Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về Vũ Hồn Điện

Tiểu thuyết gốc · 2088 chữ

Trở lại với Nam cùng hai tỷ muội.

Chu Trúc Thanh ánh mắt có chút buồn hỏi tỷ tỷ:

- "Tỷ tỷ, vậy vì lý do này mà khi ta thức tỉnh võ hồn tỷ liền trở nên lạnh nhạt với ta sao?"

Chu Trúc Vân vuốt ve đầu muội muội, cũng không phủ nhận mà gật đầu:

- "Đúng vậy, Trúc Thanh có trách tỷ tỷ không?"

Tiểu cô nương nghĩ nghĩ, xong lắc đầu lia lịa:

- "Không trách, dù sao đây cũng không phải là lỗi của tỷ, hơn nữa tỷ tỷ đã trở lại quan tâm ta như trước đây, Trúc Thanh rất vui."

Chu Trúc Vân âu yếm nhìn muội muội, xong quay đầu sang nhìn Nam, mỉm cười ngọt ngào:

- "May mà có tỷ phu của ngươi mới khiến tỷ tỷ nhận ra, nếu không e rằng ta phải hối hận cả đời!"

Tiểu cô nương nghe vậy ánh mắt sùng bài nhìn Nam, giơ hai tay lên đòi hắn bế:

- "Thì ra là vậy, tỷ phu mau bế ta!"

Nam cười cười đem tiểu cô nương bế lên. Thế là nàng chụt một cái vào má hắn:

- "Cảm ơn tỷ phu, đây là Trúc Thanh thưởng cho ngươi!"

Nói xong gương mặt nàng còn có hơi phiếm hồng.

Nam và Trúc Vân nhìn nhau cười bất đắc dĩ.

- "Được rồi, Trúc Vân, nàng bây giờ có dự định gì không? Hay ta đưa hai nàng về Vũ Hồn Điện."

Trúc Vân nghe hắn nhắc đến Vũ Hồn Điện, nhớ lại những lời hắn trước đây, trong lòng hơi run rẩy:

- "Phu quân, chẳng lẽ Giáo Hoàng Bệ Hạ thực sự là thê tử của ngươi?"

Hắn buồn cười:

- "Đương nhiên là thật, ta đã từng lừa dối nàng bao giờ?"

Đến lúc này Chu Trúc Vân mặc dù chưa hoàn toàn tin tưởng nhưng có cảm giác những gì nam nhân này nói khả năng cao đều là sự thật. Cũng không thể trách nàng khi mà hình tượng Giáo Hoàng của Đông Nhi quá mức kinh khủng và mang tính biểu tượng. Những điều mà nàng đã làm khiến nàng trở thành biểu tượng của sự sùng bái, là nữ thần chí cao vô thượng của Đấu La Đại Lục, chỉ cần hiểu được những thứ này thì kẻ có thể tin nàng đã có phu quân chứ.

Chỉ có tiểu nha đầu Chu Trúc Thanh thì vô cùng chấn kinh, tin tưởng ngay lập tức mà không suy nghĩ nhiều, ánh mắt càng thêm sùng bái nhìn hắn. "Tỷ phu thật lợi hại, ngay cả Giáo Hoàng cũng đều là nữ nhân của hắn, nếu vậy tỷ tỷ của ta liệu có bị thất sủng không? Không được. Ta cũng phải tìm cách giúp tỷ tỷ!"

Chu Trúc Vân giọng có chút lo lắng:

- "Nếu thật sự vậy ngươi không sợ nàng xử lý ta sao?"

Hắn nghe xong toát mồ hôi hột. Mặc dù biết Đông Nhi sẽ không làm vậy nhưng nếu tự tiện dẫn nữ nhân về nhà chắc chắn nàng sẽ khiến hắn ăn không ít khổ a!

Chu Trúc Vân thấy biểu hiện của hắn bật cười:

- "Phốc! Sao ta thấy là giống như ngươi đang sợ bị nàng ăn tươi nuốt sống a!"

- "Khụ khụ!" Hắn giả vờ ho khan mấy tiếng, não cấp tốc suy nghĩ nơi thích hợp cho hai tỷ muội nàng. Bất quá suy đi nghĩ lại chỉ có Vũ Hồn Điện là hợp với hai nàng, Chu Trúc Vân mới chỉ là Hồn Tôn, còn Trúc Thanh thì thức tỉnh võ hồn chưa lâu mới chỉ đến hồn sư, ở Vũ Hồn Điện cũng tiện hơn cho hắn hướng dẫn hai nàng tu luyện. Nghĩ đế đấy hắn gật đầu: "Liều ăn nhiều!"

- "Không sao, nàng cùng Trúc Thanh theo ta đế Vũ Hồn Điện. Không cần sợ Đông Nhi!"

Nàng nghe vậy cũng không có ý kiến nữa, đến bây giờ nàng thực sự đã chắc chắn Giáo Hoàng Bệ Hạ chính là thê tử của hắn.

