Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiếp trước yêu sau

Tiểu thuyết gốc · 2344 chữ

Liễu Nhị Long kinh hoàng nhìn hắn hét ầm lên:

- "Ngươi muốn làm gì? Mau thả ta ra!!!"

Nam lắc đầu:

- "Không gian nơi này đã bị ta phong toả, nàng có hét lớn thế nào đi nữa bên ngoài cũng không thể nghe thấy!"

Liễu Nhị Long nghe vậy tuyệt vọng, nước mắt chực chảy ra, hạ giọng cầu xin:

- "Cầu xin ngươi bỏ qua cho ta, đừng làm như vậy!"

Nam nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng có chút mềm lòng. Bất quá với tâm cảnh của một Bá Chủ, một khi hắn đã quyết định chuyện gì chắc chắn sẽ không có thứ gì có thể khiến hắn thay đổi.

Hắn tới chiếc giường, đưa tay nhẹ lau hai khoé mi của nàng.

Liễu Nhị Long nhìn vẻ ân cần, trong lòng nàng loé lên hy vọng:

- "Xin ngươi, đừng làm như vậy với ta! Chỉ cần ngươi thả ta ra, sau này chuyện gì ta cũng đáp ứng ngươi!"

Đáp lại nàng, hắn không nói gì, dùng hai tay giữ lấy đầu nàng cúi xuống ngậm lấy đôi môi đỏ thẫm ngả màu tím nhát.

Liễu Nhị Long giãy dụa muốn tránh khỏi nụ hôn của hắn nhưng không thể. Chỉ trơ mắt nhìn hắn cướp đi nụ hôn đầu của mình, nước mắt chảy ròng ròng ướt đẫm hai bên gối.

Rồi từ từ hắn đưa chiếc lưỡi vào, tách ra hàm răng trắng bóc. Nhưng nàng cố gắng cắn răng thật chặt, không cho hắn xâm nhập sâu hơn. Hắn thấy không thể tiến vào, liền đưa tay bóp nhẹ một bên ngực nàng khiến nàng khẽ rên lên.

Nhân cơ hội đó, chiếc lưỡi luồn thẳng vào bên trong miệng nàng khuấy đảo.

Liễu Nhị Long thù hận tới cực điểm, cắn thật mạnh vào lưỡi hắn.

Nam mặc kệ chiếc lưỡi rướm máu của mình tiếp tục nuốt từng đợt nước miếng của nàng, đồng thời truyền nước miếng của mình sang.

Liễu Nhị Long chỉ có thể ừng ực nuốt xuống. Trong lòng đau khổ: "Tiểu Cương, ta có lỗi với ngươi!" Nụ hôn đầu tiên nàng từ lâu đã muốn dành cho hắn bây giờ đã bị cướp mất.

Đến khi rời môi, hắn thấy mặt nàng đã ướt đẫm nước mắt liền đưa tay nhẹ nhàng lau đi, thở dài:

- "Thà chịu khổ một lần còn hơn đau khổ trong gần 20 năm.

Bây giờ nàng có thể rất hận ta, nhưng sau này nàng sẽ nhận ra tất cả, kể cả bộ mặt thật của tên Ngọc Tiểu Cương kia. Ta là muốn tốt cho nàng!"

Liễu Nhị Long gào lên:

- "Ngươi cút đi, tên khốn khiếp, ngươi chết không được yên lành!"

Nam lắc đầu, đưa tay xuống xé toạc y phục của nàng để hai bầu ngực bạo mãn trắng nõn lộ ra bên ngoài. Rồi cúi xuống đem một bên ngực ngậm lấy. Dùng lưỡi đá qua đá lại nhũ hoa đỏ hồng.

- "Á...Đừng bú mà..." Liễu Nhị Long vừa khóc lóc vừa van xin.

Hắn mặc kệ, đưa tay xuống giữa hai chân xoa xoa cô bé của nàng, trêu chọc hạt le nhỏ nhắn.

Liễu Nhị Long cố gắng áp chế cảm giác khác lạ trong lòng, giãy dụa:

- "Không được...Đừng chạm vào nơi đó..."

Nam tiếp tục không để ý tới lời nói của nàng, vừa bú mút vừa xoa nắn.

