Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đáng sợ!

Tiểu thuyết gốc · 2851 chữ

Hải Thần chết!!!

Thần Giới Đấu La rung động một hồi. Hải Thần vừa hạ giới chưa lâu, mà hiện tại Thần Vị đã vỡ tan. Những thần khác sắc mặt cực kỳ ngưng trọng nhìn nhau. Nơi hạ giới từ khi nào xuất hiện kẻ có thể đồ cả thần??? Đây là câu hỏi chung trong đầu của bọn hắn trong lúc này.

Hủy Diệt Chi Thần lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề:

- "Xem ra đúng là như vậy!"

Tà Ác Chi Thần thắc mắc:

- "Hủy Diệt, ý ngươi là gì?"

Hủy Diệt Chi Thần sắc mặt nghiêm nghị:

- "Khoảng thời gian trước đây ta có loáng thoáng cảm nhận được khí tức của Long Thần dưới hạ giới."

Nghe đến đây, gương mặt đám người biến sắc:

- "Cái gì? Long Thần!!!"

- "Cũng chỉ có nàng mới có thể giết Hải Thần nhanh chóng như vậy!"

Tu La sắc mặt càng trầm trọng:

- "Nếu đúng như ngươi nói thì chuyện này thực sự rất nghiêm trọng. Nhưng cho dù thật sự là Long Thần thì nàng bây giờ đang bị thương nặng mới phải!"

Hủy Diệt lắc đầu:

- "Ta không nghĩ vậy, không biết bằng cách nào nhưng có lẽ nàng thực sự đã hoàn toàn hồi phục, cũng chỉ như vậy mới có thể ngăn cản ta dò xét hạ giới!"

Đến lúc này cả đám sắc mặt trầm trọng.

- "Nếu vậy không còn cách nào, bất kỳ ai trong chúng ta đều không phải đối thủ của nàng, nếu để nàng trở lại thần giới báo thù e rằng chúng ta không có quả ngon để ăn!"

- "Hủy diệt nói không sai, theo ta thấy năm người chúng ta hạ giới một chuyến, vây giết nàng triệt để giải quyết hậu họa." - Tu La Thần đưa ra ý kiến.

Sinh Mệnh Nữ Thần cùng Thiện Lương Nữ Thần nghe vậy lập tức lên tiếng phản đối:

- "Không được! Cho dù có giết được nàng nhưng nếu chúng ta chiến đấu dưới hạ giới sẽ khiến vô số sinh linh vô tội bị liên lụy!"

Tà Ác nhe răng:

- "Hừ! Thì sao? Cũng chỉ là một đám sâu kiến, chết liền chết, cần gì phải thương xót!"

Hủy Diệt cũng gật đầu:

- "Tà Ác nói không sai, hơn nữa nếu không làm như vậy, đợi khi nàng giết lên Thần Giới, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn. Hạ giới có thể diệt nhưng Thần Giới không được phép loạn."

- "Cứ quyết định như vậy đi, tập hợp chúng thần, chuẩn bị hàng lâm hạ giới, mục tiêu là vây giết Long Thần!"

Đến đây, hai người Sinh Mệnh, Thiện Lương cũng chỉ có thể nhìn nhau, gương mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Trở lại hạ giới.

Nam sau khi sắp xếp một chút liền chuẩn bị rời đi, trước khi đi hắn còn nở nụ cười châm chọc Ba Tái Tây:

- "Cảm giác hơn một trăm năm làm Đại Cung Phụng ở Hải Thần Đảo thế nào?"

Nàng nở một nụ cười bi ai:

- "Vô nghĩa, tất cả đều vô nghĩa, những chuyện từ trước tới nay của ta, tất cả đều vô nghĩa. Không chỉ ta, toàn bộ những người sống ở Hải Thần Đảo đều như vậy!"

Nam thờ dài một hơi:

- "Haiz, thật đáng thương a! Thế giới bên ngoài có vô số những thứ đáng xem, vậy mà có những kẻ lại chọn dành cả đời để sống cùng tôn sùng một tên rác rưởi nào đấy được gọi là thần."

