Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị ăn Chu Trúc Vân

Tiểu thuyết gốc · 2312 chữ

Tinh La Đế Quốc. Trong một khu rừng.

Hai thân ảnh một nam một nữ đang đối luyện cùng nhau, nam tóc vàng mặc áo trắng là Đái Duy Tư, còn nữ thân hình ma mị nóng bỏng mặc một bộ đồ đen bó sát cơ thể, không ai khác chính là Chu Trúc Vân.

Một lúc sau, hai người dừng chiến, Đái Duy Tư lên tiếng:

- "Trúc Vân, Chu Trúc Thanh cũng đã thức tỉnh Võ Hồn, ngày mà chúng ta phải chiến đấu một sống một còn với nàng và Đái Mộc Bạch không còn xa. Ta nghĩ cũng đến lúc chúng ta thử võ hồn dung hợp kỹ."

Chu Trúc Vân nghe đến đây sắc mặt có chút ngưng trọng, gật đầu:

- "Được! Vậy thử đi!"

Đúng lúc này, Nam bước ra vỗ tay bộp bộp.

Chu Trúc Vân cùng Đái Duy Tư giật mình, cảnh giác nhìn hắn. Đái Duy Tư lên tiếng:

- "Ngươi là ai?"

Nam mỉm cười:

- "Ta chỉ là vô tình đi ngang qua, vô tình thấy hai vị đối chiến quả thực rất đặc sắc."

Đái Duy Tư đưa tay:

- "Nếu đã vậy xin mời ngươi rời đi cho, ta cùng vị hôn thê còn phải tiếp tục luyện tập!"

Nam lắc đầu:

- "Các hạ cứ bình tĩnh, dám hỏi không biết các hạ có phải Tinh La Đế Quốc Đại hoàng tử Đái Duy Tư cùng vị hôn thê của mình Chu Trúc Vân?"

Đái Duy Tư gật đầu:

- "Không sai! Nếu ngươi đã biết còn không mau rời đi!"

- "Haha! Thực ra ta đã sớm ngưỡng mộ Đại Hoàng Tử từ lâu, hôm nay hữu duyên được gặp có một cuộc giao dịch với ngài, không biết Đại Hoàng tử có hứng thú!"

- "Giao dịch? Giao dịch gì? Thứ ta muốn ngươi có thể đem ra giao dịch sao?"

- "Đương nhiên! Chắc chắn sẽ không khiến hoàng tử thất vọng, đồ vật của ta có thể khiến ngươi dễ dàng đoạt được ngôi vị thái tử!"

Đái Duy Tư nghe xong kích động tới run rẩy, cố gắng áp chế, hừ một tiếng:

- "Hừ! Được, vậy ngươi nói thử xem ngươi có thứ gì có thể khiến ta hứng thú!"

Nam đánh mắt sang Chu Trúc Vân:

- "Hoàng Tử, ở đây có chút không tiện!"

Đái Duy Tư gật đầu, quay sang Chu Trúc Vân:

- "Ngươi ở đây đợi ta một lát!"

Rồi lại quay sang Nam:

- "Ngươi đi theo ta!"

Thế là Nam và Đái Duy Tư tiến sâu vào bên trong.

- "Nơi này đã không có ai, còn vấn đề gì không?"

- "Haha! Nơi này rất tốt!"

Nói xong Nam lấy ra một khối 6 vạn năm thân thể hồn cốt Tà Mâu Bạch Hổ.

Đái Duy Tư nhìn thấy vật hắn lấy ra không thể kìm chế nổi kích động, định đưa tay đoạt lấy nhưng Nam lập tức thu lại.

- "Đại Hoàng Tử bình tĩnh, ta đã nói đây là cuộc giao dịch không phải sao?"

Đái Duy Tư thèm thuồng nhìn khối hồn cốt, hận không thể lập tức hấp thu, cười sảng khoái:

- "Ha ha! Ta đương nhiên là người hiểu lý lẽ, nói đi, ngươi muốn trao đổi thứ kia với cái gì? Tiền bạc, địa vị, mỹ nhân ta đều có thể cho ngươi!"