Liễu Nhị Long giãy dụa một lúc liền mệt mỏi, ánh mắt vô hồn mặc kệ hắn đùa giỡn cơ thể mình. Nước mắt đã ướt đẫm chiếc gối.

Đến khi hắn rời miệng ra, lột phăng y phục của mình để côn thịt to tướng lộ ra trước mắt nàng.

Rồi hắn kê ngay côn thịt tại chính giữa mép môi dọc.

Liễu Nhị Long hoảng hốt tới cực điểm, nức nở cầu xin:

- "Làm ơn...Van ngươi đừng đút vào!"

Hắn đã cướp đi nụ hôn đầu của nàng, bây giờ còn muốn lấy đi trinh tiết, nếu thật sự như vậy nàng thà chết còn hơn.

Nam thương tiếc đưa tay vuốt ve gương mặt nàng:

- "Liễu Nhị Long, rác rưởi Ngọc Tiểu Cương không xứng với nàng."

Nói xong hắn ấn mạnh côn thịt vào, xuyên phá lớp màng xử nữ, máu đào chảy ra nơi u cốc.

Liễu Nhị Long chính thức tuyệt vọng. Nỗi đau do bị phá thân không thể sánh với thống khổ tột cùng trong lòng. Trinh tiết của nàng gìn giữ gần hai mươi năm cứ như vậy bị cướp mất, kẻ cướp đi nó lại là một kẻ nàng còn không biết là ai. Trước đây nàng đã nghĩ rằng Ngọc Tiểu Cương sẽ là người lấy đi lần đầu của mình sau khi hai người kết hôn. Nhưng bây giờ tất cả đã không còn.

"Tiểu Cương, ta đã bị vấy bẩn, ta không còn xứng với ngươi!"

Trong đầu nàng bây giờ chỉ muốn lập tức giết tên ác nhân đang vũ nhục cơ thể mình lúc này rồi tự vẫn vì không còn mặt mũi nào để gặp Ngọc Tiểu Cương.

Ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, mặc kệ phía bên dưới hắn đang liền tục ra vào nhấp bạch bạch.

Nam nhìn nàng như người mất hồn mà có chút đau lòng, bất quá vẫn tiếp tục điên cuồng nhấp.

Dần dần cơ thể nàng cũng bắt đầu phản ứng lại, âm hộ bắt đầu co bóp nhiều hơn. Dâm thủy cũng chảy ra ngày càng nhiều.

Nam thấy vậy liền cắt đứt sợi dây đang trói hai tay và hai chân của nàng, bế lấy nàng ôm vào ngực tiếp tục nhấp.

Liễu Nhị Long thấy tay chân của mình đã được tự do mới hoàn hồn trở lại, vận dụng hồn lực đánh thẳng vào người hắn:

- "Tên súc sinh! Ngươi đi chết cho ta!"

Nhưng dưới công kích của nàng, cơ thể của hắn cũng không chịu lấy một chút thương tổn. Nàng ánh mắt tuyệt vọng: "Tại sao?"

Hắn vừa nhấp vừa lắc đầu cười:

- "Đừng nói là một Hồn Vương như nàng, cho dù là Phong Hào Đấu La cũng không có khả năng làm ta bị thương.

Vì vậy nàng nên an phận một chút!"

Nói xong hắn ấn côn thịt vào sâu bên trong hoa tâm khiến nàng không tự chủ "Ưm" lên một tiếng.

- "Nhị Long, ta sắp ra!"

Liễu Nhị Long kinh hãi hoảng hốt lắc đầu:

- "Đừng...Không được ra bên trong...cầu xin ngươi, ra bên ngoài....AAA!"

Nàng chưa nói hết câu, côn thịt của hắn đã giật giật, từng dòng tinh dịch bắn thẳng vào tận sâu tử cung.

Nàng vô cùng ghê tởm khi hắn bắn toàn bộ thứ kia vào bên trong mình. Nàng cảm thấy mình đã hoàn toàn dơ bẩn, dơ bẩn tới mức chính nàng cũng không thể chấp nhận bản thân mình. Bất lực mặc kệ hắn, cầu mong hắn sớm thoả mãn để mình có thể tự vẫn giải thoát.

