Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên thảo ngâm ...

Tiểu thuyết gốc · 2401 chữ

Trở lại học viện. Tứ nữ lúc này vẫn chưa hấp thu xong vật hắn cho.

Thấy hắn, Liễu Nhị Long liền chạy lại, giọng điệu ghen tuông:

- "Tiểu Nam, rốt cuộc chàng cho mấy nha đầu kia thứ gì, sao luyện hóa lâu như vậy còn chưa xong?"

Hắn cười cười nhéo mũi nàng:

- "Nàng đó, đã là Phong Hào Đấu La rồi còn ghen tỵ với các nàng ấy."

Nàng bĩu môi:

- "Hừ, Phong Hào Đấu La thì sao? Cũng còn lâu mới có thể đuổi kịp nữ nhân kia!"

Nam lắc đầu bất đắc dĩ. Nữ nhân kia trong miệng nàng chính là Đông Nhi. Cô nàng này thấy hắn sủng ái Bỉ Bỉ Đông quá mức nên chỉ ghen tỵ với đúng một mình nàng.

- "Được rồi! Sau này tặng nàng thứ khác tốt hơn!"

Liễu Nhị Long nghe vậy mới hài lòng ngồi lên đùi hắn.

Thêm mấy canh giờ trôi qua, Tiểu Vũ là người đầu tiên tỉnh lại. Nàng trực tiếp đột phá tới 40 cấp, nét vui mừng trên khuôn mặt không giấu chút nào. Nam gật gù:

- "Không tệ! Sẵn tiện ngưng tụ hồn hoàn thứ tư đi!"

Tiểu Vũ sắc mặt có chút không được tự nhiên nhìn sang Liễu Nhị Long.

- "Khanh khách! Con thỏ ngươi không cần lo lắng, ta là Phong Hào Đấu La, đã sớm nhận ra thân phận của ngươi."

Nàng gật đầu cảm kích:

- "Đa tạ Liễu lão sư."

Tiếp theo đến lượt Ninh Vinh Vinh, cô nàng mở mắt ra, vui mừng nhảy cẫng lên ôm lấy hắn chụt một cái lên má.

- "Lão sư! Ngươi xem, thứ này!"

Nàng xuất ra võ hồn của mình, Thất Bảo Lưu Ly Tháp đã biến thành Cửu Thải Linh Lung Bảo Tháp.

"Không nghĩ sau khi luyện hóa nó lại trở thành võ hồn của ta!"

Nam xoa xoa đầu nàng:

- "Hiện tại thứ này mới xứng đáng được gọi là Thiên Hạ Đệ Nhất Khí Võ Hồn."

Ninh Vinh Vinh gật đầu cái rụp:

- "Ừm! Lão sư, Cửu Thải Linh Lung Bảo Tháp là trạng thái hoàn mỹ nhất của dạng tháp Khí Võ Hồn. Vừa có khả năng phụ trợ vừa có khả năng trấn áp kẻ thù. Hơn nữa hạn chế không thể đột phá hồn Đấu La của Thất Bảo Lưu Ly Tháp cũng bị loại bỏ."

- "Được rồi! Nha đầu ngươi không được chủ quan, vẫn cần cố gắng tu luyện"

- "Ta biết rồi."

Đến Mạnh Y Nhiên cũng tỉnh lại, Võ hồn của nàng từ khí võ hồn Long Xà Trượng trực tiếp biến đổi thành Thú Võ Hồn Hoàng Kim Long Xà, hư ảnh là một đôi long xà quấn lấy nhau. Chiến lực không chỉ tăng lên một vài lần.

Cuối cùng là Chu Trúc Thanh, khi vừa mở mắt ra, khí chất của nàng trở nên u ám lạnh lẽo tới cực điểm. Khiến những người khác sinh ra một cỗ kinh dị khó hiểu. Thấy Nam, nàng lập tức cười tươi như hoa nhào vào ngực hắn:

- "Tỷ phu! Cái huynh cho ta thật lợi hại!"

Nam mỉm cười âu yếm xoa đầu nàng:

- "Con mèo nhỏ dính người!"

Xong hắn đặt nàng xuống. Tiểu Vũ cũng tỉnh lại đi tới đứng cạnh mấy nữ.

Đúng lúc này Đường Tam chạy đến.

- "Tiểu Vũ, ta trở về rồi!"

