Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuân sắc

Tiểu thuyết gốc · 2837 chữ

Sau khi sắp xếp xong cho hai tỷ muội Trúc Thanh, hắn đi tới phòng Đông Nhi.

- "Phu quân sao? Vào đi!"

Nam đẩy cửa bước vào, thấy nàng vẫn mặc một bộ trang phục Giáo Hoàng đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn bước tới ôm lấy nàng từ phía sau:

- "Đông Nhi..."

Nàng nắm lấy tay hắn:

- "Thiếp đây, phu quân sao vậy?"

Hắn hôn nhẹ lên gáy nàng:

- "Phu quân đa tình như thế, Đông Nhi không buồn chứ."

Nàng định gặp hắn sẽ tỏ ra ghen tuông một chút nhưng lúc này nghe giọng nói đầy yêu thương cùng tự trách của hắn trong lòng mềm nhũn, khẽ lắc đầu:

- "Được gặp chàng đã là may mắn nhất cả đời thiếp, chỉ cần được ở bên chàng là thiếp đã mãn nguyện."

Hắn nghe vậy càng thêm yêu thương, xoay người nàng lại ôm chặt lấy.

- "Ủy khuất cho nàng."

Nàng biết hắn đang cảm thấy có lỗi với mình, liền hôn thật mạnh lên miệng hắn, mỉm cười ngọt ngào:

- "Phu quân của thiếp là nam nhân tốt nhất thế gian, cho dù có bắt toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ cho chàng làm vợ thì có làm sao, chỉ cần chàng vui thiếp cũng sẽ vui, vì vậy chàng không cần cảm thấy có lỗi với thiếp."

Nam trong lòng cảm động rần rần:

- "Đông Nhi..."

- "Tiểu Nam, đừng nói nữa, yêu thiếp!"

Nàng bắt một tay hắn đặt lên bầu ngực sữa của mình. Hắn cũng nhẹ nhàng xoa nắn. Rồi môi lại tìm đến môi, lưỡi tìm đến lưỡi.

Hai người hôn nhau cuồng nhiệt tới gần 15 phút mới tách ra.

Hắn mỉm cười đặt nàng xuống giường:

- "Lần này để ta phục vụ Đông Nhi!"

Hắn vén chiếc quần của nàng lên, lột phăng chiếc nội khố đã ướt đẫm.

Xong hắn vùi đầu vào giữa hai chân nàng liếm láp u cốc thơm ngát.

- "Ưm...thiếp..sướng..."

Nàng nằm dạng chân tận hưởng, không ngừng rên rỉ sung sướng.

Rất nhanh, côn thị lại được hắn đem đút vào âm hộ quen thuộc, nhấp tới tấp.

Khoảng ba canh giờ sau, Bỉ Bỉ Đông lúc này đang vô lực nằm trên người hắn, bên dưới côn thịt vẫn đang cắm vào tận sâu hoa tâm.

- "Tiểu Nam, thiếp mệt quá."

Hắn cười cười đưa tay chỉnh lại mái tóc rối bời:

- "Nàng nghỉ ngơi một chút, đừng cố chiều lòng ta."

Nàng cảm nhận được côn thịt vẫn cứng ngắc bên trong cơ thể mình mặc dù nàng cùng hắn cũng đã lên đỉnh tới mười mấy lần.

- "Tiểu Nam, chàng cứ mặc thiếp, để thiếp nằm xuống rồi nhấp."

Hắn cốc đầu nàng một cái:

- "Nói ngốc cái gì, ta làm sao nỡ."

Nàng lắc đầu:

- "Đừng thương tiếc thiếp, thiếp muốn như vậy, muốn trở thành đồ chơi cho chàng, chàng có thể tùy ý sử dụng."

Nam buồn cười nhéo mũi nàng:

- "Không được nói bậy, Đông Nhi là thê tử của ta, là người ta yêu nhất, làm sao có thể là đồ chơi của ta!"

- "Nhưng thứ đó vẫn cứng ngắc trong người thiếp."

Hắn đắc ý cười lớn:

- "Haha! Nàng không nhớ ta đã từng nói gì sao? Đừng mơ mà làm nó xìu xuống."

Nàng bĩu môi một cái, để nguyên côn thịt trong người rồi gối đầu lên ngực hắn nghỉ ngơi.

