Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọc Tiểu Cương đội nón xanh

Tiểu thuyết gốc · 2253 chữ

Lam Bá Học Viện.

- "A A A Tên khốn, làm gì mà mạnh bạo vậy!"

- "Hắc hắc! Tiểu dâm nữ nàng không phải thích mạnh bạo sao?"

- "Hừ...hừ...Nhưng hôm nay ngươi lại mạnh hơn mọi khi."

- "Khà khà! Nằng cứ nằm im tận hưởng đi, mọi chuyện cứ để ta!

"Hự..."Nam hự một tiếng, tinh dịch bắn vào tận sâu hoa tâm của Liễu Nhị Long. Xong việc hắn ôm nàng nằm xuống giường, vuốt ve cơ thể vưu vật.

Nàng đánh bụp vào ngực hắn một cái:

- "Lưu manh! Mấy tháng mới đến thăm người ta một lần, đã vậy vừa đến chưa kịp nói gì đã lôi thứ kia ra đâm người ta. Ta thấy ngươi chỉ xem ta là nơi để xả thôi."

- "Hắc hắc! Tiểu dâm nữ nàng thích đến điên còn giả vờ, hay chúng ta diễn lại lúc mới gặp mặt đi!" - Hắn hấp háy mắt xấu xa.

Liễu Nhị Long gương mặt đỏ bừng, khẽ gắt:

- "Dâm tặc!"

Xong lại dùng hai tay che ngực mình giả vờ la lên:

- "AAA! Ngươi là ai? Vì sao lại bắt ta tới đây?"

"Phốc!" Hắn bật cười kéo nàng lại hôn một ngụm:

- "Để khi khác, bây giờ nàng sắp có khách rồi?"

Liễu Nhị Long khó hiểu:

- "Khách? Khách nào?"

- "Từ từ sẽ biết, còn nữa, từ nay ta sẽ ở lại Lam Bá Học Viện với nàng."

Nàng nghe vậy đôi mắt sáng lên, mừng rỡ:

- "Thật sự?"

- "Đương nhiên, ta đã bao giờ gạt nàng?"

- "Khanh khách, nếu vậy thì tốt!" Rồi nàng nói thầm vào tai hắn:

"Chỉ cần ngươi ở đây, ta mỗi ngày đều sẽ cho ngươi chơi đến chán thì thôi."

Hắn trừng mắt nàng, ngắt hai nụ hoa đỏ hồng trên đôi gò bồng đào:

- "Tiểu dâm nữ nàng, đợi đến tối xem phu quân trừng phạt!"

Đúng lúc này, bên ngoài một nữ hồn sư bẩm báo:

- "Viện trưởng, có một vài hồn sư nói rằng là bằng hữu của ngài muốn cầu kiến!"

Nàng liếc Nam một cái. Tên này lại định giở trò gì?

- "Được rồi, cho bọn hắn tới gặp ta!"

Nàng đứng dậy mặc quần áo vào:

- "Ngươi ở trong đây, đợi ta ra ngoài xem thử."

Hắn nhếch miệng cười xấu xa, kéo tay nàng:

- "Không vội, không vội. Không phải nàng bảo đưa bọn hắn tới đây sao?"

Hắn kéo nàng ngồi xuống đất, cầm côn thịt vỗ vỗ lên má nàng. Nàng liếc xéo gắt một tiếng "Dâm tặc!" nhưng cũng ngậm vào phục vụ. Khoảng năm phút sau, khi mà nàng vẫn đang phun ra nuốt vào côn thịt của hắn, nữ hồn sư kia lại tới bẩm báo:

- "Viện trưởng, ta đã đưa bọn họ tới!"

- "Ọc...ọc..ta biết rồi...ọc...ngươi bảo bọn hắn đợi một lát."

Nữ hôn sư kia nghe những âm thanh kỳ lạ có chút nghi hoặc.

- "Vâng!"

Liễu Nhị Long bắt đầu tăng tốc độ bú mút:

- "Ọc...tên dâm tặc ngươi....ọc...ra nhanh lên...ta còn phải tiếp khách!"

- "Ưm....sắp rồi! Nàng cứ tiếp tục như vậy!"