"Lời nói trước kia của ta ngươi không cần để ý, ta cũng không cần ngươi trở thành nô tỳ hay thị nữ. Bây giờ ngươi muốn làm gì đều là quyền của ngươi."

Ba Tái Tây tiếp tục nở nụ cười bi thương, bất quá trong lòng cũng thở phào vì tên này thực sự giữ lời, không bắt ép người khác:

- "Ta bây giờ đã là một phàm nhân, còn có thể làm gì ngoài việc sống nốt phần đời còn lại ở đây chứ! Cho dù làm thị nữ của ngươi có khi còn không xứng!"

- "Ồ! Ý ngươi là nếu ta không chê có thể để ngươi theo làm thị nữ?"

- "Ngươi!!! Hỗn đản! Nằm mơ!"

Nàng gắt lên một tiếng.

"Ha ha!" Nam sau khi cười lớn, liền bay đi, mục tiêu tiếp theo chính là Sát Lục Chi Đô.

Đến nơi, hắn cường ngạnh xông vào trong, giết sạch những tên cặn bã gặp phải.

Sát Lục Chi Vương cảm nhận được độ nguy hiểm của kẻ này, buộc phải ra mặt:

- "Ngươi là ai? Vì sao dám tàn phá Sát Lục Chi Đô của ta?"

- "Ta là kẻ sẽ cứu ngươi!"

Nam giơ tay ra, một tia sáng bắn thẳng về phía trán Đường Thần, hắn đau đớn hét lên một tiếng sau đó dần dần lấy lại ý thức.

- "Đa tạ ơn cứu mạng của đại nhận!"

Nam khoát khoát tay mỉm cười tà ác:

- "Không vội, đợi khi ngươi trở về Hạo Thiên Tông nói lời này vẫn chưa muộn."

Rồi hắn lôi Đường Thần ra khỏi Sát Lục Chi Đô, tiện tay phá hủy triệt để nơi này. Không còn bất kỳ kẻ nào sống sót.

Đường Thần chứng kiến sức mạnh của tên này không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh.

Mà trên Thần giới, Tu La Thần cũng cảm nhận được truyền thừa của mình đã bị phá hủy:

- "Khốn nạn, ả ta đã ra tay với truyền thừa của ta rồi!"

- "Đừng nói nữa, mau chuẩn bị tập hợp chúng thần để hàng lâm."

Trở về Hạo Thiên Tông, Đường Thần gương mặt kịch biến khi chứng kiến cơ ngơi của mình tan tành không còn một mảnh, máu tươi be bét khắp nơi. Hắn đau đớn ôm ngực thét lên:

- "Aaa! Hạo Thiên Tông của ta! Chuyện gì đã xảy ra thế này? Phốc!"

Đường Hạo nhìn thấy kẻ này, run rẩy mở miệng:

- "Gia gia!"

Đường Thần quay sang:

- "Hạo Nhi, là ngươi, mau nói cho ta rốt cuộc là có chuyện gì?"

- "Không cần thắc mắc, ta chính là người làm ra chuyện này." - Nam tùy ý lên tiếng, giống như chuyện này hắn chẳng thèm để vào mắt.

Đường Thần lúc này mới giật mình:

- "Là ngươi!!! Khốn nạn, vì sao ngươi có thể độc ác như vậy!"

- "Ha ha! Có trách chỉ trách con trai ngu ngốc của ngươi đã sinh ra nghiệt tử Đường Hạo. Đã vậy thì thôi đi, Đường Hạo lại còn sinh ra thêm nghiệt súc Đường Tam, kẻ mà ngay cả súc sinh cũng không bằng."

"Kết cục như vậy đã là rất nhẹ nhàng cho Hạo Thiên Tông!"

- "Aaaa! Khốn khiếp! Ta liều mạng với ngươi!!"

Nam nhếch miệng cười, phất tay một cái, Đường Thần bay ngược ra phía sau, thổ huyết. Hắn hiểu mình một chút cơ hội chạm vào cơ thể kẻ này cũng không có chứ đừng nói tới liều mạng.

