Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể đắc tội

Tiểu thuyết gốc · 2404 chữ

Đúng lúc này, gương mặt của Triệu Vô Cực biến sắc. Kéo Đường Tam lùi lại, xuất ra võ hồn của mình.

"Tất cả mọi người mau ra phía sau lưng ta!"

Theo ánh mắt chăm chú của Triệu Vô Cực, một con tinh tinh khổng lồ xuất hiện. Vua của sâm lâm, Thái Thản Cự Viên.

"Tôn kính vua sâm lâm, chúng ta không có ý mạo phạm ngài. Nếu đây là lãnh địa của ngài chúng ta nguyện ý rời đi ngay." Triệu Vô Cực trầm giọng nói.

Thái Thản Cự Viên một chút cũng không để ý tới lời Triệu Vô Cực, từ từ bước lại khiến cho đám người tim như ngừng đập, hiển nhiên là ngoại trừ Nam và Chu Trúc Thanh.

"Ta ngăn cản nó, các ngươi mau ăn phi hành ma cô tràng của Áo Tư Tạp rời đi!" Triệu Vô Cực giọng điệu ngưng trọng.

Trái lại, Áo Tư Tạp nghe xong cực kỳ hưng phấn, nhanh chóng đọc chú ngữ

"Lão tử có cây ma cô tràng"

Trong lòng kích thích tới cực điểm. Ha ha, cuối cùng Vinh Vinh nàng vẫn phải ăn hương tràng của ta.

"Đây đây, mọi người mau ăn nó, Vinh Vinh..."

Nam nhíu mày:

"Hình như trước đây ngươi nghe không rõ thì phải. Nhưng người khác ta không quan tâm, nhưng riêng Trúc Thanh cùng Vinh Vinh không được phép ăn bất kỳ thứ gì của ngươi."

- "Hoàng lão sư, bây giờ là lúc nào rồi, ngươi còn sợ căn cơ của các nàng bị ảnh hưởng. Nếu không ăn nó chỉ sợ các nàng đều phải bỏ mạng tại đây." Áo Tư Tạp bực tức chất vấn.

Nam lập tức dịch chuyển tới nắm lấy cổ Áo Tư Tạp, ánh mắt rét lạnh:

- "Lời ta đã nói ra chính là quy tắc tuyệt đối, ngươi nghĩ mình có tư cách thắc mắc?"

Áo Tư Tạp khó thở:

- "M...Minh...bạch..."

Nam gật đầu thả hắn ra. Áo Tư Tạp ôm cổ ho khan, trong lòng phẫn nộ chửi bới: "AAA Thằng chó hoang, ngươi dám làm như vậy với ta."

Triệu Vô Cực tức giận quát lên:

- "Hoàng lão sư, ngươi định hại chết bọn hắn sao?"

Hắn chưa nói xong, Thái Thản Cự Viên đã nhìn thấy Nam, đôi mắt hắn co rút lại, sợ hãi lùi lại phía sau vài bước.

Đám người khó hiểu nhìn hành động của vua sâm lâm. Nhưng trước ánh mắt mộng bức của bọn hắn, nó liếc qua Tiểu Vũ một cái xong quay đầu bỏ chạy.

Đám người suýt nữa ngã lăn ra đất. Chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chắc chắn là ảo cảnh, không thể nào có chuyện vua của sâm lâm lại sợ hãi bỏ chạy. Ngay cả Tiểu Vũ cũng đang không thể hiểu nổi là có chuyện gì.

"Đứng lại!" - Nam liếc nhẹ sang Tiểu Vũ một cái xong nhàn nhạt lên tiếng.

Sau hai tiếng "đứng lại" Thái Thản Cự Viên lập tức đứng hình. Không dám cử động lấy một chút.

Đám người trong lòng chửi bới hắn. "Cmn! Khó khăn lắm nó mới chịu bỏ đi vậy mà ngươi còn kêu nó đứng lại." Bọn hắn vẫn đang nghĩ rằng một lý do kinh khủng nào đó trong rừng sâu mới khiến cho Thái Thản Cự Viên sợ hãi như vậy.