Chúng nữ lập tức nhăn mặt, lùi lại sau mấy bước.

- "Tiểu Tam, trên người ngươi có mùi gì vậy."

Đường Tam nghe vậy xấu hổ gãi đầu. "Không phải ta đã tắm rửa rất kỹ sao?". Thấy Nam đang hài hước nhìn minh, hắn liền căm tức nhìn lại. Không hiểu sao hắn có linh cảm chuyện xảy ra khi nãy có liên quan tới tên khốn này.

- "Tiểu Vũ, ta cho ngươi xem thứ này."

Đường Tam lấy ra Tương Tư Đoạn Trường Hồng, chúng nữ lập tức lùi lại thêm mấy bước. Liễu Nhị Long lập tức quát lên:

- "Đường Tam, ngươi giỡn mặt với ta phải không, đem thứ hôi thối này vứt ngay đi cho ta."

Đường Tam gương mặt tỏ vẻ khó hiểu, đem Tương Tư Đoạn Trường Hồng lại gần mũi ngửi ngửi.

- "Đâu có mùi gì? Ta đã rửa kỹ lắm rồi mà!"

Tiểu Vũ cũng lên tiếng tỏ vẻ khó chịu:

- "Tiểu Tam, ngươi về tắm trước đi rồi hãy đến tìm ta, còn nữa, đem cái thứ rác rưởi trên tay ngươi vứt đi!"

Đường Tam vội giải thích:

- "Khoan đã, Tiểu Vũ, cái này không phải là rác rưởi, nó được gọi là Tương Tư Đoạn Trường Hồng, là một loại tiên thảo vô cùng quý giá. Nếu ăn nó chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc."

Tiểu Vũ đến đây không nhịn được nữa:

- "Đủ rồi! Tiểu Tam, ngươi rốt cuộc lên cơn gì? Ngươi bảo ta ăn thứ hôi thối kia, ngươi muốn thì tự mình ăn đi."

- "Không! Không phải! Tiểu Vũ, ngươi nghe ta nói, Tương Tư Đoạn Trường Hồng được gọi là vua của tiên thảo. Có cả một truyền thuyết về loài hoa này. Trước tiên ngươi nghe ta kể đã."

Liễu Nhị Long mất kiên nhẫn với tên mặt dày này:

- "Dừng dừng! Đủ rồi! Có thể có truyền thuyết gì về thứ rác rưởi này chứ, ta không có thời gian nghe ngươi nói xằng nói bậy, biết điều ngươi mang thứ này biến cho khuất mắt ta. Nếu không đừng trách ta ra tay độc ác!"

Đường Tam liền hừ lạnh một tiếng:

- "Hừ! Các ngươi thì biết cái gì. Biết vì sao ta phải đem cả gốc cây này về không? Bởi vì khi phun một ngụm máu vào, chỉ có tình yêu chân chính mới có thể khiến hoa nhận chủ. Còn nếu mạnh mẽ dứt ra thì dược lực của hoa sẽ hoàn toàn biến mất."

Liễu Nhị Long tức giận:

- "Câm miệng! Ngươi đang làm ta rất mất kiên nhẫn đấy, ta mặc kệ thứ kinh tởm kia là gì đi nữa, nếu ngươi còn không mau cút đừng trách ta ra tay độc ác!"

Đường Tam nghe vậy có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng níu kéo:

- "Tiểu Vũ, ngươi phải tin ta, nó thực sự là tiên thảo. Ngươi xem, ta cũng đã phục dụng hai loại tiên thảo, từ 34 cấp đã lên tới 37 cấp."

"CÚT!!!""

Liễu Nhị Long quát lên một tiếng phẫn nộ, khí thế của Phong Hào Đấu La cuồn cuộn lan tràn. Đường Tam bị chấn ngược về phía sau, thổ huyết ra một ngụm.

Tiểu Vũ thấy vậy có chút lo lắng:

- "Tiểu Tam, ngươi mau đi đi, mặc kệ thứ kia là gì ta cũng không có hứng thú. Nếu ngươi thích có thể tự giữ lấy mà dùng."

Đường Tam khó khăn lê lết cơ thể đứng dậy:

- "Được rồi! Các ngươi cứ đợi đó, ta sẽ chứng minh những điều ta nói là thật."

Nói xong hắn quay người bỏ đi.