Đi ra trước vực hét lớn:

- "Đường Thần ta có lỗi với liệt tổ liệt tông!"

Rồi hắn xuất ra hạo thiên chùy, đập thẳng vào đầu mình. Thi thể cũng rơi xuống vách núi."

- "Khônggggg! Gia gia!"

- "Tằng tổ phụ!!!"

Hai cha con Đường Hạo gào thét. Đường Hạo đi đến vực sâu, nhìn xuống, ý định nhảy xuống tự vẫn.

Nam lên tiếng:

- "Khoan đã, ngươi không muốn gặp lại thê tử của mình sao?"

Nghe đến đây, đôi mắt Đường Hạo lập tức co rút lại:

- "Ngươi...ngươi nói cái gì?"

Đường Tam cũng vô cùng tò mò:

- "Phụ thân, hắn đang nói tới mẫu thân của ta sao? Người là ai?"

- "Ha Ha, xem ra ngươi vẫn chưa biết, mẫu thân của ngươi là mười vạn năm hồn thú Lam Ngân Hoàng A Khiếu. Còn về những chuyện khác ngươi có thể hỏi hắn."

Nam cảm thấy có chút buồn nôn khi nhắc tới tên Đường Khiếu kia.

Đường Hạo lúc này chỉ tập trung tới lời kia của Nam:

- "Ý của ngươi là gì? Tại sao lại nhắc đến nàng?"

Nam cười cười:

- "Không phải vẫn đang nuôi dưỡng hắn sao, con trai ngươi biết một nơi có thể tăng tốc độ sinh trưởng của thực vật lên rất nhiều lần, ngươi có thể hỏi hắn."

Đường Hạo cực kỳ gấp gáp:

- "Tiểu Tam, lời hắn nói là thật?"

- "Đúng vậy, bất quá nơi đó bây giờ không phù hợp cho con người sinh sống."

Đường Hạo vui mừng như bắt được vàng:

- "Mặc kệ thế nào, chỉ cần cứu được mẫu thân ngươi, dù khắc nghiệt thế nào ta đề có thể chịu đựng!"

- "Vậy được rồi! Để ta dẫn ngươi tới nơi đó."

Hai cha con hắn lập tức dắt nhau rời đi, không quên dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Nam, tên này rốt cuộc có ý đồ gì?

Nam khẽ nhếch miệng nở nụ cười tà ác.

Trở lại Học Viện, hắn gặp đám người Ngọc Tiểu Cương. Mà bọn hắn lúc này nhìn bằng ánh mắt sợ sệt. "Khốn nạn! Vì sao tên khốn Hoàng Nam lại mạnh như vậy, ngay cả Phong Hào Đấu La cũng không làm gì được hắn." Đái Mộc Bạch trong lòng điên cuồng chửi bới.

"Chẳng lẽ lại phải tiếp tục bỏ trốn! Ta không cam tâm!!! Nếu có trốn trước hết ta phải khiến hắn phải khốn khổ một phen!"

Nam liếc mắt qua bọn này, không nói một lời, trực tiếp tới chỗ Nhị Long mấy nữ.

- "Ba ba! Ngươi về rồi!"

Tuyết Nhi chạy tới nhảy vào ngực hắn. Hắn xoa xoa đầu nàng cưng chiều.

- "Tiểu bảo bối, Nhị Long, chuẩn bị đi, chúng ta tới Tinh Đấu Sâm Lâm một chuyến!"

Hai nàng một mặt khó hiểu:

- "Làm gì? Sao tự dưng lại kéo chúng ta tới đó?"

Hắn đôi mắt lấp lóe phun ra một câu:

- "Chuẩn bị đồ thần!"

Hai nữ trợn tròn mắt: "Đồ thần!!!"

- "Hắc hắc! Không sai!"

Hai nàng nghe xong hai từ này cực kỳ hưng phấn: - "Được, vậy chúng ta mau đi thôi!"