Hắn cũng ôm lấy nàng nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau hắn bỗng nghe thấy tiếng gọi của nàng bên tai:

- "Phu quân, mau dậy đi!"

Hắn mở mắt ra thấy nàng đang nhìn mình:

- "Đông Nhi, sao vậy?"

- "Hì hì! Không có gì, chỉ muốn gọi chàng dậy chơi Đông Nhi a."

Xong nàng nằm ngửa xuống, giọng điệu mời gọi:

- "Tiểu Nam, mau chơi đi, Đông Nhi là đồ chơi của chàng."

Hắn cười bất đắc dĩ, ngồi dậy đưa tay ngắt hai nhũ hoa của nàng:

- "Thê tử hư, vẫn muốn làm đồ chơi cho ta phải không? Được rồi, thế thì nhận lấy!"

Hắn hự một tiếng, đẩy mạnh hông ấn toàn bộ côn thịt vào sâu trong u cốc của nàng.

- "A...sướng...đúng vậy...Đông Nhi...chính là đồ ưm...chơi của...chàng, ưm...chàng thích chơi thế nào thì chơi."

- "Hắc hắc! Đã vậy phu quân không khách khí!"

Thế là hắn bắt đầu nhấp tới tấp vào âm hộ nàng. Nước nôi từ bên trong u cốc bắn ra tung toé ướt một mảng giường.

- "Ư...ư...sướng...phu quân....đừng dừng lại....mạnh...thiếp sướng lên mây rồi."

- "Đông nhi....ta cũng sướng...hừ hừ..."

- "Đúng rồi...ư...ư...Tiểu Nam, thiếp là đồ chơi....của chàng...chàng muốn lúc nào...liền đè ra chơi lúc đó...."

Hắn càng nghe dục hỏa càng bùng lên, nhấp tới điên cuồng, từng tiếng bạch bạch vang khắp cả căn phòng.

Gần ba mươi phút sau.

- "Đông Nhi, ta sắp ra..."

- "Ư...Thiếp cũng thế...mau...phu quân...bắn hết vào trong thiếp...ra cùng thiếp...Aaa!"

Hắn rùng mình một cái, đem toàn bộ tinh hoa trút vào tận sâu hoa tâm. Dâm thủy của Đông Nhi cũng bắn ra tung toé.

Hắn thoả mãn nằm xuống gối đầu lên đôi gò bồng đào của nàng.

Bỉ Bỉ Đông vuốt ve mái tóc hắn trêu trọc:

- "Thế nào! Phu quân chơi có thích không!"

Hắn buồn cười cắn lên nhũ hoa nàng một cái:

- "Thê tử càng ngày càng hư, bất quá ta thích hắc hắc."

Xong hắn lật đật đem côn thịt rút ra. Từng dòng chất lỏng nhớp nháp chảy dài trên thân côn.

- "Chàng không muốn chơi nữa sao?"

Hắn cười cười xoa xoa hai mép môi của nàng:

- "Đã sưng đỏ thế này còn cố chiều lòng ta."

- "Vậy để thiếp làm sạch giúp chàng, mau nằm xuống."

Hắn cười cừời ngã lưng nằm xuống giường. Nàng liền cúi người xuống ngậm lấy côn thịt liếm láp phục vụ.

Khoảng 5 phút sau

- "Được rồi Đông Nhi, nó sạch lắm rồi."

Nàng ngậm côn thịt lắc lắc đầu:

- "Ọc...phu quân nằm im, thiếp còn chưa mút xong."

Nói xong nàng tiếp tục mút nhóp nhép.

Hắn bất đắc dĩ nằm im tận hưởng vị kiều thê phục vụ.

Một luac sau, cảm nhận côn thịt hắn giật giật, Bỉ Bỉ Đông liền ngậm chặt lấy. Sau đó từng dòng tinh dịch nóng hổi phun vào miệng nàng.

Sau khi nuốt xong nàng mỉm cười với hắn:

- "Hì hì! Cảm ơn bữa sáng của phu quân!"

Xong nàng hôn lên miệng hắn một ngụm:

- "Được rồi! Hôm nay thiếp có cuộc họp, chàng cũng dậy đi!

À đúng rồi, dạo này thiếp nhiều hơi nhiều việc, chàng giúp thiếp dạy Na Na tu luyện được không?"