- "Hừ! Tên ghê tởm!" - Ninh Vinh Vinh hừ một tiếng khinh bỉ.

Tiểu Vũ ấp úng lên tiếng:

- "Ta xin lỗi, không nghĩ tới Đường Tam hắn lại dơ bẩn tới mức này.

- "Tiểu Vũ, đây không phải lỗi của ngươi, còn nữa từ giờ ta khuyên ngươi tránh xa tên đó ra một chút. Cơ thể hắn bốc mùi thật khó chịu."

- "Ta biết rồi!"

Nam nghe xong phụt cười. Quả thật những thứ kia ở đây có thể được coi là tiên phẩm, bất quá đối với hắn nhưng thữ này chẳng khác nào rác rưởi. Đem ra khỏi Đấu La Đại Lục thì e rằng một chút công hiệu cũng không có.

Một lúc sau, Đường Tam quay lại, lần này hắn dẫn theo đám người Đái Mộc Bạch.

- "Tiểu Vũ, ngươi xem, bọn hắn sau khi phục dụng tiên thảo của ta mỗi người đều tăng ít nhất 5 cấp."

Mấy tên này gương mặt cực kỳ đắc ý. Bọn hắn cho rằng hiện tại đã siêu việt các nàng, các nàng đều sẽ phải lé mắt một phen.

Đáp lại bọn hắn, mấy nữ Trúc Thanh nhìn bằng ánh mắt quái dị:

- "Các ngươi thực sự đã ăn thứ kia?"

Ba tên Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn vẫn một mặt đắc ý:

- "Đúng vậy, hiện tại hồn lực của chúng ta đều đã cao hơn các ngươi. Các ngươi nên biết điều một chút."

Tứ nữ Trúc Thanh, Y Nhiên, Vinh Vinh, Tiểu Vũ sắc mặt lập tức trở nên vô cùng kinh tởm:

- "Oẹ! Vinh Vinh! Ta không nghĩ lại có người sẵn sàng cho thứ kia vào miệng!"

- "Đừng...đừng nói nữa, buồn nôn quá!"

Mấy tên này sắc mặt đen như đít nồi, Đái Mộc Bạch hừ lạnh một tiếng:

- "Hừ, Đúng là đàn bà, chỉ cần có thể tăng lên thực lực, cho dù khó ăn hơn nữa chúng ta đều có thể ăn được!"

Nam cười lớn:

- "Haha! Vậy ý các ngươi là chỉ cần tăng thực lực thì ngay cả phân cũng có thể ăn sao?"

Đường Tam nghe vậy chột dạ, còn ba tên kia sắc mặt càng thêm khó coi. Nam tiếp tục:

- "Hình như Đường Tam chưa nói cho các ngươi về nguồn gốc thứ các ngươi vừa ăn thì phải."

- "Ngươi có ý gì?"

- "Ha ha! Những thứ đó quả thật đối với các ngươi chính là tiên phẩm, bất quá những thứ này đều được ngâm trong phân của gần một trăm người trong mấy canh giờ đấy. Cảm giác lúc ăn thế nào?"

Ba người Đái Mộc Bạch biến sắc, quay sang Đường Tam chất vấn:

- "Đường Tam, chuyện hắn nói rốt cuộc là thế nào?"

Đường Tam sắc mặt âm trầm:

- "Hoàng Nam, quả nhiên chuyện xảy ra lúc trước có liên quan đến ngươi."

- "Haha! Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ vô tình đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy mà thôi!"

Đám người Đái Mộc Bạch tức đến run rẩy:

- "Đường Tam, chẳng lẽ lời hắn nói là thật?"

Đường Tam trong lòng phẫn nộ. "So với ta các ngươi còn may mắn gấp vạn lần, tiên thảo mặc dù ngâm trong phân nhưng ta đã rửa kỹ càng, còn ta phải tự ngâm mình trong đó đây, không những thế còn nuốt không ít nước vào bụng". Bất quá vẫn bình tĩnh tự giải vây:

- "Đái lão đại, hiệu quả của tiên thảo các ngươi đều đã cảm nhận được, việc này có thật hay không đâu còn quan trọng? Hơn nữa chính ta cũng đã ăn nó, các ngươi còn cần phải lo lắng sao?"