Mấy nữ Trúc Thanh u oán nhìn hắn:

- "Tỷ phu! Vậy còn ta thì sao?"

- "Đúng vậy, đúng vậy! Lão sư, ta cũng muốn đi!"

Hắn lắc đầu cười:

- "Mấy nha đầu các ngươi chịu khó ở lại đây đợi ta. Trận chiến cấp bậc này các ngươi chưa nên tham dự hay chứng kiến!"

Hắn biết trận chiến này máu tanh vô số, thật sự không phù hợp để mấy nữ chứng kiến, nhất là khi người lớn tuổi nhất trong các nàng là Mạnh Y Nhiên cũng chỉ mới 16 tuổi.

Các nàng nghe vậy thi nhau bĩu môi. Mặc dù không biết "đồ thần" nghĩa là gì nhưng nghe qua rất oai phong a.

Vậy là hắn đem theo Nhị Long cùng Tuyết Nhi xuất phát tới Tinh Đấu Sâm Lâm. Mà tên Đái Mộc Bạch bắt gặp cảnh này, con mắt hiện lên vẻ tà ác dâm dục. Lập tức đi tìm hai tên Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp.

- "Tiểu Áo, Mập Mạp, ta vừa nãy thấy Hoàng Nam hắn đã dẫn theo Liễu Lão Sư cùng nữ nhân kia rời khỏi học viện."

Hai tên này khó hiểu:

- "Thì sao? Lão Đại ngươi còn không mau dọn đồ, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây trước khi hắn quay về, các ngươi cũng đã thấy sức mạnh của hắn rồi. Nếu tiếp tục ở lại e rằng chúng ta không có quả ngon mà ăn."

- "Ngu xuẩn, ý của ta là hiện tại trong học viện chỉ còn mấy nữ Chu Trúc Thanh, Ninh Vinh Vinh các loại."

- "Ý của ngươi là...."

- "Không sai, chẳng lẽ các ngươi trước khi rời khỏi không muốn chơi hắn một vố sao? Phải biết sau khi phục dụng xong những loại tiên thảo kia, thực lực của chúng ta là cao nhất trong học viện."

- "Lão đại! Chẳng lẽ ngươi định..."

Đái Mộc Bạch cười nham hiểm:

- "Không sai! Ta muốn trước khi chạy trốn phải cho hắn biết cảm giác đội nón xanh là như thế nào!"

Hai tên kia nghe tới đây mắt sáng rực, liếm liếm môi cực kỳ vô sỉ. Đặc biệt là Áo Tư Tạp, hắn đã thèm muốn Ninh Vinh Vinh từ rất lâu.

- "Hắc hắc! Ta chỉ cần Chu Trúc Thanh, những người khác các ngươi tùy ý chọn lựa!"

- "Ta cũng chỉ cần Ninh Vinh Vinh, còn lại đều không cần!"

- "Hắc hắc! Nếu vậy Tiểu Vũ và Mạnh Y Nhiên sẽ thuộc về ta!" - Mã Hồng Tuấn cũng liếm liếm mép nói

Ba tên này nhìn nhau hiểu ý, gật đầu. Kéo nhau tới nơi thường ngày Nam cùng chúng nữ tu luyện. Đây là nơi Nhị Long sắp xếp cho hắn, gần biệt viện của nàng, chỉ có Nam cùng mấy nữ mới có quyền lui tới.

Tứ nữ đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên thấy ba tên đực rựa này xuất hiện. Trúc Thanh nhíu mày:

- "Nơi này là nơi mà các ngươi được phép tới sao?"

Ba tên này không để ý tới lời nàng, mà dùng con mắt tham lam thèm khát đánh giá một lượt mấy nữ. Mấy nữ bị ánh mắt bẩn thỉu của bọn hắn làm cho cực kỳ khó chịu.

- "Ta cảnh cáo các ngươi, nếu không muốn chết lập tức cút khỏi đây."

Đái Mộc Bạch cười lớn:

- "Haha! Chu Trúc Thanh, đừng tưởng ta không biết, Hoàng Nam cùng Liễu Lão Sư đã rời khỏi học viện, hiện tại chỉ còn các ngươi mà thôi!"