Thế là mãi đến mười lăm phút sau, hắn mới giữ chặt đầu nàng, tinh dịch bắn sâu vào trong cổ họng. Liễu Nhị Long nhanh chóng nuốt sạch. Xong việc không quên lườm hắn một cái rồi đẩy cửa bước ra.

Bên ngoài, Phất Lan Đức cùng Ngọc Tiểu Cương thấy nàng xuất hiện. Nàng hiện tại còn xinh đẹp quyến rũ hơn so với trước đây rất nhiều, điều này khiến hai tên này nhìn một cách thất thần. Bất quá tên Ngọc Tiểu Cương nhanh chóng bày ra bộ mặt bất đắc dĩ.

Liễu Nhị Long cũng có chút bất ngờ:

- "Phất Lão Đại!"

Xong nàng nhìn sang Ngọc Tiểu Cương, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét nhưng cũng gật đầu chào hỏi:

- "Ngọc Tiểu Cương."

Ngọc Tiểu Cương giật mình, nàng lại gọi mình đầy đủ họ tên, phải biết trước đây nàng chỉ gọi mình là "Tiểu Cương" mà thôi. Hắn thầm nghĩ "Chắc là nàng vẫn còn giận ta!" Xong tiếp tục bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ:

- "Nhị Long..."

Nhưng trong lòng hắn lại đắc ý thầm nghĩ "Thế nào? Nhị Long hẳn phải rất nhớ ta đi, còn không mau đến ôm lấy ta."

Đáp lại, nàng chỉ nhàn nhạt gật đầu, biểu hiện cực kỳ băng lãnh khiến Ngọc Tiểu Cương vô cùng mộng bức.

Nàng quay sang Phất Lan Đức:

- "Phất Lão Đại, ngươi tới đây có chuyện gì không?"

Phất Lan Đức cười khổ gật đầu, xong nhìn lại nàng có chút tò mò:

- "Nhị Long, thứ gì màu trắng dính trên miệng muội vậy?"

Liễu Nhị Long gương mặt phiếm hồng, đưa ngón tay quẹt phần dung dịch đó cho vào trong miệng, động tác khiêu gợi tới cực hạn.

- "Không có gì, ta chỉ là vừa uống sữa bò mà thôi!"

Phất Lan Đức nghe vậy cũng gật đầu không hỏi gì thêm. Riêng chỉ có Chu Trúc Thanh nhận ra thứ kia mặc dù giống sữa bò nhưng so với thứ nàng từng nuốt trước đây của tỷ phu càng giống hơn. Thế là nàng dùng ánh mắt ý vị thâm trường liếc nhìn Liễu Nhị Long. Liễu Nhị Long cũng nhận ra ánh mắt kỳ quái của tiểu cô nương này. Ngượng chín mặt như trái cà chua. Không ngờ chuyện xấu hổ của mình lại bị một tiểu cô nương phát hiện.

Ngọc Tiểu Cương thấy nàng không để ý đến mình, gương mặt cười khổ, vẫn cho là nàng đang giận mình:

- "Nhị Long, ta..."

Nàng tỏ vẻ khó hiểu:

- "Ngươi có chuyện gì sao?"

Phất Lan Đức cũng cười khổ, thế là hắn đẩy đẩy Ngọc Tiểu Cương lên phía gần nàng. Ngọc Tiểu Cương tỏ vẻ khó xử:

- "Ta xin l..."

Nhưng hắn chưa nói xong, nàng lập tức đã chen ngang:

- "Phiền ngươi tránh xa một chút! Chúng ta không thân đến vậy."

Ngọc Tiểu Cương cực kỳ mộng bức, bởi vì thời khắc vừa rồi hắn nhận ra nàng giống như không phải giận mà là đang chán ghét mình. Một giây tiếp theo, đôi mắt hắn long sòng sọc, sắc mặt cực kỳ vặn vẹo, khi thấy Nam từ trong phòng nàng bước ra.

Những ngươi còn lại mắt chữ A mồm chữ O. Tên này đến đây từ lúc nào.

Nam cười cười vẫy tay:

- "Chào mọi người!"

Liễu Nhị Long thoáng đỏ mặt, liếc xéo:

- "Ngươi ra đây làm gì?"