Ở đây chỉ có Trúc Thanh cùng Tiểu Vũ là nhận ra lý do thực sự mà nó sợ hãi chính là Nam. Trúc Thanh thì không biểu lộ gì nhiều. Với nàng, mọi thứ đều không có gì bất ngờ nếu nguyên nhân là tỷ phu. Còn Tiểu Vũ thì ngược lại, mặt cắt không còn giọt máu. "Hắn vì sao lại khiến Nhị Minh sợ hãi như vậy? Nếu thế hắn đã sớm nhìn ra thân phận hồn thú của ta sao? Trước đây hắn còn gọi ta là con thỏ con..."

Nam liếc qua nhìn Tiểu Vũ, nàng run rẩy lùi lại vài bước. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu:

- "Đi đi thôi!"

Tiểu Vũ nghe xong mới hoàn hồn lại, ánh mắt cảm kích nhìn hắn. Lời này của Nam Thái Thản Cự Viên cũng nghe được, lập tức nó quay người lại, đem Tiểu Vũ bắt lấy rồi bỏ chạy.

Đường Tam gương mặt biến sắc gào lên:

- "Tiểu Vũ!"

Đồng thời hắn xuất ra Lam Ngân Thảo, bất quá một chút tác dụng cũng không có.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu phẫn nộ nhìn Nam:

- "Đều tại ngươi, tại ngươi mới khiến Tiểu Vũ bị bắt đi, nếu không phải ngươi khiến nó quay lại chuyện này đã không xảy ra."

Đám người cũng tỏ vẻ bất mãn nhìn Nam, chỉ có Chu Trúc Thanh là thấy khó hiểu, kéo tay hắn nói nhỏ:

- "Tỷ phu, chuyện này..."

Nam mỉm cười xoa đầu nàng, Chu Trúc Thanh thấy nụ cười ấm áp của hắn cũng không hỏi nữa, nhắm mắt lại hưởng thụ như con mèo nhỏ.

Đường Tam nhìn cảnh này càng thêm sôi máu. "Tiểu Vũ của ta còn đang bị bắt, sống chết không rõ, vậy mà đôi cẩu nam nữ các ngươi còn tình tình tứ tứ!"

"Mọi người, bây giờ chúng ta di chuyển sang khu vực khác rồi tính tiếp." - Triệu Vô Cực ngưng trọng lên tiếng.

Đường Tam liên tục lắc đầu:

- "Không, Tiểu Áo nếu ngươi xem ta là huynh đệ thì mau cho ta một cây phi hành ma cô tràng, xin lỗi Triệu lão sư, cho dù Tiểu Vũ có chết ta cũng phải đem thi thể nàng về."

Áo Tư Tạp không còn cách nào đành đem cho hắn một cây phi hành ma cô tràng.

- "Các ngươi...Được rồi, mau chuẩn bị cho ta một cây, chúng ta có chết thì cùng chết!"

Thế là đám người, ngoại trừ Chu Trúc Thanh, Ninh Vinh Vinh cùng với Nam đều ăn một cây ma cô tràng.

- "Hoàng lão sư, ngươi có thể đưa hai nàng trở về học viện trước!"

Nam lắc đầu cười:

"Ta cũng muốn xem thử các ngươi có thể làm gì."

"Trúc Thanh, Vinh Vinh, ôm lấy ta."

Chu Trúc Thanh nghe vậy không nghĩ nhiều ôm lấy một bên tay hắn, dựa sát vào cực kỳ thoải mái. Ninh Vinh Vinh thì đỏ mặt nhưng cũng từ từ tiến lại gần ôm lấy bên còn lại. Hắn cũng ôm lấy eo hai người.

Cảnh này khiến Đái Mộc Bạch cùng Áo Tư Tạp tức đến suýt nữa thổ huyết. Xong, trước ánh mắt như muốn rớt ra ngoài của đám người, sau lưng Nam mọc ra đôi cánh màu hoàng kim to lớn sắc sảo, cao quý tới cực điểm.

Triệu Vô Cực lắp ba lắp bắp:

- "Hoàng lão sư...cái...cái này?"

- "Hử! Ý ngươi là đôi cánh sao? Đây chính là ta dùng hồn lực hoá thành. Một khi ngươi có thể vận dụng hồn lực một cách lô hoả thuần thanh thì có thể điều động biến nó trở thành bất cứ thứ gì."