Trúc Thanh nhếch miệng:

- "Ồ! Thì sao?"

Hắn liếm liếm môi:

- "Chu Trúc Thanh, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn: Một là chủ động nằm im, ta sẽ cho ngươi cảm giác dục tiên dục tử, hai là ta cưỡng ép ngươi, lúc đó đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc!"

- "Khà khà! Không sai, Vinh Vinh, ngươi cũng tương tự như vậy!" - Áo Tư Tạp bồi thêm một câu.

Mấy nữ nghe xong toàn bộ đứng bật dậy, vẻ mặt cực kỳ ghê tởm, hàn ý lạnh lẽo phát ra nồng nặc:

- "Không nghĩ các ngươi có thể vô sỉ kinh tởm tới mức độ này!"

- "Ha ha! Thì sao, ta phải khiến cho Hoàng Nam cảm nhận sự nhục nhã khi bị đội nón xanh là như thế nào. Nếu các ngươi không ngoan ngoãn thì...

Võ Hồn Phụ Thể!"

Khi ba tên này đang còn dương dương đắc ý thì cảnh tượng tiếp theo khiến đôi mắt của bọn hắn co rụt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Chỉ thấy ba chiếc hồn hoàn của Chu Trúc Thanh hiện ra, một vàng, một tím, một đen. Đây cũng là lần đầu tiên nàng để lộ ra toàn bộ hồn hoàn của mình.

- "Ghê tởm! Các ngươi đều phải chết!!!" Nàng gằn lên một câu, trực tiếp biến mất giữa không gian.

Xoẹt Xoẹt Xoẹt!

Sau mấy tiếng xoẹt xoẹt liên tiếp, Ba tên Đái Mộc Bạch thét lên vang khắp cả học viện.

"AAAAAAAAAAAAAA"

Đến khi nàng trở lại vị trí cũ, tứ chi của bọn hắn lập tức đứt lìa khỏi cơ thể, rơi bịch bịch xuống đất. Máu tươi phun ra như mưa, loang lổ cả một vùng. Cơ thể của bọn hắn như khúc gỗ rơi bịch xuống đất, cùng với tiếng thét đến chói tai.

Cảnh tượng quá mức kinh hãi mà những nữ khác cũng không dám nhìn. Động tĩnh này khiến đám lão sư còn lại lập tức chạy tới. Khi chứng kiến cơ thể của ba người Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn mà lúc này chỉ còn là một hình vuông nằm be bé trong vũng máu. Bọn hắn hít một ngụm khí lạnh.

- "Lão...lão sư...cứu ta!!!" Từng tên một đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn vể phía Phất Lan Đức.

Phất Lan Đức cũng không nhịn được run rẩy:

- "Mau...mau cầm máu cho bọn hắn..."

Thảm trạng này, thực sự quá sức tưởng tượng. Ba thiên tài của học viện, đồng loạt bị cắt đứt đi tứ chi. Những người khác nhanh chóng đem bọn hắn đi cấp cứu.

Vinh Vinh, Tiểu Vũ, Mạnh Y Nhiên tam nữ cũng có chút run rẩy nhìn nhau: "Trúc Thanh thật đáng sợ."

- "Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao bọn hắn lại ra nông nổi này?" - Phất Lan Đức chất vấn.

Nàng nhàn nhạt đáp lại:

- "Ngươi có thể hỏi ba tên đáng ghê tởm kia, tốt nhất là nên giữ bọn hắn sống sót, đợi ca ca của ta về xử lý!"

Phất Lan Đức nghe nàng nhắc tới ca ca, lập tức lạnh sống lưng. Nếu thực sự ba tên kia đắc tội với các nàng, thì cho dù hắn có mười cái đầu cũng không thể gánh nổi thịnh nộ của Hoàng Nam. Chỉ có thể cười khổ bất lực rời đi...

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Lượt thích 62
Lượt đọc 1765

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.