Hắn vuốt vuốt cằm:

- "Vậy được, dù sao ta ở đây cũng không có việc gì làm."

Nàng liếc xéo hắn một cái. Ý muốn đe doạ cấm được đánh chủ ý lên người Na Na. Xong lấy y phục mặc vào, đi ra bên ngoài.

Hắn cũng tranh thủ sang thăm tỷ muội Trúc Vân một lát.

Hai tỷ muội lúc này đang ăn sáng, thấy hắn Chu Trúc Thanh liền gọi:

- "Tỷ phu, mau tới đây, ăn sáng cùng chúng ta!"

Nam mỉm cười xong cũng ngồi xuống bàn ở giữa hai tỷ muội.

- "Điều kiện ở đây thế nào?"

- "Rất tốt, còn tốt hơn nhiều so với Chu Gia. Cảm ơn ngươi, Tiểu Nam." Chu Trúc Vân đáp.

- "Đúng vậy, tỷ phu, ta ở đây thấy rất thoải mái."

- "Vậy thì tốt! Nếu có chuyện gì cứ nói với ta!"

Xong hắn lấy ra U Minh Thánh Báo huyết mạch:

- "Trúc Vân, ta có thứ này cho nàng."

Chu Trúc Vân cùng Chu Trúc Thanh tròn xoe mắt nhìn bình thủy tinh chứa giọt máu đỏ tươi, cảm giác vô cùng gần gũi.

- "Tiểu Nam, thứ này là..."

- "Đây là huyết mạch U Minh Thánh Báo, là tổ tiên của U Minh Linh Miêu, nàng luyện hoá xong nó Võ Hồn sẽ tiến hoá thành U Minh Thánh Báo."

Nàng nghe xong lập tức chấn kinh hét lớn:

- "Võ hồn tiến hoá!!!!"

Nàng biết cái gọi là Võ Hồn Tiến Hoá. Thứ này được ghi chép không ít trong sách, tuy nhiên theo nàng biết chưa từng có ai thành công tiến hoá võ hồn. Điển hình như việc Thất Bảo Lưu Ly Tông là một đại tông môn, đã dùng vô số năm nghiên cứu để tiến hoá Võ Hồn Thất Bảo Lưu Ly tháp để xoá bỉ hạn chế không thể đột phá tới Hồn Đấu La nhưng vẫn không thành công. Ấy vậy mà thứ kinh khủng như vậy hắn lại dễ dàng đưa cho nàng. Trong lòng cảm động rưng rưng, hận không thể nhào tới dâng hiến cho hắn, bất quá muội muội vẫn đang còn ở đây nên phải kìm lại.

Hắn nắm lấy tay nàng đặt bình huyết mạch vào tay:

- "Nhớ kỹ, phải luyện hoá cẩn thận, dùng Võ Hồn của mình thôn phệ nó một cách chậm chạp, nếu làm quá nhanh có thể gây ra tác động ngược lại là võ hồn của nàng sẽ bị giọt huyết mạch thôn phệ ngược. Khi đó..."

Chu Trúc Vân nghe đến đây gấp gáp:

- "Khi đó thế nào?"

Hắn trêu trọc:

- "Khi đó nàng sẽ trở thành hồn thú thật sự, trở thành một con báo cái quyến rũ chứ sao haha!"

Nàng đỏ mặt:

- "Đáng ghét!"

Chu Trúc Vân hơi ngập ngừng:

- "Vậy ngươi thích ta là nhân loại hay là hồn thú hơn?"

Hắn mỉm cười vuốt vuốt gương mặt nàng:

- "Chỉ cần nàng thích ta sẽ thích!"

Nàng mỉm cười ngọt ngào:

- "Ta vẫn muốn làm nhân loại hơn, nhưng nếu ngươi thích thì ta có thể trở thành hồn thú!"

Hắn nhéo mũi nàng một cái cưng chiều:

- "Ngốc! Nàng chỉ cần làm những điều mình muốn, dù thế nào đi nữa ta vẫn sẽ yêu nàng."

Chu Trúc Vân trong lòng hạnh phúc ngập tràn, gật mạnh đầu:

- "Ta biết rồi! Ta sẽ chậm rãi luyện hoá nó."

Tiểu cô nương Chu Trúc Thanh thấy hai người nói chuyện xong mới kéo tay hắn:

- "Tỷ phu, thế còn quà của ta thì sao?"