Nam lắc đầu cười:

- "Tiền bạc, dịa vị thì ta không cần, còn về mỹ nhân, thì ở Tinh La đế quốc thực sự có người ta muốn!"

Đái Duy Tư nghe vậy gấp gáp hỏi lại:

- "Mau nói, ta lập tức sẽ ban cho ngươi."

Nam không nói gì mà chỉ quay lại phía sau nhìn. Đái Duy Tư sắc mặt đen lại:

- "Ý của ngươi là Chu Trúc Vân?"

Nam cười cười gật đầu. Đái Duy Tư tức giận, hắn cảm giác đầu mình có hơi đổi sang màu xanh, phẫn nộ:

- "Ngươi muốn chết!"

Xong lập tức tấn công về phía Nam, sát khí nồng nặc ý định giết hắn xong sẽ cướp hồn cốt.

Nam nhanh chóng né tránh, giọng mỉa mai:

- "Ai... Đại Hoàng Tử, ngươi nên suy nghĩ kỹ, khối hồn cốt này chỉ sợ khắp Đấu La Đại Lục chỉ có một khối, hơn nữa còn cực kỳ phù hợp với ngươi, nếu bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc."

Đái Duy Tư thấy hắn dễ dàng né tránh như vậy có chút bất ngờ, bất quá nghĩ lại việc hắn lấy ra một khối hồn cốt quý giá một cách tùy tiện như vậy hiển nhiên thân phận không đơn giản.

Hắn suy nghĩ một lúc, xong gật đầu:

- "Được! Bây giờ ngươi chỉ cần đưa vật đó cho ta, sau này khi ta đã giành được ngôi Thái Tử sẽ lập tức sẽ ban nàng cho ngươi, tùy ý ngươi chơi đùa!"

Trong lòng hắn cười lạnh: "Haha, đợi khi ta trở thành thái tử thì Chu Trúc Vân cũng đã bị ta chơi chán, đưa cho ngươi cũng chả sao, nói mới nhớ, nàng bây giờ đã 14 tuổi, phải tìm cách ăn sạch mới được. Chẹp chẹp, bộ ngực kia, quả mông kia đúng thật là cực phẩm!"

Nam gật đầu:

- "Tốt! Ta tin tưởng Đại Hoàng Tử sẽ không nuốt lời. Bất quá ngươi phải chắc chắn không được chạm vào nàng!"

Rồi hắn ném khối hồn cốt cho Đái Duy Tư.

- "Haha! Ngươi yên tâm, với thân phận của ta làm sao có thể làm chuyện như vậy được! Còn về Chu Trúc Vân ta đương nhiên sẽ không đụng đến nàng, tuy nhiên ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, ta và nàng tuy có hôn ước từ nhỏ nhưng chưa tiếp xúc quá nhiều, cũng không biết con người thật của nàng. Vì vậy sau này nếu ngươi thấy nàng không còn còn là trinh nữ cũng đừng quá bất ngờ, có thể nàng vì không chịu nổi nên đã tìm một gã nào đó để giải quyết rồi cũng nên!"

Nói xong câu này hắn trong lòng thầm đắc ý "Hắc hắc! Như vậy sau này đến khi ngươi nhận ra nàng không còn là hoài bích chi thân cũng không thể chứng minh là ta nuốt lời a."

Nam nghe xong, đương nhiên hiểu ý nghĩ của Đái Duy Tư, sát khí lóe lên, nhưng nhanh chóng bị áp chế lại, cười:

- "Haha! Hoàng tử không cần lo lắng, ta là người hiểu lý lẽ."

Hai người quay trở lại chỗ Chu Trúc Vân, Đái Duy Tư thèm thuồng nhìn nàng một lượt, cũng đang rất nóng lòng trở về hấp thu hồn cốt.

- "Trúc Vân, ngày mai chúng ta lại tiếp tục, bây giờ ta có chuyện gấp cần trở về."

