Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 10

Tiểu thuyết gốc · 1493 chữ

Lúc này trên mặt đất, Bình và Thanh nói chuyện với nhau:

- Thế nào rồi, hai người đó vẫn ngoan ngoãn chứ

- Anh cứ yên tâm, em đã cho người giám sát chúng. Mà lạ là hình như chúng không có ra khỏi phòng, sắc mặt cũng không tốt hình như đang ốm hay sao đấy?

- Kệ chúng đi,không phải việc chúng ta cần quan tâm.Chuyện thăm dò sao rồi

- Nhờ có cô gái đi cùng mà chúng ta đã thăm dò được một đường mới có khả năng cao là một cái cổ mộ khác

Cả hai gật đầu rồi đi ra khỏi lều. Còn bác và Bảy Ếch thì đang bước trên những bậc thang bằng đất dẫn sâu xuống dưới đất, Bảy Ếch nói:

- Khỉ thật, sao đi đã lâu đến vậy rồi mà vẫn chưa tới nơi thế này hả? Định âm mưu gì đây

Bác đưa ngọn đèn pin lên trên những vách tường rồi chỉ cho Bảy Ếch, những tấm phù điêu được ghép bằng những mẫu đá lại với nhau,hình dáng đang miêu tả cảnh các quỷ sử đang tra tấn, và ăn thịt con người, lại có cảnh phán quan đang phán tội giữa điện, nhưng kỳ lạ là các tấm phù điêu này đều không hoàn chỉnh, như đang cố che giấu điều gì đó. Bác suy nghĩ và nói:

- Hình như chúng ta đang đi xuống một nơi khác, chứ không phải đường thoát của những người thợ xây năm đó

Bảy Ếch thì vẫn im lặng, chợt anh ta nhìn thấy một giá đèn gắn trên tường thì nói:

- Sao lại có giá đèn ở đây, kệ lấy đem về tất. Chắc bán được giá hời

Bác nhìn giá đèn thì vội nói:

- Khoan đừng có động vào

Nhưng đã muộn, Bảy Ếch vừa chạm vào giá đèn thì ngay lập tức nó rơi xuống, lộ ra một cái nỏ được dấu bên trong, bác chỉ kịp xô ngã anh ta thì hàng loạt các âm thanh phập phập vang ra. Bảy Ếch mồ hôi, mồ kề ướt đẫm, gần như thoát chết. Cả hai ôm đầu hồi lâu rồi mới đứng dậy, bác nói:

- Tốt nhất đừng có đụng vào bất kỳ thứ gì ở dưới này, không phải chuyện đùa đâu

- Ờ,ờ,em biết rồi. Xém tí là chết, hú vía thật

Đi được một hồi lâu nữa thì cả hai dừng lại một chỗ có hai hướng rẽ, ở giữa là một con mắt đỏ và có màu đỏ lòm, y như máu đang chuyển động, bên trái là chữ sinh, còn bên phải là chữ tử được viết bằng tiếng Hán. Bảy Ếch thắc mắc hỏi bác:

- Đây là thứ gì vậy anh?

- Đi theo bên phải đi, lát anh giải thích. Nhanh lên

Dù chưa hiểu chuyện gì nhưng anh ta vẫn đi theo bác, bác nói:

- Có thể đó là cảnh mô phỏng đường dẫn xuống âm đô. Con mắt nằm ở giữa là được gọi là tiền nhãn, soi thấu mọi vong linh khi đi xuống. Bên trái là chữ sinh,còn bên phải là chữ tử, còn tại sao thì anh chỉ suy đoán vật cực tất phản.Tận cùng của tử là sinh và ngược lại, nên đi theo đường này chắc chắn không sao

Bảy Ếch bĩu môi nói:

- Dù không hiểu gì, nhưng anh đi đâu thì em theo đó

Nhưng đang đi thì Bảy Ếch nói:

- Này anh ơi, hình như có ai đang nhìn mình hay sao đấy, em cứ có cảm giác đó.

Bác nghe vậy liền quay lại, rồi nheo đôi mắt lại rồi nói:

- Mày đi lên phía trước đi, để tao đi phía sau

Bác cũng đã cảm nhận được một thứ gì đó đang theo dõi cả hai, nhưng là gì thì bác vẫn chưa biết rõ. Hành lang dẫn hai người đi vô cùng dài, như thể sẽ kéo dài vô tận. Bác soi lên tường thì trên tường vẫn là cảnh dưới 18 tầng địa ngục, chợt bác dừng lại trước một tấm phù điêu, trên đó là cảnh một người mẹ đang ăn đứa con của mình, người con sát hại cả gia đình, các bậc tu chân chém giết lẫn nhau, yêu ma truy đuổi người dân, những cảnh tượng ghê rợn được khắc trên đó khiến ai nhìn cũng sởn tóc gáy. Bác nhìn rồi nói:

