Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay đổi...

Tiểu thuyết gốc · 2545 chữ

Nam bước vào, thấy Liễu Nhị Long đã ngủ thiếp đi, dọn dẹp bát đũa một chút rồi trèo lên giường ôm lấy nàng.

Hắn lôi côn thịt của mình ra, cắm thật sâu vào bên trong u cốc của nàng.

Liễu Nhị Long vì quá mệt mỏi nên chỉ khẽ "ưm" một tiếng rồi tiếp tục ngủ.

Hắn cũng không có ý định tiếp tục hành hạ nàng, vì vậy chỉ để côn thịt nằm nguyên nơi đó rồi ôm nàng đi ngủ. Trong lòng thầm cười xấu xa "Ta muốn nàng ngày mai thức dậy, điều đầu tiên cảm thấy chính là ta!"

Sáng hôm sau.

Liễu Nhị Long tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong ngực hắn, hoảng hốt đẩy ra.

Nhưng lúc này nàng cảm thấy bên dưới không đúng, cảm giác có chút trướng đầy, cúi xuống thì thấy nơi nhạy cảm của nàng và hắn đang gắn chặt với nhau.

Nàng nhục nhã tới cực điểm. Hắn đã để thứ dơ bẩn đó bên trong cơ thể mình cả một đêm mà mình không hề hay biết.

Điên cuồng vận chuyển hồn lực đánh thẳng vào ngực hắn với niềm hy vọng ít ỏi có thể giết hắn khi mà hắn đang không phòng bị.

Nhưng nàng lập tức tuyệt vọng khi chưởng lực rơi vào người hắn chỉ xèo một tiếng rồi tan biến. Hắn cũng tỉnh dậy.

Nam bị nàng tập kích có chút tức giận:

- "Nàng muốn làm gì?"

Liễu Nhị Long hiện tại chỉ muốn chết, không chút sợ hãi nào đáp lại:

- "Ta đương nhiên muốn giết tên súc sinh đáng ghê tởm như ngươi."

Nam không thèm đáp lại, chỉ nhếch miệng cười xấu xa, rồi đẩy hông ấn côn thịt vào sâu bên trong.

Liễu Nhị Long điên cuồng:

- "Tên kinh tởm, mau buông ta ra, cho dù chết ta cũng không muốn tiếp tục làm việc này với ngươi, người ta yêu là Ngọc Tiểu Cương. Dù ngươi chiếm được thân thể này cũng vĩnh viễn không chiếm được trái tim của ta!"

Nam nghe nàng nói xong, hàn khí lạnh lẽo lóe lên trong mắt:

- "Xem ra ta chiều nàng quá rồi, nàng có tin nếu nàng nhắc tới Ngọc Tiểu Cương một lần nữa trước mặt ta, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết không?"

Liễu Nhị Long cảm nhận được hàn khí trong mắt hắn, biết hắn không phải nói đùa, liền run rẩy cầu xin:

- "Đừng làm tổn thương hắn...cầu xin ngươi, ta sẽ không nhắc đến hắn nữa!"

Nam gật gù hài lòng:

- "Được rồi! Bây giờ nàng phục vụ ta thật tốt, nếu ta không hài lòng thì Ngọc Tiểu Cương sẽ không có quả ngon để ăn."

Nói xong hắn ngả người xuống giường, để nàng ngồi lên người mình.

Đôi mắt Liễu Nhị Long lại tiếp tục tràn ra hai dòng lệ nhục nhã. Nhưng vì lo sợ hắn làm hại Ngọc Tiểu Cương chỉ có thể ngoan ngoãn:

- "Ta biết rồi!!!"

Nàng bắt đầu vừa nhún vừa khóc, cho dù kinh tởm nhưng nàng cũng không thể phủ nhận khoái cảm mà nam nhân này mang lại.

Sau khi bắn thêm ba lần vào tận sâu bên trong nàng, hắn mới dừng lại, giúp Liễu Nhị Long mặc y phục chỉnh tề:

- "Nàng có muốn ra bên ngoài hít thở một lát không?"

Liễu Nhị Long nghe vậy một tia hy vọng lóe lên trong mắt, nhưng hắn lập tức dập tắt:

- "Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, không gian nơi này đã bị ta phong tỏa, chỉ có ta cho phép mới có thể rời khỏi.

Còn nữa, đừng bao giờ nghĩ tới chuyện tự sát, nàng nên biết chỉ có nàng là thứ ta quan tâm, nếu nàng tự sát ta sẽ diệt sạch Lam Điện Bá Vương Long và cả hai tên Ngọc Tiểu Cương, Phất Lan Đức kia nữa."