Mấy nữ Vinh Vinh cũng chạy tới:

- "Lão sư, ngươi tới đây từ khi nào thế?"

- "Liễu Viện trưởng là bạn cũ của ta, ta tới đây trước trò chuyện cùng nàng một chút!"

Mấy nữ nghe vậy gật gù. Chỉ có Chu Trúc Thanh là ném cho hắn ánh mắt không tin. Sau khi xâu chuỗi các thông tin vừa nãy với nhau, nàng lập tức nhận ra quan hệ giữa hai người này.

Ngọc Tiểu Cương nghiến răng ken két:

- "Liễu Nhị Long, nàng trả lời cho ta, rốt cuộc nàng và hắn có quan hệ gì?"

Liễu Nhị Long nhíu mày:

- "Ngọc Tiểu Cương, đừng khiến ta mất kiên nhẫn, chuyện của ta khi nào đến lượt ngươi quản tới?"

Phất Lan Đức sau khi nghe xong lời này cũng không thể tin được người trước mặt mình là Liễu Nhị Long. Cả Ngọc Tiểu Cương cũng không ngờ được nàng đối với mình như vậy.

Hắn liền xuống nước:

- "Nhị Long, trước đây là ta sai, ta rất hối hận. Ta bây giờ đã suy nghĩ kỹ, chúng ta có thể quay lại như trước đây."

Nàng nhếch miệng cười khinh bỉ:

- "Ngươi có vấn đề về thần kinh sao? Trước đây chẳng qua chỉ là ngu xuẩn nhất thời của ta, hiện tại ta đã đủ chín chắn. Phiền ngươi không nhắc lại chuyện trước đây, điều này chỉ khiến ta cảm thấy buồn nôn!"

Vừa nói nàng vừa chột dạ liếc sang Nam, sợ rằng tên phế vật này xuất hiện nói chuyện trước đây làm hắn giận. Nàng rất sợ khiến nam nhân này không vui. Nếu hắn muốn nàng sẵn sàng đánh tàn phế Ngọc Tiểu Cương rồi đuổi ra khỏi đây.

Nam mỉm cười, kín đáo nắm lấy tay nàng vuốt ve trấn an. Liễu Nhị Long mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngọc Tiểu Cương lắc đầu không tin tưởng:

- "Ta không tin, nhất định là muội vẫn còn giận ta, ta thực sự rất hối hận, xin muội tha thứ cho ta."

Vừa nói hắn vừa sấn lại gần muốn nắm lấy tay nàng. Nhưng lập tức bị Liễu Nhị Long một cước đá bay.

- "Cút!"

"Không phải lúc nãy ngươi còn tỏ vẻ rất bất đắc dĩ sao, bây giờ lại hèn hạ như vậy, từ nay ta yêu cầu ngươi cách xa một chút, đừng khiến ta càng cảm thấy thêm ghê tởm."

Đường Tam chạy lại đỡ lấy hắn. Ngọc Tiểu Cương tự đấm vào ngực mình bùm bụp "AAAA!!! Ta không cam tâm, nàng vì sao lại trở nên như vậy? Không phải nàng rất yêu ta sao?"

Phất Lan Đức đứng một bên không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không biết là nàng đang giận hay thực sự là chán ghét Ngọc Tiểu Cương, đành lên tiếng nói sang chuyện khác:

- "Được rồi! Nhị Long, thực ra chúng ta tới đây là có chuyện muốn nhờ muội."

Xong Phất Lan Đức thuật lại sự tình một lượt. Liễu Nhị Long khẽ nhìn sang Nam rồi gật đầu:

- "Việc này có gì khó, từ nay Lam Bá Học Viện đổi tên thành Sử Lai Khắc học viện, Phất Lão Đại ngươi chính là viện trưởng!"

Phất Lan Đức bất ngờ:

- "Vậy còn muội?"

- "Ta sớm đã muốn từ bỏ chức vị này, huynh không cần lo lắng."

Nói xong nàng lại liếc sang Nam. "Ta hiện tại chỉ muốn theo chân nam nhân xấu xa này, làm sao có thể tiếp tục quản lý tốt học viện."

Phất Lan Đức nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.