Trong lòng hắn hưng phấn: "Đợi ta hấp thu xong sẽ ăn sạch nàng, đến lúc đó cho dù ngươi không muốn cũng không thể thoát được, chỉ có thể ngoan ngoãn phục vụ dưới chân ta hahaha!"

Chu Trúc Vân bị Đái Duy Tư nhìn như thế có chút khó chịu, bất quá vẫn không biểu lộ ra ngoài:

- "Được! Vậy ngươi về trước đi!"

Đợi Đái Duy Tư đã rời khỏi, nàng quay sang hỏi Nam:

- "Ngươi rốt cuộc đã làm gì? Vì sao hắn lại gấp gáp như vậy?"

Nam cười cười, vẫy tay với nàng:

- "Lại đây, ta cho nàng xem thứ này!"

Chu Trúc Vân nghe hắn gọi mình là nàng có chút nhíu mày:

- "Ngươi ăn nói cẩn thận một chút cho ta!"

Bất quá vẫn lại gần xem thử.

Nam lấy ra một khối lưu ảnh ngọc, chiếu rõ đoạn hội thoại giữa hắn và Đái Duy Tư.

Chu Trúc Vân xem xong che miệng, không thể tin nổi những gì mình vừa nhìn thấy.

- "Nàng xem, Đái Duy Tư không xứng với nàng, chỉ vì một khối hồn cốt mà hắn đã sẵn sàng bán nàng cho một nam tử khác."

Chu Trúc Vân đôi mắt đỏ hoe, mặc dù hiện tại chưa có nhiều tình cảm với Đái Duy Tư những vẫn không thể tin được là vị hôn phu mà nàng đã sớm nhận định lại có thể đem mình dâng cho kẻ khác chỉ vì một khối hồn cốt. Không những vậy hắn còn dùng những lời lẽ bẩn thỉu kia để nói về nàng. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác kinh tởm không chịu nổi. Hắn để đạt được mục đích mà không ngần ngại nói nàng là một nữ nhân lăng loàn, dâm đãng tới mức không chịu nổi phải tìm một nam nhân để giải quyết.

Sắc mặt nàng đen lại, gằn giọng

- "Đái Duy Tư, nếu ngươi đã bội bạc như vậy thì cũng đừng trách ta!"

Nói xong nàng đưa tay xuống định lột y phục của Nam. Hắn giật mình đẩy tay nàng ra, có chút tức giận:

- "Nàng làm gì vậy?"

Chu Trúc Vân cười tự giễu:

- "Ta làm gì sao? Không phải ngươi nó rằng muốn ta sao? Dù sao sau này cũng bị Đái Duy Tư ban cho ngươi, so với việc đó thì làm ngay lúc này có khác gì nhau?"

Nam thở dài:

- "Haiz, Vì sao phải khổ như vậy?"

Chu Trúc Vân đôi mắt ngập nước:

- "Ngươi là người ngoài nên chắc không biết, Chu gia chúng ta vốn là gia tộc phụ thuộc Đái Gia, những gì bọn chúng chỉ thị đều bắt buộc phải làm theo, nếu không e rằng sẽ gặp đại hoạ!"

Nam đưa tay ân cần lau đi những giọt lệ:

- "Cho dù vậy thì nàng cũng không cần tự hạ thấp mình!"

Chu Trúc Vân lắc đầu:

- "Ngươi không hiểu Đái Duy Tư, hắn mặc dù đã hứa sẽ ban ta cho ngươi, nhưng chắc chắn sẽ ép buộc ta làm chuyện đó với hắn trước, vì thế ta thà cho ngươi trước còn hơn là để tên đáng ghê tởm Đái Duy Tư chạm vào người."

Nam có hơi buồn bực:

- "Vậy nếu như hôm nay không phải là ta mà là một kẻ khác nàng cũng sẵn sàng dâng hiến như vậy sao?"

Chu Trúc Vân giật mình, sợ hắn hiểu lầm mình là nữ nhân lăng loàn liền lên tiếng thanh minh, nàng cũng không hiểu vì sao mình lại sợ hắn hiểu lầm:

- "Không phải, U Minh Linh Miêu rất nhạy cảm, ta có thể cảm nhận được ngươi là thật lòng với ta, cho dù hiện tại ngươi vẫn chưa có tình cảm gì nhiều!"