Liễu Nhị Long tuyệt vọng, xem ra hắn đã không cho nàng bất kỳ đường lui nào, kẻ cả tự vẫn cũng không thể. Nàng biết từ bây giờ mình chỉ có thể sống một cuộc đời đầy tủi nhục:

- "Ta biết rồi!"

- "Tốt! Bây giờ ta đưa nàng ra ngoài!"

Vậy là Nam và Liễu Nhị Long sống cùng nhau một quãng thời gian. Mỗi ngày hắn đều cùng nàng lên đỉnh ít nhất 5 lần. Dần dần Liễu Nhị Long cũng coi việc làm tình với hắn như một thói quen, chủ động phục vụ nam nhân.

Đến ngày thứ mười, khi hắn vừa bên ngoài trở về. Liễu Nhị Long thấy vậy, như một thói quen cởi bỏ toàn bộ y phục, quỳ gối chổng mông đợi hắn xâm nhập từ phía sau.

Nam có chút đau lòng, xem ra nàng thực sự đã tự coi mình như một công cụ tình dục của hắn rồi.

Hắn cũng cời y phục ra, ngồi xuống ghế gọi nàng:

- "Nhị Long, quay lại đây."

Liễu Nhị Long không hiểu hôm nay vì sao hắn không trừng phạt mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lại.

Hắn chỉ vào côn thịt:

- "Hôm nay ta muốn nàng dùng miệng phục vụ nó!"

Liễu Nhị Long nhục nhã ứa nước mắt, nhưng không dám làm trái ý hắn, chỉ từ tử bò lại đem côn thịt ngậm vào trong miệng phun ra nuốt vào.

Nam ngồi tận hưởng như một ông hoàng, đưa tay khẽ vuốt mái tóc đen nhánh. Cho tới khi lúc gần lên đỉnh hắn liền giữ chặt lấy đầu nàng, bắn toàn bộ tinh dịch vào tận sâu cổ họng.

Liễu Nhị Long cũng không dám nhổ ra mà cố gắng nuốt hết, xong việc còn lẽ lưỡi ra để hắn biết rằng mình đã nuốt.

Hắn bế nàng lên đặt lên đùi mình. Âm đạo của nàng đã sớm biến thành hình dạng côn thịt của hắn, vì vậy mà côn thịt chui tọt vào trong.

Hắn nhìn nàng vừa yêu thương, vừa có chút đau lòng. Liễu Nhị Long nhìn ánh mắt đầy yêu thương của hắn có chút hoảng hốt, quay mặt đi. Nhưng hắn lập tức giữ đầu nàng lại, hôn một ngụm thật chặt lên đôi môi xinh đẹp. Nhẹ nhàng mở miệng:

- "Nhị Long..."

Liễu Nhị Long rùng mình:

- "Ghê tởm, đừng dùng giọng điệu đó gọi ta, ta biết ngươi chỉ coi ta là một nô lệ tình dục dùng để giải tỏa bất kỳ lúc nào muốn thôi!"

Nam trong lòng có hơi nhói, lần này thực sự hắn đã tổn thương nàng rất nhiều. Hôn nhẹ lên chiếc trán trơn bóng của nàng:

- "Ta chưa từng có ý nghĩ như vậy, điều ta muốn chỉ là khiến nàng mãi mãi không thể quên ta!"

Liễu Nhị Long cảm nhận được tình cảm trong lời nói của hắn, cố gắng áp chế trái tim đang loạn nhịp, cười lớn tự giễu:

- "Ha ha! Ngươi nói điều này trong khi bên dưới vẫn còn cắm sâu vào bên trong ta mà không thấy xấu hổ sao?"

Hắn nghe nàng nói vậy liền đưa tay xuống chuẩn bị rút côn thịt ra:

- "Nếu nàng không muốn thì từ nay ta sẽ không ép nàng làm vậy với ta nữa!"

Nhưng nàng lại giữ tay hắn lại, gương mặt có chút đỏ:

- "Đừng...đừng rút ra!"

Bên dưới nàng cũng đang cảm thấy khó chịu, thấy hắn không muốn tiếp tục cảm thấy có chút hụt hẫng.

Nam mỉm cười, ngậm lấy đôi môi xinh đẹp, rồi bắt đầu nhấp. Hai người vừa hôn nhau vừa kết hợp.

Tới gần nửa tiếng sau, hắn đem tinh hoa bắn sâu vào hoa tâm của nàng rồi hai người mới rời môi.