Trên đường đi, nghĩ đến việc sắp được gặp người phụ nữ quyền lực nhất tinh cầu, là thần tượng trong lòng vô số hồn sư và bách tính khiến nàng không khỏi cảm thấy khẩn trương, vừa có chút lo lắng.

Nam thấy vậy nắm tay nàng mỉm cười:

- "Đừng lo lắng quá, Đông Nhi thật ra không giống với vẻ ngoài nàng được biết!"

Hắn cũng tranh thủ mở mục quay thưởng ra chọn Trúc Vân và bắt đầu quay.

May mắn chỉ sau 2 lượt hắn đã quay trúng được nàng. Lượt quay còn lại là 3.

[Keng! Quay thưởng thành công. Chúc mừng ký chủ nhận được Huyết Mạch U Minh Thánh Báo.]

Kim Nhi nhanh nhảu nhảy ra:

- "Đồ tốt nha công tử, U Minh Thánh Báo là loại Hồn Thú đã tuyệt chủng từ thời thượng cổ, là một trong những loài đứng đầu chuỗi thức ăn lúc bấy giờ. Huyết mạch không thua kém gì so với Cổ Nguyệt Na."

Hắn nghe được phần thưởng cùng Kim Nhi giải thích xong hơi nghĩ nghĩ:

- "Vậy ta để nàng luyện hóa xong nàng sẽ trở thành hồn thú sao?"

Kim Nhi lập tức lên tiếng:

- "Không nha công tử, nàng là nhân loại có võ hồn là U Minh Linh Miêu, một hậu duệ của U Minh Thánh Báo, trong trường hợp này nếu luyện hóa chỉ khiến võ hồn của nàng tiến hóa thành U Minh Thánh Báo mà thôi, không giống như tên Đường Khiếu kia, Hạo Thiên Chùy của hắn hoàn toàn không liên quan đến Lam Ngân Thảo, càng không thể so sánh được với huyết mạch hệ thống cung cấp, chính vì điều này Hạo Thiên Chủy của hắn bị loại bỏ triệt để, đồng thời trở thành hồn thú thực thụ."

Nam gật gù:

- "Như vậy cũng tốt!"

Vũ Hồn Điện.

Nam dẫn Trúc Thanh và Trúc Vân tới Giáo Hoàng Điện, thấy hắn đám thị vệ lập tức cung kính tránh đường.

Vào bên trong thấy Bỉ Bỉ Đông đang ngồi chống tay nhắm mắt trên ghế Giáo Hoàng, hắn lập tức chạy tới xoa bóp vai cho nàng:

- "Đông Nhi, sao lại mệt mỏi vậy."

Nàng vui vẻ quay người lại ôm lấy hắn dụi dụi:

- "Phu quân, người về rồi, thật nhớ chết thiếp!"

Nam cười cười nâng chiếc cằm trơn bóng của nàng lên hôn một ngụm lên đôi môi kiều diễm xinh đẹp.

- "Mới có vài tháng mà nàng làm như mấy năm không bằng!"

Nàng bĩu môi nhắm miệng hắn hôn thêm một lần, nhân tiện đưa chiếc lưỡi đinh hương của mình vào miệng hắn đảo quanh mấy cái.

- "Chàng còn nói, mấy tháng mà không chịu đến thăm người ta một lần!"

Hắn ho khan mấy tiếng:

- "Đông Nhi đừng trách vi phu a, tại ta còn nhiều chuyện cần giải quyết. Bất quá lần này vi phu sẽ chủ yếu ở Vũ Hồn Điện, sẽ không đi lâu như trước!"

Nàng nghe vậy cực kỳ mừng rỡ:

- "Vậy Đông Nhi tạm tha cho phu quân, bất quá bây giờ Đông Nhi muốn rồi!"

Tỷ muội Chu Trúc Thanh trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này. Thực sự trước mặt các nàng là vị nữ Giáo Hoàng mà cả giới hồn sư tôn sùng sao? Tại sao lại khác biệt hoàn toàn so với hình ảnh cao quý băng lãnh từng xuất hiện trước đây.

Bỉ Bỉ Đông cũng cảm nhận có gì đó không đúng, liền quay xuống thì thấy một thiếu nữ và một tiểu cô nương đang mộng bức nhìn mình.

Hai nàng cũng giật mình vội chắp tay hành lễ:

- "Tham kiến Giáo Hoàng Bệ Hạ!"

Nàng trong lòng xấu hổ cực kỳ. "Thối phu quân, dẫn người tới mà không thèm nói với ta một tiếng, hại ta mất hết mặt mũi, sau này làm sao có thể xuất hiện bên ngoài".

- "Miễn lễ."

Nhưng lúc này nàng lại thấy trên tay thiếu nữ y phục đen nhánh, thân hình ma mị kia trên tay đeo một chiếc nhẫn. Ánh mắt hình viên đạn liếc qua nhìn nam, gằn giọng:

- "Phu quân, chàng xem nàng có chiếc nhẫn thật đẹp a!"