Nam đương nhiên vẫn chưa thoả mãn, để Liễu Nhị Long nằm xuống giường, kê hai chân nàng lên vai mình, tiếp tục ra vào. Hai tay cũng đưa xuống xoa nắn đôi gò bồng đào đang nảy tưng tưng theo từng nhịp nhấp.

Nàng lúc này đã hoàn toàn mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, trong đầu không ngừng phủ nhận cảm giác sung sướng mà hắn mang tới. Tuy nhiên dâm thủy vẫn liên tục bắn ra ngày càng nhiều, ướt cả một mảng giường. Thi thoảng vẫn không nhịn được phát ra âm thanh rên rỉ.

Sau khi bắn thêm một lần, hắn tiếp tục lật úp nàng lại. Bắt đầu xâm nhập từ phía sau. Vừa nhấp vừa vỗ mông nàng đen đét.

Hắn có ý định cho nàng sướng đến ngất đi, khiến nàng không thể quên được cảm giác hoang lạc ngày hôm nay cùng hắn.

Vậy là dần dần nàng cũng không nhịn nổi nữa, bắt đầu chủ động nhấp nhô, vừa nhấp vừa rên rỉ sung sướng mặc kệ trước đó đã giãy dụa như thế nào.

Nam cứ như vậy chơi Liễu Nhị Long đủ mọi tư thế tới khi ra đến lần thứ mười, nàng đã hoàn toàn ngất đi trong sung sướng.

Rút côn thịt ra khỏi âm hộ nàng. Đặt nàng nằm thoải mái lên gối, vuốt mái tóc đã rối bời. Giúp nàng đắp chăn rồi ra ngoài kiếm chút thức ăn.

Ở một hướng khác của Lạc Nhật Sâm Lâm. Phất Lan Đức và Ngọc Tiểu Cương thấy Liễu Nhị Long mãi chưa về liền đi tìm. Vừa đi vừa không ngừng hô to: "Nhị Long, muội ở đâu?"

Cả hai bọn hắn đều thích Liễu Nhị Long, bất quá chỉ có Phất Lan Đức là thật tâm thật ý, còn Ngọc Tiểu Cương thì xem nàng là kẻ thay thế cho Bỉ Bỉ Đông, hắn cho là mình không có được Bỉ Bỉ Đông nhưng húp tạm Liễu Nhị Long cũng không tệ.

Nhưng tiếc rằng bọn hắn không biết Liễu Nhị Long đang còn chìm đắm trong sung sướng cùng nam tử khác. Hắc Hắc!

Quay trở lại ngôi nhà kia.

Sau một hai canh giờ, Nam bưng một bát cháo gà vào bên trong.

Thấy Liễu Nhị Long đã tỉnh, tuy nhiên lúc này nàng đang cầm một con dao có ý định đâm thẳng vào trái tim mình.

Hắn nhứt cả trứng, vội vàng đặt bát cháo xuống lao tới cầm lấy con dao ném đi.

- "Nàng điên rồi!"

Liễu Nhị Long nức nở, đấm bùm bụp vào người hắn:

- "Súc sinh, ta không đánh lại ngươi chẳng lẽ ngươi cũng không thể để ta chết sao. Ngươi rốt cuộc muốn hành hạ ta tới mức nào? Ta đã không còn mặt mũi gặp lại hắn."

Nam có chút tức giận bắt lấy gương mặt nàng lắc lắc:

- "Nàng bình tĩnh lại cho ta, tên cặn bã Ngọc Tiểu Cương không xứng để nàng làm như vậy!"

Nàng cười một cách khinh bỉ:

- "Hắn không xứng chẳng lẽ ngươi xứng, ngươi mới chính là tên cặn bã nhất ta từng gặp!"

Nam gật đầu nhếch miệng cười:

- "Tốt! Nếu nàng đã nói như vậy..."

Hắn lại đè nàng xuống, côn thịt lại lộ ra, bắt đầu điên cuồng xâm nhập u cốc.

Liễu Nhị Long lần này cũng không phản kháng, chủ động phối hợp tận hưởng khoái cảm. Vừa rên rỉ vừa chửi bới

- "Ưm...Súc sinh...sướng quá...ngươi chính là cặn bã trong cặn bã....ưm mạnh nữa lên, ta sướng!"

