Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 28

Tiểu thuyết gốc · 2081 chữ

Bác đứng thẳng người, một tay đặt lên mi tâm tay kia bắt chú đưa trước mặt rồi đọc :

- Pháp Tướng Vu Tổ , Hiện.

Từng làn sương đen đỏ từ người bác chui ra, bắt đầu dần dần hình thành một hình dáng cao lớn, từ từ những đường nét đó cũng xong. Pháp Tướng Vu Tổ, 2 là 1, một người phụ nữ xinh đẹp và 1 người đàn ông hung ác tựa lưng vào nhau, vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy mặt nhau. Bác đứng trong pháp tướng nhìn Hoàng, rồi bắt đầu thi pháp, bác lấy ra cây sáo xương rồi bắt đầu thổi, cánh tay cầm bông hoa của người nữ đưa lên, hướng thẳng vào người của con giao long. Hoàng nhìn thấy liền từ trong miệng phun ra một luồng nước chặn lại , nhưng cánh tay đó vẫn lao về phía nó vỗ mạnh vào ngực nó, làm nó văng ra xa . Bác cười dữ tợn :

- Chỉ có nhiêu đó thôi à, mau lên đây.

Nói rồi bác kết ấn dang tay ra phía trước rồi bắt đầu hạ từ từ xuống, lập tức con giao long trồi lên mặt nước, từ người nó lấp lánh những tia sáng đỏ như than hồng, cả người nó như một mũi tên bị nung, chớp mắt nó lao vun vút về phía bác . Bác cười :

- Tao chỉ đợi có nhiêu đó thôi.

Bác lật bàn tay, trong đó là chữ Sát đỏ như máu đang từ từ hiện ra, cánh tay cầm lưỡi hái của người nam đưa về phía sau rồi khi con giao long lọt vào tầm thì bác hạ chéo bàn tay xuống, lưỡi hái đồng thời vung mạnh và, hướng thẳng vào người con giao long. Một tiếng thét dài đau đớn, con giao long đã bị lưỡi hái đánh trúng, nó lại văng ra xa, máu đỏ trên mặt nước bắt đầu loang ra, sau đó từ dưới nước. Hoàng hiện lại hình người trồi lên mặt nước, chỗ bụng của hắn ta bị một vết thương cắt sâu vào người, máu cháy như suối. Hắn nhìn bác rồi chằm chằm gào lên :

- Tụi mày cứ đợi đấy , tao không bỏ qua đâu.

Nói rồi , hắn ta vung ngọn thương lên rồi bất chấp lao về phía thuyền, bác nhìn thấy thì nheo đôi mắt lại

- Là mày tự chuốc lấy, đứng có trách tao

Bác liền dùng châm chích máu ở ngón tay rồi lấy một tấm giấy vẽ phù, tạo thành những đường phù tự. Lá phù chỉ có 4 dòng và một hình con mắt nằm tận cùng. Bác thì thầm :

- Vu Diêm Phù

Hoàng đưa ngọn thương hướng thằng vào thân thuyền nhắm mục đích phá tan con thuyền , khi đó cả nhóm sẽ rơi xuống nước , đó là lúc hắn trả đòn . Nhưng khi mới cách con thuyền chỉ còn 5m thì cả người hắn bỗng có cảm giác không lành, bác đưa tấm phù lên , nở nụ cười :

- Thằng ranh con này, về mà học thêm ít thần thông nữa đi rồi hẵng đến đây gây sự.

Hoàng nhìn thấy tấm phù và nghe bác nói xong thì ngay lập tức bác tung lá phù lên không trung rồi bắt đầu lơ lửng, bác chỉ vào nó rồi đọc Vu Diêm Chú :

- .....-ÁT – NHAI – DẠ- NIẾP – TÀ – BÀ .............

Máu chỗ vết thương của Hoàng bỗng chốc tuôn ra nhanh hơn, Hoàng cảm thấy cả người hắn, pháp lực và máu thịt đang tuôn ra khỏi người qua vết thương chỗ bụng, hắn cố nén lại, nhưng càng nén lại càng mất đi. Hắn bắt đầu sợ hãi vì cả đời hắn tung hoành, kiêu ngạo \, mượn oai của cha mà tác quái nên chưa nghĩ sẽ có người dám giết hắn. Bác niệm chú càng nhanh thì máu và pháp lực của Hoàng càng bị hút nhanh hơn, Hoàng lấy ra một viên trân châu màu hồng, bên trong là một cái vảy đang lấp lánh, hắn cười, rồi định đưa lên bóp nát nó. Bác liền cười :

- Vật bảo mệnh của mày đó à.