Môi của nàng lúc này đã có chút sưng đỏ, thở gấp, vô lực tựa đầu vào ngực hắn.

Liễu Nhị Long lại bắt đầu khóc, đấm bùm bụp vào ngực hắn:

- "Hức hức... Tên khốn, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, ngươi còn muốn vũ nhục ta tới mức nào?"

Nam vuốt mái tóc đen nhánh an ủi nàng:

- "Ngoan, tin ta, sau này nàng sẽ cảm thấy mình là người may mắn nhất thế gian!"

Bây giờ nàng có muốn rời khỏi nơi này không, ta đưa nàng ra ngoài."

Liễu Nhị Long nghe hắn nói muốn thả mình liền nín khóc, lo được lo mất:

- "Ngươi thật sự sẽ thả ta ra?"

Hắn mỉm cười gật đầu:

- "Ta đã bỏ phong toả, nàng có thể rời đi bất kỳ lúc nào."

Liễu Nhị Long nghe xong nhảy khỏi người hắn, lấy y phục mặc vào quay người rời đi.

Nam nói với theo:

- "Ta sẽ ở lại nơi này một thời gian, nếu nàng muốn gặp ta thì hãy tới đây!"

Liễu Nhị Long trong lòng khinh bỉ: "Phi! Ngươi mơ tưởng, ta sẽ không bao giờ trở lại nơi ghê tởm này!" nhưng vì sợ hắn đổi ý nên không dám nói ra, chạy thẳng một mạch.

Đến khi nàng cảm thấy đã đủ xa mới ngoái đầu lại nhìn:

- "Xem như đây là một cơn ác mộng trong cuộc đời ta vậy."

Rồi nàng vô thức đưa tay xoa xoa khe thịt giữa hai chân, có chút đỏ mặt:

- "Mặc dù là ác mộng nhưng vẫn có chút ngọt ngào a!"

Thời gian dài chìm đắm trong khoái cảm với Nam, nàng cũng đã không còn cảm thấy hắn đáng ghê tởm như lúc ban đầu nữa, thậm chí còn có chút lưu luyến.

Nói xong nàng lắc lắc đầu, tự vỗ vào mặt mình để lấy lại bình tĩnh. "Người ta yêu là Tiểu Cương, bây giờ dù ta đã không còn xứng với hắn nhưng cũng không thể nghĩ tới nam tử khác."

Rồi ánh mắt nàng trở lên băng lãnh:

- "Từ giờ ta và ngươi xem như chưa từng quen biết, nếu có gặp lại chỉ là quan hệ tử thù."

Đúng lúc này âm thanh của Phất Lan Đức và Ngọc Tiểu Cương truyền đến:

- "Nhị Long, muội ở đâu?"

Liễu Nhị Long mừng rỡ chạy đến, vừa chạy vừa hô to:

- "Tiểu Cương, Phất Lão Đại ta ở đây!"

Phất Lan Đức và Ngọc Tiểu Cương thấy nàng xuất hiện hoàn hảo mới thở phào một hơi, bất quá bọn hắn vẫn cảm thấy khí chất của nàng đã thay đổi, chỉ là bọn hắn không biết là thay đổi cái gì.

- "Nhị Long, muội đi đâu thời gian qua vậy, làm bọn ta lo muốn chết!"

Liễu Nhị Long dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn hai người bọn hắn, đặc biệt là Ngọc Tiểu Cương. Nàng nhận ra mình không còn vui sướng như trước đây mỗi khi nhìn thấy hắn, trong lòng còn cảm thấy hổ thẹn cùng tủi nhục.

- "Nhị Long, muội sao vậy?"

Liễu Nhị Long giật mình, xong lắc đầu:

- "Ta không sao, thời gian qua ta có một vài chuyện khẩn cấp không kịp nói, đã để hai người lo lắng!"

- "Ha ha, không sao, trở về là tốt rồi!"- Phất Lan Đức cười sảng khoái.

Ngọc Tiểu Cương trong lòng trầm xuống, hắn cũng nhận ra những thay đổi trong ánh mắt nàng, thầm hạ quyết tâm: "Không được, đêm nay ta phải nhanh chóng cầu hôn nàng, để còn sớm được thưởng thức cơ thể mĩ miều kia! Để lâu sợ một vài thứ hoá bùn mất!"

Nếu Nam nghe được tiếng lòng của hắn lúc này chắc chắn sẽ cảm thán: "Không hổ là Ngọc Tiểu Cương, ví tình cảm của mình đối với nữ nhân như cứt trâu, hảo!"