Lúc này nàng có chút đỏ mặt e thẹn:

- "Hơn nữa ngươi đẹp trai như vậy, cho ngươi lần đầu ta cũng không lỗ."

Nam nghe câu trả lời của nàng ánh mắt nhu tình, hôn một ngụm lên đôi môi xinh đẹp. Chu Trúc Vân ban đầu theo bản năng định né tránh nụ hôn của hắn, nhưng nghĩ đến quyết định của mình liền mặc kệ để hắn chiếm lấy môi mình. Nam bắt được môi nàng liền ngấu nghiến hôn lấy hai tay vuốt ve cơ thể nàng.

Còn Chu Trúc Vân hiện tại mới chỉ là một thiếu nữ mới lớn, cũng không để ý tới việc đây là nụ hôn đầu đời của mình, không có kinh nghiệm gì trong việc này chỉ mặc hắn mút lấy môi mình.

- "Thì ra đây là cảm giác hôn sao, cũng khá thú vị!"

Nàng lúc này chưa có tình cảm gì với hắn nên nụ hôn chỉ dừng lại ở mức thú vị mà thôi. Bất quá trong lòng cũng không nhịn được yêu thích, càng muốn hắn hôn mạnh hơn.

Một lát sau, khi môi nàng đã có chút sưng, hắn đưa chiếc lưỡi ra, tách đôi môi ra đảo một đường qua hàm răng trắng bóc. Chu Trúc Vân giật mình đẩy ra:

- "Ngươi làm gì thế?"

Hắn mộng bức:

- "Đương nhiên là hôn nàng!"

Nàng hơi xấu hổ:

- "Hôn không phải... chỉ là môi chạm môi sao?"

Nam buồn cười:

- "Đúng là như vậy, nhưng những người yêu nhau họ còn có nhiều cách hôn khác để thể hiện tình cảm."

Nàng gật gật tỏ vẻ đã hiểu:

- "Vậy ta và ngươi hiện tại chưa yêu nhau, vì thế nên chỉ cần chạm môi là được!"

Nam dở khóc dở cười với thiếu nữ ngây thơ này, đưa tay vuốt vuốt đôi môi đỏ mọng:

- "Chuyện này không giống, bởi vì đôi môi này của nàng đã bị ta đánh dấu lên, đồng nghĩa vời việc từ nay trở đi nàng vĩnh viễn chỉ có thể hôn một mình ta."

Chu Trúc Vân thấy hắn dám tuyên bố chủ quyền như vậy định lên tiếng phản bác, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị hắn ngậm lấy môi. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tiếp tục hôn mình. Đến khi cảm nhận được chiếc lưỡi của hắn đang cố gắng xâm nhập, nàng mới nhắm mắt lại, nhẹ hé miệng để hắn đưa vào. Trong lòng hạ quyết tâm "Đái Duy Tư, ngươi không nghĩ sẽ có ngày hôm nay chứ, ta sẽ cho hắn tất cả những gì ta có, để tên ghê tởm ngươi phải chịu nhục nhã khi bị cắm sừng hahaha!" Đôi mắt nàng đã đẫm lệ từ lúc nào

Hai người môi lưỡi triền miên trao đổi nước miếng. Hắn vừa hôn nàng tay vừa giải khai y phục của bản thân. Côn thịt căng cứng ngạo nghễ chĩa thẳng lên trời.

Sau khi rời môi ra, thấy đôi mắt đẫm lệ của nàng, hắn âu yếm hôn lên:

- "Đừng khóc! Nữ nhân của ta khi rơi nước mắt chỉ có thể là nước mắt của hạnh phúc!"

Nàng trong lòng run lên, không nghĩ nhiều khẽ gật đầu :"Ừm!"

Xong hắn để nàng ngồi xuống, hắn cũng ngồi tựa lưng vào gốc cây, hai chân dạng ra:

- "Của nàng đó!"

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 70
Lượt đọc 2285

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.