Hắn buồn cười nhéo chiếc má phổng phao của nàng:

- "Trúc Thanh bây giờ còn nhỏ, đợi khi lớn lên tỷ phu sẽ tặng cho muội thứ còn tốt hơn của tỷ tỷ."

Tiểu cô nương nghe vậy mới hài lòng quay lại ăn cơm.

Chu Trúc Vân nhìn hắn cùng muội muội, bất giác nhớ tới hành động xấu hổ lúc trước, gương mặt phiếm hồng, bên dưới cũng có chút ngứa ngáy.

Không nhịn được liền đưa tay ra xoa xoa giữa hai chân hắn.

Nam bị hành động của nàng làm cho bất ngờ, quay sang thì thấy nàng làm động tác suỵt với mình.

Hắn thầm cười xấu xa: "Hắc hắc! Đúng là con mèo nhỏ dâm đãng!"

Hắn cũng đưa một tay xuống xoa xoa hai mép môi của nàng khiến nàng khẽ ưm lên một tiếng.

Chu Trúc Thanh một mặt hỏi chấm:

- "Tỷ tỷ sao vậy, không khoẻ chỗ nào sao?"

- "Ta không sao, muội ăn tiếp đi."

Xong nàng cố ý để một chiếc đũa rơi xuống đất.

Thấy thế tiểu nha Chu Trúc Thanh nhanh nhảu:

- "Để muội nhặt giúp tỷ!."

Nàng vội cản lại:

- "Không cần, để tỷ, muội ăn tiếp đi!"

- "Vậy được rồi!"

Nam buồn cười, xem ra cô nàng này càng ngày càng to gan, bất quá thực sự hoàn cảnh này rất kích thích, chủ động nới lỏng đai lưng

Thế là Chu Trúc Vân chui xuống gầm bàn nhặt chiếc đũa. Nhìn thấy hai chân của hắn đã hơi dạng ra, bên cạnh là đôi chân của muội muội. Cảnh tượng quen thuộc khiến nàng kích thích không chịu nổi, từ từ bò tới lột quần hắn ra. Côn thịt bật một cái vào mũi, nàng liền cầm lấy cho vào miệng bú mút.

Hắn ngồi trên thả lỏng tận hưởng sung sướng

Tiểu cô nương ăn một lúc chưa thấy tỷ tỷ lên liền thắc mắc:

- "Tỷ tỷ, ngươi tìm thấy chưa? Sao lâu như vậy?"

Chu Trúc Vân bên dưới nuốt nước miếng cái ực xong trả lời:

- "Tìm thấy rồi, nhưng tỷ còn thấy chiếc đũa khổng lồ khác nên đang xem xét một chút!"

Nam nghe nàng nói suýt nữa không nhịn được đè nàng xuống.

Còn tiểu nha đầu Trúc Thanh càng khó hiểu:

- "Chiếc đũa khổng lồ? Để muội xuống xem thử!"

Hai người hoảng hốt, hắn lập tức cản Trúc Thanh lại:

- "Trúc Thanh đừng để ý, muội mau ăn đi, ăn xong tỷ phu sẽ dạy muội tu luyện!"

Nha đầu lập tức bị đánh lạc hướng:

- "Tỷ phu muốn dạy muội tu luyện sao?"

- "Đúng vậy, muội cần ăn no mới có sức tu luyện."

Thế là tiểu cô nương không nghĩ nhiều quay lại ăn cơm, vừa ăn vừa hỏi:

- "Là tu luyện giống với tỷ tỷ và tỷ phu trong phòng lúc trước sao?"

- "Khụ khụ! Không phải, cái đó hiện tại muội chưa thể tu luyện."

Khoảng 15 phút sau, hắn trút tinh hoa vào miệng Chu Trúc Vân. Sau khi nuốt sạch sẽ nàng mới ngồi lên ghế, ta vẫn đang cầm côn thịt của hắn sóc lên xuống

- "A! Tỷ tỷ, muội quên mất, chiếc đũa khổng lồ mà tỷ nói đâu rồi!"

Nàng trong lòng thầm nghĩ "Nó đang trong tay ta chứ ở đâu." ngoài mặt vui vẻ trả lời:

- "Chiếc đũa này là của tỷ phu muội, huynh ấy cất rồi!"