- "Được rồi, chúng ta trở về thôi!"

Vậy là hôm đó, sau khi trở về, Ngọc Tiểu Cương hẹn nàng gặp mặt buổi tối, hắn chuẩn bị sẵn một bó hoa.

Liễu Nhị Long có mặt ở vách núi rất sớm, nhìn bầu trời đầy sao bất giác nhớ đến nam nhân vô sỉ kia, kẻ đã cướp đi mọi thứ của nàng. Liễu Nhị Long hoảng hốt, nàng cho là hắn chính là kẻ đáng kinh tởm nhất thế gian, vậy mà tại sao mình vẫn không thể quên được....

Ngọc Tiểu Cương thấy Liễu Nhị Long đứng thất thần, trong lòng đắc ý: "Chắc là nàng đang nhớ đến ta, yên tâm đi Long Nhi, rất nhanh nàng sẽ trở thành nữ nhân của ta."

Ngọc Tiểu Cương giấu bó hoa sau lưng, tiến lại gần, rồi quỳ xuống trước mặt nàng:

- "Nhị Long, ta yêu nàng, ta muốn nàng trở thành thê tử của ta, nàng có nguyện ý không?"

Liễu Nhị Long giật mình, nhận ra Ngọc Tiểu Cương vậy mà thật sự cầu hôn mình. Nếu là trước đây nàng đã vui sướng lập tức đồng ý mà không suy nghĩ gì, nhưng hiện tại, trong lòng nàng là một mớ hỗn độn, thống khổ cùng bi ai. Nước mắt trào ra từ đôi mắt đẹp.

Ngọc Tiểu Cương thì cho là nàng đang cảm động tới rơi nước mắt, thầm đắc ý.

Một bên Phất Lan Đức nhìn cảnh này mà lòng đau như cắt, nhưng cũng thầm chúc hai người hạnh phúc.

Ở một bên khác, một nam tử trung niên tỉnh dậy ngơ ngác, hắn không hiểu vì sao mình lại ở nơi này. Đang đi trên đường đột nhiên bị đánh ngất, khi tỉnh lại đã ở đây.

Bất quá lúc này hắn không có tâm trạng nghĩ tới chuyện này, bởi vì hắn đang chính tai nghe được tên phế vật của gia tộc, Ngọc Tiểu Cương lại đang cầu hôn con gái mình. Đúng vậy, hắn chính là Ngọc La Miện, phụ thân của Liễu Nhị Long.

Liễu Nhị Long ngập ngừng mở miệng:

- "Tiểu Cương...ta..."

Nhưng chưa nói xong Ngọc La Miện đã lao tới tát thẳng vào mặt tên Ngọc Tiểu Cương khiến hắn văng ra mấy mét, bó hoa cũng dập nát.

Liễu Nhị Long kinh hãi thốt lên:

- "Ngươi...ngươi là..."

Còn Ngọc Tiểu Cương thì bò dậy, nhìn kẻ vừa đánh mình, run rẩy:

- "Thúc thúc... Vì sao ngươi lại ở đây!"

Liễu Nhị Long nghe Ngọc Tiểu Cương gọi cha mình là thúc thúc kinh hãi:

- "Cái gì?"

Ngọc La Miện tức giận:

- "Súc sinh, ngươi rốt cuộc định làm gì? Nàng là em họ của ngươi!"

Ngọc Tiểu Cương nghe xong sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy:

- "Không...không thể nào, Nhị Long...sao có thể?"

Ngọc La Miện tiếp tục cho hắn một cái tát:

- "Ngươi còn dám nói!"

Ngọc Tiểu Cương chật vật đứng dậy, nhìn Liễu Nhị Long thêm một lần:

- "Nhị Long... xin lỗi!"

Rồi quay người bỏ chạy. Hắn bây giờ vẫn cho là nàng sắp đồng ý lời cầu hôn của mình.

Liễu Nhị Long lớn tiếng gọi theo:

- "Tiểu Cương..."

Ngọc La Miện nhìn nàng hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Phất Lan Đức thì đuổi theo Ngọc Tiểu Cương khuyên hắn không nên trốn tránh, nếu không sẽ gây đau khổ cho nàng.

Liễu Nhị Long thở dài:

- "Có lẽ đây cũng là ý trời!"

Bất giác nàng nhớ lại lời nói của Nam, lập tức có ý định tìm hắn để hỏi rõ ràng...

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Lượt thích 66
Lượt đọc 3212

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.