- Hình như đây là cảnh cõi Du Vãn, một cõi gần giống với dương thế nơi chúng ta sống nhưng tại nơi này mọi thứ đều bị đảo loạn, vô cùng đáng sợ.Cõi Du Vãn được coi là cái u nhọt của mọi cõi khác, những gì xấu xa, tồi tệ nhất đều tụ tập về đây. Truyền thuyết nói rằng, cõi này sinh ra để chứa chấp những điều xấu và sản sinh ra nó, như một cách cân bằng. Không ngờ lại gặp được tại đây

Sau đó thì cả hai đi tiếp, nhưng điều làm cả hai hơi lúng túng khi cuối ở hành lang này là một cánh cổng lớn, cao tới 4 m, trên khắc 5 con hổ to lớn, hình dáng dữ tợn, trên cùng ở giữa là hai chữ lớn:" Phán Vong Điện ", phía dưới là một cái cối bằng đá lớn. Bác nhìn rồi nói:

- Ngũ Hổ Trấn Tà

Nhưng cánh cổng gần như chết,, Bảy Ếch nói:

- Thôi để em cho vài cây thuốc nổ, cho nó nổ tung lên

- Không được, dùng thuốc nổ ở đây rất nguy hiểm, là tự chôn mình đó

Bảy Ếch ngồi xuống, lôi lương khô ra ăn, nói:

- Hay mình quay ngược lại theo con đường có chữ sinh đi. Chứ cánh cổng lớn như thế này, sao mà mở được

Bác trầm ngâm nhìn vào chỗ tay của hai vị được khắc trên cổng, bác nghĩ thầm:

- Tại sao lại khắc ngũ hổ. Thường điều này chỉ dành cho những nơi cực xấu và trấn áp tà vật, không lẽ..

Chợt Bảy Ếch đứng dậy nói:

- Hình như có con gì mới đi bò qua thì phải

Bác quay lại, nơi này chỉ rộng có 3m, kín hoàn toàn, không có lối khác,gần như đóng kín, bác nói:

- Chuẩn bị vũ khí đi

Ngay lập tức, Bảy Ếch rút khẩu súng lục ra,cái đèn chỉ soi được một khoảng ngắn, không đủ để nhận ra thứ gì đang chuyển động. Bác nhìn về hanh lang đó rồi nói:

- Không phải chứ

Khi những thứ lộ ra cách cả hai hơn chục mét thì mới phát hiện đây là một những con dúi to như con chó, chúng kéo từng đàn di chuyển về phía hai người. Bác nhìn thấy thì giật mình, Bảy Ếch nhìn thấy cũng phải thốt lên:

- Đùa ông à, sao con dúi gì mà to thế này

Bác nhìn rồi nói:

- Ngọn núi này có quá nhiều điều bí ẩn, có lẽ chúng đang đói thì chúng ta lại đi vào đây, chuẩn bị đi

Bảy Ếch đưa khẩu súng lên hướng vào chúng rồi bóp cò, những tiếng nổ vang ra, bầy dúi đó đã có con bị trúng đạn nhưng vẫn hung hăn lao về phía hai người. Bác nhìn rồi nói:

- Đừng có lãng phí đạn dược như thế, chuyện này cứ để anh

Bác đưa tay từ trong túi lấy ra một cái lọ nhỏ, rồi đổ xuống dưới đất tạo thành hình tròn rồi bắt đầu ngồi xuống, hai tay chắp lại rồi bắt đầu niệm chú:

- .........Mật-đa-dù-a-la-bạng-ca-..........

Từ cánh tay bác từ từ trồi lên một bộ hàm răng người rồi nó từ từ há ra, trong đó bắt đầu tuôn ra những con trùng, chúng to như ngón chân người, đủ loại và hình dạng, bắt đầu chui ra khỏi người rồi bò về phía đàn dúi. Bảy Ếch nhìn thấy thì cũng giật mình rồi bắt đầu lui lại giữ khoảng cách với bác sợ bị đám trùng này làm hại. Chỉ trong chưa đầy mười phút, bầy dúi đã bị đám trùng chui vào người, từng con bị rút khô máu, rồi từ trong đó lại chui ra vô số những con trùng khác, như thể vô cùng vô tận. Chúng bắt đầu sợ hãi và bỏ chạy, bác nhìn thấy thì không đuổi theo mà kết ấn thu lại bầy trùng, sau đó thì bỏ lại hơn 4 cái xác dúi bị bỏ lại. Nhìn bốn cái xác con dúi thì bác chợt nhớ ra gì đó rồi nói với Bảy Ếch:

- Mau xẻ thịt bốn cái xác này ra, rồi cho vào cái cối đá kia.

Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng anh ta vẫn rút ra con dao đi rừng, rồi bắt đầu mổ những cái xác kia rồi bỏ vào cái cối kia. Còn bác thì nắm lấy, bắt đầu xoay cái cối nghiền những tảng thịt bị ném vào.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.