Bọn hắn nghe xong suýt nữa không nhịn được đè đường Tam ra đấm. "CMN ngươi cho bọn ta ăn phân còn bảo không quan trọng!" nhưng khi nghe đến câu sau liền cảm thấy yên tâm. Chính hắn cũng đã ăn, chứng tỏ hắn đã rửa rất kỹ, không cần lo lắng. Thế là ba tên cùng gật gù. "Nể mặt Tiên Thảo lần này tạm tha cho ngươi!"

- "Thế nào? Tiểu Vũ, bây giờ ngươi tin ta chưa?"

Tiểu Vũ lắc đầu ngao ngán:

- "Tiểu Tam, ta không ngờ ngươi lại có thể sa đoạ tới mức này, vì thực lực mà ngay cả tôn nghiêm cũng không cần."

Đường Tam nghe đến đây nhục nhã dâng trào trong lòng, không nhịn được nữa, ngẩng đầu lên trời gào thét:

- "AAAA! Tiểu Vũ, vì sao ngươi không chịu hiểu. Ta không hề muốn đánh mất tôn nghiêm. Tất cả đều tại cuộc sống này quá mức khốn nạn với ta. Ngươi biết ta đã phải chịu đựng bao nhiêu nhục nhã không? Tất cả đều tại tên khốn khiếp Hoàng Nam kia, từ khi hắn xuất hiện, cuộc sống của ta càng ngày càng giống như địa ngục. Vậy mà Tiểu Vũ, ngươi lại lựa chọn đi theo hắn, ta không thể chấp nhận điều này. Ta không muốn cũng không cho phép ngươi tiếp xúc với hắn."

Tiểu Vũ nghe xong càng thêm tức giận:

- "Ngươi có ý gì? Ta không phải vật thuộc sở hữu của ngươi. Ta muốn làm gì là quyền của ta, ngươi lấy đâu ra tư cách mà xen vào?"

- "Tiểu Vũ, ngươi..." - Đường Tam cứng họng không biết trả lời thế nào.

Ninh Vinh Vinh đứng bên cạnh châm biếm:

- "Tên quái thai ngươi còn không tự soi gương lại mặt mình. Còn dám mơ tưởng tới Tiểu Vũ?"

Tiểu Vũ vội nắm lấy tay nàng:

- "Vinh Vinh! Đừng xúc phạm vẻ ngoài của hắn!"

Tiếp tục nàng quay lại:

- "Đường Tam, ta nghĩ ngươi nên rời đi trước, đừng khiến ta càng ngày càng chán ghét ngươi."

Phốc!

Đường Tam nghe nàng nói vậy phun ra một ngụm máu. Đái Mộc Bạch cùng Áo Tư Tạp chạy lại đỡ lấy hắn. Hai tên này nhìn hắn, cảm nhận được đồng bệnh tương liên.

- "Đường Tam, việc bây giờ chúng ta cần làm là hảo hảo tu luyện, có tiên thảo của ngươi, sớm muộn chúng ta cũng sẽ trở thành đệ nhất cường giả, tới lúc đó còn chuyện gì có thể làm khó được huynh đệ chúng ta." Nói xong hắn còn liếc ánh mắt bẩn thỉu sang Chu Trúc Thanh.

- "Đúng vậy đúng vậy!" Áo Tư Tạp gật đầu lia lịa, đồng thời cũng đưa ánh mắt tương tự nhìn Ninh Vinh Vinh.

- "Lão đại, Tiểu Áo, ta hiểu rồi!"

"Tiểu Vũ, sau này ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy lựa chọn đi theo hắn là một sai lầm."

Đường Tam nói thêm một câu rồi cùng mấy tên kia rời khỏi.

Liễu Nhị Long chạy tới nhéo hông Nam:

- "Tiểu Nam, ngươi rốt cuộc đã làm gì mà khiến hắn thê thảm như vậy?"

Hắn lắc đầu cười:

- "Sau này từ từ kể cho nàng!"

Xong hắn vẫy tay với mấy nữ:

- "Nha đầu các ngươi mới hấp thu xong những vật kia liền nghỉ ngơi một hôm, ngày mai tiếp tục trở lại tu luyện."

Liễu Nhị Long gật gù:

- "Nếu vậy để ta dẫn mấy nha đầu đi dạo Thiên Đấu Thành một chút, ngươi cứ đi làm việc của mình đi."

Vậy là sau khi mấy nữ đi khỏi, hắn cũng lên đường tới Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện...

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Lượt thích 78
Lượt đọc 3115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.