Thế là sau khi sắp xếp xong xuôi. Mấy nữ tụ Trúc Thanh tụ tập lại một phòng trò chuyện. Nam nhân cơ hội len lén chạy sang phòng Liễu Nhị Long.

Phòng Ngọc Tiểu Cương, Đường Tam đứng bên ngoài gõ cửa. Hắn lúc nãy thấy biểu hiện của sư phụ mình cực kỳ nghi hoặc nên lập tức chạy sang.

- "Lão sư! Chuyện vừa nãy..."

Ngọc Tiểu Cương thờ dài một hơi, đem sự tình hai mươi năm trước kể lại, cuối cùng hắn kết một câu:

"Ta không biết vì sao nàng lại thay đổi nhiều như vậy, tim ta đau quá, Tiểu Tam."

Đường Tam nghe xong, nghĩ nghĩ một chút, sắc mặt trở nên khó coi:

- "Sư phụ, Tiểu Vũ từ khi gặp Hoàng Nam nàng cũng thay đổi rất nhiều, phải chăng Liễu viện trưởng cũng chính là bị tên khốn này hại."

Ngọc Tiểu Cương lúc này mới giật mình bừng tỉnh. Lúc nãy vì quá đau lòng mà hắn quên mất việc Nam bước từ trong phòng nàng ra.

- "Cái gì! Chẳng lẽ... Chuyện này không thể được!"

- "Đúng vậy, sư phụ người mau đi gặp nàng, nhất định không được để tên khốn khiếp Hoàng Nam được như ý!"

- "Được rồi! Ta lập tức đi ngay!"

Thế là Ngọc Tiểu Cương Phóng một mạch tới phòng của nàng. Nhưng vừa tới nơi, gương mặt hắn vặn vẹo kinh khủng, ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi. Mặc dù đứng ngoài cửa nhưng hắn nghe rất rõ tiếng bên trong:

- "Ưm..ưm...Tiểu Nam sướng quá...mạnh lên!"

- "Hừ...Nhị Long! Ta cũng sướng, nàng khít quá!"

- "Ừm...Đúng rồi! Chơi ta...ưm... ta muốn sinh con cho ngươi!"

- "Được rồi...để ta đâm đến khi nàng sưng bụng thì thôi!"

Ngọc Tiểu Cương gương mặt thống khổ, la hét thảm thiết:

- "AAAA! Đôi gian phu dâm phụ các ngươi!"

Hắn muốn lập tức đạp cửa lao vào bắt gian tại trận đôi cẩu nam nữ này. Hắn điên cuồng dùng toàn lực sút vào cánh cửa. Nhưng "Rắc" một tiếng, thứ hắn vừa đá vào cứng như đá, đây chính là kết giới mà Nam đã tạo ra trước đó, tiếng kêu vừa rồi là tiếng gãy xương, còn chiếc cửa một chút cũng không xi nhê. Ngọc Tiểu Cương ôm chân la hét thảm thiết. Nỗi thống khổ trong lòng cộng với đau đớn của việc gãy chân cùng lúc ập tới, không có từ ngữ nào có thể hình dung sự thê thảm của hắn lúc này.

Động tĩnh bên ngoài Ngọc Tiểu Cương gây ra không cách nào có thể xuyên qua lớp kết giới, chỉ có Nam là cảm nhận được tên phế vật này đang la hét bên ngoài, hắn nhếch miệng cười xấu xa.

Giây tiếp theo, Ngọc Tiểu Cương cảm nhận trái tim mình như bóp nghẹt lại.

"Ưm...sướng...Tiểu Nam...ngươi nói xem...ưm"

"Chúng ta...làm chuyện này cũng hơn hai mươi năm rồi....ưm...tại sao ta vẫn không có thai?"

Ngọc Tiểu Cương nghe đến đây miệng liên tục phun ra ba ngụm máu tươi, trong lòng căm phẫn tới cực điểm. Nàng đã đội cho mình chiếc nón xanh hơn 20 năm mà mình đến bây giờ mới biết.

"AAAAA Khốn nạn!!! Tiện nhân, ngươi dám đối xử như vậy với ta!!!"

Hắn hét lên một tiếng, không nhịn được ngã gục xuống ngất lịm...

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 90
Lượt đọc 2961

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.