Hoàng đắc ý nhưng chưa kịp vội thì một cái đuôi rắn to lớn vụt đến , hất tung viên ngọc trai về phía mạn tàu , bác ra hiệu thì thiềm thừ từ trong túi nháy bổ ra ngậm lấy viên ngọc rồi chui lại vào túi , Hoàng thấy vậy thì gao lên :

- Trả lại viên châu đó cho tao ngay.,

Bác chỉ nở nụ cười, mặc cho hắn dẫy dụa nhưng đúng lúc đó, con rắn biển chồm dậy, nó ngóc cái đầu lên hướng thẳng về tấm phù rồi nuốt lấy, bác bị bất ngờ nên ngã xuống, lăn ra một bên. Hoàng đã cảm thấy pháp lực và máu huyết đã ngừng bị hút ra khỏi cơ thể, hắn thở hổn hển rồi dùng toàn bộ sức rống lên một tiếng gầm thật lớn :

- Là Long Ngâm

Cả nhóm chao đảo, cố bịt tai lại nhưng tai vẫn rỉ máu, mắt choáng váng, đầu đau như búa bổ, khi tiếng Long Ngâm vừa dứt thì mọi người bò dậy thở hổn hển, con rắn biển và Hoàng đã chạy mất. Bác thu lại lá phù đang rực lên, vì no nê pháp lực và máu huyết của Hoàng. Bác cầm lấy nó rồi cười :

- Hahaahhahaa, đúng là trời đang giúp ta mà.

Bác cầm lấy nó rồi nhét vào túi. Tuệ Linh vẫn dùng yêu thân kéo thuyền chạy thật nhanh về phía trước. Người thanh niên nói :

- Tới nơi rồi là phía trước đó,

Tất cả nhìn về phía trước thì thấy trong sương mù thấp thoáng một cổng dài, nhưng đến gần thì nhận ra chính xác là là một cái vòm bằng đá. Một bức tường bằng đá chạy dọc bao phủ lấy bên trong, Tuệ Linh đã hiện lại thân người , cô lên trên thuyền thì quần áo ướt sủng , bác lấy cái cái tấm vải đen choàng trên người, đưa cho cô ta che lại cơ thể. Lúc này, thuyền đã đi qua tấm mái vòm bằng đá, phía xa xa là một hòn đảo nhỏ, có thể nhìn thấy những kiến trúc có trên đảo. Thuyền đụng vào bờ cát thì dừng lại, cả nhóm nhảy xuống , Bảy Ếch cả người đầy mùi dầu máy và lấm lem, anh ta đã cố duy trì máy móc nên cả người mới như vậy. Ahh ta nằm dài trên bãi cát đó rồi nói :

- Mệt thật, à còn con rắn đó đâu rồi

Tuệ Linh gườm anh ta :

- Đây nó đây này

Bảy Ếch xua tay nói :

-Tôi có nói cô đâu , là con rắn biển kìa kia.

Bác lắc đầu cười , rồi hỏi người thanh niên :

- Đây là nơi cậu nói đúng không ?

- Đúng vậy, đây là nơi mà dòng tộc chúng tôi năm nào cũng đến làm lễ, nhưng dòng tộc tôi có lệnh chỉ được phép ở bên ngoài. Cấm đặt chân vào bên trong, kẻo gánh hậu quả.

Bác nhìn lên thì thấy xa xa là các kiến trúc thấp thoáng, nhưng không thể nhận ra rõ được, lúc sau người thanh niên nói :

- Được rồi, có lẽ tôi phải tạm biệt mọi người ở đây rồi. Tôi còn phải đi về chăm bố nữa.

Bảy Ếch nói:

- Sao lại về chứ.

Bác lên tiếng :

- Cậu ấy có lẽ không đi được với chúng ta, sợ bị dính nguyền rủa lên người đó. Mà bố cậu ấy cũng mới được giải bùa xong nên để cậu ấy về chăm bố thì vẫn hơn.

Bảy Ếch gật gù :

- Ra là vậy, vậy để tôi vá lại chỗ bị đánh thủng cho, rồi coi lại máy móc lần nữa rồi để cậu về.