Nam nghe nàng vừa chửi vừa rên khoé miệng giật giật. Tạm dừng hành động.

Liễu Nhị Long cảm thấy cơn sướng bỗng bị tắt, ngứa ngày toàn thân:

- "Súc sinh, sao ngươi không tiếp tục hành hạ ta đi!"

Nam hài hước nhìn nàng:

- "Không ngờ nàng lại có một mặt dâm đãng như vậy!"

Liễu Nhị Long gương mặt có chút đỏ lên, nghĩ nghĩ lại bắt đầu cảm thấy lời nói của hắn không sai. Lập tức tự nhắc nhở người mình yêu là Ngọc Tiểu Cương, nước mắt ủy khuất lại tràn ra.

Nam thấy nước mắt của nàng cảm thấy hơi có lỗi, liền bắt đầu nhấp trở lại.

Nàng vừa mới tỉnh dậy lại tiếp tục bị hắn hành hạ, vì vậy rất nhanh chỉ sau hai lần lên đỉnh, cơ thể thoát lực nằm trên giường. Ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm.

Nam đặt nàng nằm xuống, bưng lấy bát cháo tới giường, để nàng gối đầu lên đùi mình:

- "Cũng may vẫn còn hơi ấm!"

Rồi hắn xúc một thìa cháo đưa tới miệng nàng, nàng lập tức đẩy ra:

- "Cút! Ta không cần sự thương hại của ngươi!"

Nam lắc đầu cười, cũng không tức giận:

- "Tại sao ta phải thương hại nàng? Phải biết nàng là một trong những nữ nhân may mắn nhất thế giới này a!"

Nàng cười một cách khinh bỉ:

- "Ha ha! May mắn nhất, chẳng lẽ là vì bị ngươi cưỡng hiếp nên ta trở thành nữ nhân may mắn nhất sao?"

Nam gật gù:

- "Cũng đúng một phần, bất quá nguyên nhân chính là nàng đã trở thành nữ nhân của ta!

Được rồi, mau ăn đi, nếu nàng muốn báo thù ta thì ít nhất phải sống sót, biết đâu sau này nàng trở nên mạnh hơn ta, khi đấy có thể giết ta để trả thù."

- "Hừ!" Liễu Nhị Long khẽ hừ một tiếng rồi cũng mở miệng ra để hắn đút cháo cho mình.

Đại chiến với hắn lâu như vậy cũng khiến nàng đói bụng, hơn nữa cháo hắn mang đến cũng quá thơm đi nên nàng không nhịn nổi cám dỗ.

Khi thìa cháo đầu tiên được đưa vào miệng, nàng lập tức chấn kinh. Phải nói đây là thứ ngon nhất mà nàng từng được ăn trong đời. Mọi thứ hoà quyện một cách hoàn hảo. Không ngờ tên dâm tặc này lại nấu ăn giỏi như vậy.

Nàng cứ vậy ăn ngon lành hết sạch bát cháo.

Hắn có chút buồn cười:

- "Bên ngoài vẫn còn, nàng có muốn ăn thêm không?"

Liễu Nhị Long có chút đỏ mặt, bất quá vẫn kiêu ngạo:

- "Không cần, ngươi tự mình ăn đi!"

Nam lắc đầu cười, bước ra múc thêm một bát cháo vào, đang chuẩn bị đút cho Liễu Nhị Long thì nàng ngồi dậy:

- "Để ta tự mình ăn."

Hắn cũng gật đầu rồi đưa bát cháo cho nàng rồi đi ra ngoài.

Sau khi ăn xong, nàng lại lâm vào trầm tư. Nước mắt thống khổ lại lăn dài trên hai bên má, nhỏ giọt tí tách xuống sàn.

Trong đầu nàng bây giờ chỉ là vô tận hổ thẹn cùng nhục nhã, hận mình không đủ sức để khiến tên súc sinh đã vấy bẩn mình sống không bằng chết. Nàng suy nghĩ nhiều đến mức mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay...

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Lượt thích 68
Lượt đọc 3799

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.