn Điện khiến đám nam nhân thấy cảm thấy buốt buốt giữa hai chân.

Cái bộ phận rơi ra kia cũng lập tức bị Thiên Đạo Lưu thiêu rụi để tránh làm bẩn mắt như Nam đã nói.

Trong lòng hắn đau như cắt, phụ thân nào tự tay giúp con trai mình trở thành thái giám mà không đau. Hơn nữa thái giám này lại còn không bị làm sạch sẽ đến mức từ nay trở đi chỉ có thể ngồi để đi vệ sinh.

[Keng! Nhiệm vụ hoàn thành!

Nhận được hồn cốt một bộ: Nữ Đế sáo trang!]

Nam lúc này mới hài lòng gật đầu:

- "Tốt! Các ngươi có thể lăn!"

Thiên Đạo Lưu chắp tay:

- "Đa tạ đại nhân, ngày mai ta sẽ lập tức thông báo trên toàn lục địa Thánh Nữ sẽ chính thức trở thành Giáo Hoàng."

- "Không cần, Giáo Hoàng cứ tiếp tục để Thiên Tầm Tật làm đi, khi nào đến lúc thích hợp Đông Nhi sẽ thay thế!"

Đám người nghe vậy khó hiểu, bất quá vẫn không dám có ý kiến, lập tức cáo lui. Bọn chúng cũng hiểu từ nay trở đi, Bỉ Bỉ Đông mới là người có quyền lực nhất ở Vũ Hồn Điện.

Lúc này Nam mới bỏ tay khỏi mắt nàng.

- "Tiểu Nam, lúc nãy ngươi làm gì hắn thế?"

Mặc dù nghe tiếng thét của Thiên Tầm Tật nàng đã đoán ra phần nào nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

- "Không có gì, ta chỉ khiến hắn từ nay không thể có ý đồ với nữ nhân mà thôi!"

Bỉ Bỉ Đông che miệng cười:

- "Ngươi thật xấu, bất quá ta thích!"

- "Nhưng mà ngươi thật sự muốn ta trở thành giáo hoàng sao?"

Hắn gật đầu:

- "Đúng vậy! Chẳng lẽ nàng không muốn?"

Đông Nhi kiên định:

- "Ta đương nhiên muốn! Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, Tiểu Nam. Ta lần này là nhờ có ngươi, nhưng bên ngoài có rất nhiều người khác không may mắn như ta, vì vậy ta cũng muốn bảo vệ cho họ. Mà điều đầu tiên cần làm chính là thống nhất Đại Lục này."

Khí chất của nàng một lần nữa thay đổi, vô cùng cao quý và lạnh lẽo, khiến kẻ khác sinh ra cảm giác sùng bái.

Nam hài lòng gật gù, nắm lấy tay nàng:

- "Tốt, ta sẽ toàn lực ủng hộ Đông Nhi. Bất quá sau việc này nàng đã hiểu được những gì ta từng nói chưa?"

Nàng gật đầu:

- "Ta biết rồi Tiểu Nam, từ giờ ta sẽ không còn mềm lòng, cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai. Ngoại trừ ngươi!"

- "Ngốc nữu, ta đương nhiên biết Đông Nhi tin tưởng ta. Đi! Chúng ta trở về!"

- "Ừm!"

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 74
Lượt đọc 2524

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.