- "Vậy sao? Tỷ phu, huynh cho muội xem thử được không?"

Nam trắng mắt Chu Trúc Vân một cái. Xong quay sang Chu Trúc Thanh xoa đầu:

- "Không nên a, nếu muốn đợi Trúc Thanh lớn ta sẽ cho muội xem."

Chu Trúc Vân nghe vậy bóp mạnh côn thịt một cái. Ngươi còn dám đánh chủ ý muội muội ta. Hắn đắc ý liếc nàng. Còn không phải nàng khơi ra trước.

Còn tiểu cô nương Trúc Thanh thì chỉ ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt không khỏi có chút tiếc nuối. Nàng còn chưa từng thấy chiếc đũa khổng lồ là như thế nào đâu.

- "Tỷ phu, ta ăn xong rồi, chúng ta mau đi tu luyện."

Nam dở khóc dở cười:

- "Được, vậy muội ra bên ngoài chơi một lát, đợi ta và tỷ tỷ muội ăn xong đã."

- "Ừm, vậy hai người từ từ ăn."

Sau khi tiểu nha đầu chạy ra ngoài, Chu Trúc Vân liền cởi quần ra, nhắm côn thịt hắn ngồi xuống, côn thịt đâm sâu một đường vào tận hoa tâm.

- "A...sướng...!"

Giống như nỗi bứt rứt được giải toả, nàng rên lên một tiếng. Sau đó bắt đầu nhún nhảy trên đùi hắn:

- "Tiểu...tiểu Nam...ưm...ngươi định...dạy Trúc Thanh tu luyện thật...sao?"

Hắn kéo chiếc áo bó của nàng ra, nắm lấy hai bầu sữa nhào nặn, đem một bên ngậm vào:

- "Chụt chụt...đúng vậy...đợi nàng luyện hoá xong huyết mạch ta cũng sẽ dạy nàng tu luyện!"

- "Ưm...mút mạnh chút...vậy được rồi..."

Một lúc sau hai người cùng lên đỉnh. Chu Trúc Vân cuối cùng cũng được giải toả thoả mãn nằm trong ngực hắn. Cảm thấy côn thịt hắn vẫn còn cứng liền liếc xéo một cái, xong đứng dậy. Tinh dịch vì thế mà cũng tràn ra. Nàng khẽ gắt:

- "Dâm tặc! Bắn vào trong nhiều như vậy, không sợ ta có thai sao?"

- "Hắc hắc! Có càng tốt chứ sao!"

- "Không biết, ta mới 14 tuổi, còn chưa sẵn sàng làm mẹ đâu!"

- "Cái này không lo, con của ta không phải chỉ có một người mẹ."

- "Vô sỉ! Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu nữ nhân?"

Thấy hắn không trả lời nàng sợ hắn nghĩ rằng mình không vui liền lên tiếng:

- "Ngươi đừng để ý, dù ngươi có bao nhiêu nữ nhân ta cũng không giận đâu."

Hắn buồn cười kéo nàng vào trong lòng:

- "Ta biết Trúc Vân là tốt nhất!"

Trong lòng chột dạ, thật ra hắn không nói gì là do hắn cũng không nhớ mà đang phải đếm lại. Bất quá hiện tại không cần.

- "Được rồi! Ngươi..."

Nàng chưa nói xong hắn liền dùng tay chặn lại:

- "Gì mà ngươi với ta, trước ta dạy nàng xưng hô thế nào?"

Chu Trúc Vân đỏ mặt:

- "Phu quân, chàng ra ngoài với muội muội đi, thiếp muốn luyện hoá thứ kia, như vậy đã được chưa phu quân của thiếp!"

Hắn hôn nàng một ngụm:

- "Hắc hắc, như vậy mới đúng, nàng luyện hoá đi ta tiện tay giúp một chút!"

Nàng nghe hắn nói vậy liền ngồi xếp bằng trên giường, đem giọt máu nuốt vào nhắm mắt luyện hoá. Hắn cũng truyền nhẹ nhàng truyền hồn lực của mình vào cơ thể nàng, thấy bên dưới nàng vẫn chưa mặc quần vào liền tiện tay vuốt vuốt hai mép môi một chút mới rời đi...

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Lượt thích 56
Lượt đọc 3048

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.