Lời hắn nói ra khiến cho bọn hắn chấn kinh. Phải biết từ trước tới nay bọn hắn chưa từng được nghe về thứ gì tương tự như thế. Tên này cũng quá mức đáng sợ đi.

"Được rồi! Việc quan trọng lúc này là cứu Tiểu Vũ." Đường Tam giấu đi vẻ ghen ghét của mình phun ra một câu.

Trở lại với Tiểu Vũ.

- "Nhị Minh, ngươi vừa rồi vì sao lại sợ Hoàng lão sư như vậy?"

Nhị Minh nghe nàng nhắc tới Nam không tự chủ run rẩy toàn thân:

- "Tiểu Vũ tỷ...vị...vị đại nhân đó là người mà chúng ta không thể đắc tội."

Tiểu Vũ chấn kinh:

- "Rốt cuộc là vì sao? Trước đây ta còn chưa từng gặp hắn."

- "Tỷ có nhớ dị tượng hơn 20 năm trước ở Tinh Đấu Sâm Lâm không?"

Tiểu Vũ nuốt nước miếng cái ực:

- "Ý...ý ngươi là luồng uy áp khủng khiếp kia sao?"

- "Không sai, thứ đó chính là có nguồn gốc từ vị đại nhân kia!"

- "Cái gì? Thực sự...thực sự là như vậy." Tiểu Vũ kinh hãi thốt lên, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.

- "Hiện tại ta chỉ có thể nói cho tỷ biết như thế mà thôi. Còn nữa, thân phận của tỷ chắc chắn đã bị vị đại nhân kia phát hiện từ lâu rồi, chẳng qua là ngài ấy không thèm để ý mà thôi. Ta khuyên tỷ từ nay ở lại Tinh Đấu Sâm Lâm tiếp tục tu luyện, đừng ra thế giới loài người nữa."

Tiểu Vũ đôi mắt không ngừng run lên mãnh liệt, sau đó lại lắc đầu kiên quyết:

- "Không, ta nhất định phải trở lại!"

Nhị Minh thở dài:

- "Haiz, vậy được rồi, ta sẽ không ngăn tỷ nữa."

Trở lại với Nam cùng đám người.

Đường Tam đã không nhịn được điên cuồng lao đi trước. Triệu Vô Cực, Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Tạo cũng cấp tốc đuổi theo. Chỉ có Nam cùng hai nữ Trúc Thanh là cực kỳ thảnh thơi, vừa bay dạo vừa ngắm cảnh. Ninh Vinh Vinh được hắn ôm eo gương mặt đỏ bừng, tìm chủ đề né tránh sự xấu hổ:

- "Lão sư, khi nãy..."

- "Thế nào? Nha đầu, ngươi không nghĩ là ta hại Tiểu Vũ chứ?"

- "Đương nhiên không phải, chỉ là ta hơi thắc mắc..."

Chu Trúc Thanh cười khúc khích:

- "Vinh Vinh, đừng nói ngươi cũng nghĩ lý do mà con Thái Thản Cự Viên kia sợ hãi là thứ gì đó trong rừng sâu a."

- "Chẳng lẽ không đúng sao?"

- "Đương nhiên không đúng, ngươi nhớ lại biểu hiện của nó xem."

Ninh Vinh Vinh nghĩ nghĩ lại, xong trợn tròn mắt:

- "Lão sư, ngươi..."

- "Khanh khách, không sai, thứ khiến nó sợ hãi chính là tỷ phu, còn về Tiểu Vũ thì ta cũng không rõ, bất quá chắc chắn là tỷ phu có lý do của mình."

Ninh Vinh Vinh gật gù:

- "Ra là vậy, không nghĩ lão sư lại mạnh như thế."

Xong nàng lập tức cảm giác có chút không đúng:

- "Trúc Thanh, ngươi vừa gọi...gọi...tỷ phu?"

- "Hì hì! Thế nào? Bất ngờ không?"

Vinh Vinh bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chỉ mới một lúc mà đã có quá nhiều thông tin mới mẻ tràn vào đầu mình. Nàng cảm động nhìn Trúc Thanh:

- "Trúc Thanh, cảm ơn ngươi đã cho ta biết nhiều như vậy!"

- "Không cần, nếu tỷ phu không đồng ý ta cũng không dám nói cho ngươi đâu!"

Nam trừng mắt Trúc Thanh:

- "Nha đầu, ta đồng ý khi nào?"