Bảy Ếch, ông Tường và bác bắt đầu lao vào sửa lại con thuyền cho cậu con trai, sửa mãi phải khi đến lúc gần sáng, bình minh đã ló dạng thì căn bản là đã xong. Bảy Ếch nói :

- Như vậy đã tạm được rồi, khi đi về đến đất liền, cậu nên tu sửa lại nó lần nữa. Aanh Cổ ơi, lỡ cái con rắn biển đó lại tấn công thuyền của cậu này nữa thì tính sao đây.

Bác nói :

- Không sao đâu, hắn ta không dám làm hại dân lành đâu, Hắn tới mục đích chính là để bắt anh thôi

Nhớ tới đây , Tuệ Linh hỏi bác :

- Ông đã làm gì mà tới thần linh cũng đòi mạng ông vậy ?

- Cái này tôi chịu, đến cả tôi cũng chả biết mình đã làm sai cái gì nữa.

Lúc chia tay người thanh niên nói :

- Tôi chỉ có thể tiết lộ là nơi này thông với tháp Long Tường, còn mọi người có tìm được đến đó không thì tôi cũng không biết chính xác. Thôi, tạm biệt mọi người. Tôi phải đi về rồi.

Bảy Ếch chạy tới từ trong ba lo lấy một cái túi vải màu đỏ dúi vào tay người thanh niên rồi nói :

- Đây cậu cứ cầm lấy chút này về lo cho bố cậu thật chu đáo.

- Cái này tôi làm sao dám nhận chứ.

Bảy Ếch trợn mắt lên :

- Cầm ngay cho ông, không ông táng cho vài phát giờ. Cứ coi như tao cho mày mượn, khi nào mày có trả lại tao được chưa?

Người thanh niên cảm động nói :

- Cảm ơn anh và mọi người.

- Thôi ơn nghĩa gì chứ, lo về chăm bố với lấy đó mà làm ăn. Cố lên thanh niên – Bảy Ếch vỗ vai người thanh niên

Sau đó, người này lại nổ máy rồi thuyền anh ta lại băng băng ra biển, còn lại bốn người trên biển, và họ lại bắt đầu chuyến phiêu lưu của mình. Còn lúc này, Hoàng đang bám lấy thân con rắn biển rồi cho nó bơi nhanh về Thanh Hóa, cả người hắn đau nhức, chỗ vết thương chốc chốc lại tím đen lại một chút, hắn gằm đôi mắt :

- Sẽ có ngày tao xé xác mày ra, ném cho cá ăn. Như vậy cũng chưa hả cơn giận đâu

Tại giữa biển khơi bao la , Lão Tăng và Mộc Thần đang cưỡi trên một con voi bước đi trên nước , Mộc Thần nói :

- Không biết lần này có gặp được Lão Già đó không nữa ? Cũng hơn trăm năm rồi chưa thấy tăm hơi đâu cả, chắc lão ngỏm rồi cũng nên.

Lão Tăng chỉ cười không nói g , chợt từ phía xa một con rùa vàng lớn to như một hòn đảo nhô lên, toàn thân nó là lấp lánh ánh vàng, tràn đầy thần uy , Mộc Thần cười :

- Lão rùa này linh thật, mới gọi đã tới rồi. Lần nào cũng thích xuất hiện rầm rộ vậy đó.

Con rùa từ từ biến mất hiện ra một ông lão nước da hồng hào, cất tiếng nói to như sấm :

- HAHAAHA, chào hai ông bạn già. Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới tận đây thăm tôi vậy.

Mộc Thần nhếch mép :

- Ta tưởng ông ngỏm rồi chứ, định đến thăm. Mà công nhận rùa các ông thọ lâu thật đấy,

- Này khúc gỗ nhà ông muốn gây sự hả. À mà đúng rồi năm đó thua tôi nên vẫn còn ấm ức vẫn còn cay đây mà.

- Ai thua, là ông ăn gian đó chứ. Rõ ràng là so xem ai kiên trì không nhúc nhích ,ông lại rúc vào cái mai đi ngủ, chơi vậy có đáng mặt không? Có giỏi thì lại , lần này tôi ra đề

Lão Tăng lắc đầu , cười :

- Thôi thôi được rồi, hai ông đừng cãi nhau nữa. Hôm nay tới đây ta có việc cần nói.

Kim Quy Thần nghe vậy liền dừng đấu khẩu với Mộc Thần rồi nói :

- Tôi đoán lại là kiếp nạn sắp đến, nên ngài mới đích thân tới tận đây. Sự việc nghiêm trọng, vào thần điện của tôi rồi hẵn nói

Ba người từ từ biến mất vào sâu trong lòng biển.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.