Nam mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm nhận được hàn khí trong lời nói của nàng, chợt cảm thấy giữa hai chân mình buốt buốt. Với linh cảm của một Bá Chủ, hắn cảm nhận được uy hiếp trí mạng tới tiểu huynh đệ của mình.

- "Các nàng làm quen với nhau đi, ta có chuyện gấp!"

Nói xong lập tức chạy trốn mất hút.

- "Đứng lại! Chàng còn dám chạy trốn, nếu không giải thích chuyện này thì đừng trách thiếp!"

Hắn đương nhiên không ngu ngốc mà dừng lại:

- "Đông Nhi, phu quân thực sự có chuyện gấp a, không thể trì hoãn!"

Nàng thấy hắn đã bỏ chạy tức giận hừ một tiếng, xong quay xuống nhìn hai tỷ muội.

- "Hừ! Cặn bã, để xem chàng trốn tới lúc nào, sớm muộn thiếp cũng cho chàng biết tay!"

Chu Trúc Thanh và Chu Trúc Vân cố gắng nín cười, không dám ngẩng lên nhìn nàng:

- "Bệ Hạ!"

Bỉ Bỉ Đông liền bước tới đỡ lấy hai người, giọng nhu hòa:

- "Được rồi, hai muội cứ gọi ta là tỷ tỷ."

Hai nàng mừng rỡ:

- "Dạ, tỷ tỷ!"

Đồng thời trong lòng cảm thấy giống như mình đang mơ. Nàng chưa từng nghĩ rằng đến một ngày mình lại được xưng hô tỷ muội với vị nữ giáo hoàng trong truyền thuyết. Làm sao có thể không thể cảm thấy tự hào.

Bỉ Bỉ Đông kéo hai tỷ muội tới ghế ngồi xuống:

- "Được rồi! Có thể kể cho ta câu chuyện của hai người không?"

Nàng hiểu nam nhân kia sẽ không vô duyên vô cớ bắt nữ nhân về làm vợ.

Chu Trúc Vân nghe nàng hỏi vậy có chút bất ngờ, bất quá nhanh chóng lấy bình tĩnh kể lại:

- "Ta là Chu Trúc Vân, còn đây là muội muội của ta, Chu Trúc Thanh..."

Bỉ Bỉ Đông lúc này mới hiểu ra:

- "Chu Gia ở Tinh La Đế Quốc sao. Chẳng trách... sinh ra trong gia tộc cổ hủ như vậy cũng là một nỗi bất hạnh."

Chu Trúc Vân gật đầu:

- "Không chỉ vậy, chúng ta còn có hôn ước với Đái Gia..."

Nàng kể lại những chuyện của mình, rồi cách mình gặp được hắn và đương nhiên là không quên thêm mắm muối để tâng bốc hắn lên một chút.

Bỉ Bỉ Đông có chút buồn cười:

- "Thôi được rồi! Ta còn không hiểu rõ tên kia sao, rõ ràng là thèm muốn cơ thể của muội trước."

Chu Trúc Vân nghe vậy đỏ mặt.

- "Haiz, muội cũng là nữ nhân số khổ, cũng may mắn gặp được hắn, nếu không sẽ phải lấy tên cặn bã Đái Gia kia. Bây giờ muội có thể yên tâm, nam nhân kia mặc dù phong lưu thành tính nhưng đối với nữ nhân của mình rất không tệ!"

Trúc Vân gật đầu mỉm cười ngọt ngào.

Chứng kiến nụ cười của nàng Bỉ Bỉ Đông chỉ có thể bất lực vỗ trán. Gương mặt hạnh phúc kia là như thế nào, rõ ràng hắn là thèm muốn ngươi trước mà.

- "Hai người cứ thoải mái ở Vũ Hồn Điện tu luyện, cũng không cần lo lắng điều gì!"

- "Đa tạ tỷ tỷ!"

- "Không cần khách khí, đều là người một nhà."

Xong nàng quay ra phía cửa:

- "Còn không vào!"

Hắn núp ở cửa nãy giờ nghe Đông Nhi gọi liền cười cười bước vào.

- "Phi! Dâm tặc vô sỉ!" - Đông Nhi phi một tiếng khinh bỉ.

Chu Trúc Vân nghe thế cảm thấy có lỗi không dám nhìn nàng.

Bỉ Bỉ Đông cảm nhận được vội trấn an:

- "Muội muội đừng hiểu lầm, tỷ không trách muội, tất cả đều tại tên xấu xa kia!"

Hắn cười tà đi tới ôm lấy cả hai người:

- "Hắc hắc! Đông Nhi hết giận phu quân chưa?"

- "Phi! Giận thì có tác dụng gì, nếu mỗi lần như vậy ta đều giận ngươi e rằng đã sớm tức chết!"

Hắn liền hôn chụt lên má nàng một cái:

- "Biết Đông Nhi là tốt với ta nhất!"

Nàng đỏ mặt đẩy hắn ra:

- "Được rồi! Mau sắp xếp cho tỷ muội hai người rồi tới phòng gặp thiếp."

- "Tuân lệnh phu nhân!"

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Lượt thích 68
Lượt đọc 2061

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.