- "Hì hì! Ta chính là thích nói như vậy, cho dù tỷ phu không đồng ý thì thế nào? Ta lỡ nói ra rồi ngươi định đánh cái mông ta sao?"

Hắn buồn cười:

- "Rồi rồi! Ta làm sao nỡ đánh muội. Đều tại ta chiều muội quá mức."

Cô nàng liền đánh chụt vào má hắn một cái xong cười khúc khích:

- "Khúc khích, ta biết tỷ phu tốt với Trúc Thanh nhất."

Ninh Vinh Vinh ngượng chín cả mặt quay sang chỗ khác, bất quá thi thoảng vẫn nhìn trộm lên gương mặt anh tuấn của hắn.

Một lúc sau, đám người đuổi kịp Đường Tam. Nam cũng tới vừa lúc. Triệu Vô Cực cùng mấy tên khác cũng cảm thấy chấn kinh, khi mà tên này rõ ràng theo kiểu dạo chơi, ấy vậy mà vẫn có thể đuổi kịp bọn hắn toàn lực đuổi theo Đường Tam.

Lúc này trước mặt bọn hắn là một con ngàn năm Nhân Diện Ma Chu đã chết cùng với Long Công, Xà Bà và cả Mạnh Y Nhiên.

Thấy Nam, Xà bà thì thầm một chút vào tai Long Công. Sau đó, đôi mắt hắn sáng rực nhìn Nam.

- "Tiểu tử ngươi không tệ, mặc dù là lão sư của học viện nhưng xem ra cũng không lớn hơn Y Nhiên quá nhiều, ngươi thấy Y Nhiên nhà chúng ta thế nào?"

Chu Trúc Thanh cùng Ninh Vinh Vinh nghe vậy liền dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Long Công, đồng thời ôm chặt lấy cánh tay Nam.

Mạnh Y Nhiên đỏ bừng mặt, gắt lên:

- "Gia gia, ngươi đang nói gì vậy?"

Đường Tam thì cực kỳ tức tối, rõ ràng hắn đang đối thoại với ba người này, ấy vậy mà tên khốn Hoàng Nam vừa xuất hiện đã khiến bọn hắn không thèm để ý tới mình.

Nam cười khổ:

- "Tiền bối, ta không thể phủ nhận Mạnh Y Nhiên cô nương thật sự rất xinh đẹp."

Mạnh Y Nhiên nghe xong mặt càng thêm đỏ, còn Vinh Vinh cùng Trúc Thanh thì dùng ánh mắt sát khí đằng đằng nhìn hắn.

Long Công cười lớn:

- "Ha ha! Tốt! Nếu vậy ta cho ngươi cơ hội gia nhập gia tộc của ta, cũng sẽ ban hôn cho tôn nữ của ta với ngươi, thế nào?"

Mạnh Y Nhiên dậm chân một cái:

- "Gia gia, ngươi sao có thể như vậy?"

Hắn lắc đầu bất đắc dĩ:

- "Ta không có ý định bất kỳ thế lực nào. Còn về phần hôn ước, thì lại càng không thể."

Mạnh Y Nhiên mặc dù không đồng ý cách làm của gia gia nhưng nghe hắn từ chối như vậy trong lòng cũng không khỏi thất lạc.

- "Hửm? Chẳng lẽ cháu gái của ta không xứng với ngươi?" Long Công cùng Xà Bà đồng thời nhíu mày.

- "Ta không phải có ý này, chỉ là chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của nàng. Hai người mặc dù là trưởng bối vẫn không nên xen vào. Bởi vì có thể lúc này lựa chọn thuộc về hai vị tiền bối. Nhưng hậu quả của lựa chọn này, là đau khổ hay hạnh phúc thì nàng mới là ngươi gánh chịu. Ta tin hai vị cũng không muốn nhìn thấy nàng đau khổ a."

Mạnh Y Nhiên nghe xong lời này vô cùng cảm động. Nam nhân này thực sự rất đáng tin.

Hai người Long Công Xà Bà cũng gật gù, thực sự bị thuyết phục, bất quá trong lòng lại càng muốn tên này làm cháu rể của mình hơn. Nhưng như hắn nói, hai người cũng không có ý định tiếp tục...

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Lượt thích 50
Lượt đọc 1673

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.