Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 29

Tiểu thuyết gốc · 2334 chữ

Còn lúc này , cả nhóm của bác bắt đầu đi sâu vào trong đảo, nhưng muốn băng qua đây thì cần phải băng qua một khu rừng. Bả Ếch đi trước dùng dao phát rừng, mở lối đi, còn ông Tường thì đi đằng sau cùng, tay cẩm khẩu súng, sẵn sàng nã đạn. Bác đi song song với Tuệ Linh, nhưng càng vào sâu thì bác nhận ra có gì đó không ổn , bác nói :

- Tuệ Linh cô thấy có gì đó bất thường không ?

Tuệ Linh nói:

- Một khu rừng gần như nguyên sơ và chưa bị con người động đến thì chắc chắn phải có thú rừng hoặc động vật hoang dã tồn tại, nhưng ở đây thì không.

Ông Tường cũng nói :

- Từ khi bước lên đảo này thì bác cũng chưa nhìn thấy một con gì, dù chỉ là một con kiến.

Bảy Ếch thì đi đằng trước bỗng thấy một bông hoa khá lớn , dưới nó là một chùm quả căng mọng, anh ta tiến lại gần, định dùng dao cắt đi chùm quả đó thì bác nói :

- Rời khỏi đó mau lên

Nhưng muộn rồi , một đống giây leo từ trong bò ra tóm lấy người Bảy Ếch rồi tung lên không trung :

- Là cây ăn thịt người , không ổn rồi

Bác lao đến rút con dao trong balo đâm mạnh vào cuống hoa rồi cố đâm sâu vào bên trong. Ong Tường cũng lao đến rồi dùng một con dao chặt đi những cái dây leo kia, nó nhả Bảy Ếch xuống đất nhưng rơi vào một bụi cây gần đó, sau một hồi anh ta đi ra và anh ta xoa mông :

- Đau chết ông rồi.

Bác đưa nhựa nó lên mũi rồi nói :

- Hoa nhiên đàng.

- Nó là gì vậy anh

- Là một loại hoa đã tuyệt tích với thế giới bên ngoài. Nó là một loại cây ăn thịt khét tiếng, thường dùng mùi hương và quả để dụ con mồi tới mà ăn, mày nhìn vào trong hoa nó đi

Bảy Ếch nhìn vào bông hoa to như cái thúng thì thấy những vô số những cái gai nhọn đang thập thò như vật sống, bác cười rồi lấy một khăn tay nhưng ít nhựa của nó rồi vắt vào một cái chai . Bác nói :

- Nhựa hoa nhiên đàng dùng để điều trị bệnh về thần kinh con người rất tốt , Nó là loại thuốc quý mà ai cũng muốn sở hữu. Nhưng nó có độc, tiếp xúc trực tiếp thì mất mạng do ảo giác quá mạnh. Mày đừng có mà động vào.

Bảy Ếch xì một tiếng rồi nói:

- AI thèm động vào nó làm gì chứ,

Cả nhóm lại đi tiếp, nhưng lúc này lại có một chuyện làm Bảy Ếch phải lên tiếng :

- Anh Cổ ơi sao em thấy hình như có ai đó đang nhìn mình từ nãy tới giờ thì phải, từ khi mình mới hạ xong cây hoa đó.

Bác nheo đôi mắt lại rồi bắt đầu nói :

- Không sao đâu , mày cứ đi đi.

Nhưng bác lại âm thầm rút ra một tấm bùa trong tay rồi bắt đầu nói thì thầm với Tuệ Linh :

- Cô cẩn thận bên đó , có thứ gì đó đang tiến tới và đang theo dõi chúng ta

- Sao ông không nói để mọi người đó cảnh giác

- Cô âm thầm dán lá bùa này vào lưng nó rồi tôi quay lại sau

Tuệ Linh không hiểu , nhưng đành cầm lấy lá bùa , nhân cơ hội Bảy Ếch không để ý thì liền dán nó vào lưng anh ta, ông Tường nhìn thấy liền thắc mắc nhìn Tuệ Linh, nhưng cô ấy ra dấu. Biết là có biến thì ông Tường cầm lấy con dao ra rồi âm thầm thủ thế . Chợt Bảy Ếch lên tiếng :

- Mọi người sao lặng thế ,nói gì cho vui đi . Mà anh Cổ đâu rồi

Tuệ Linh nói :

- Mày là ai ,

Bảy Ếch cười ngạc nhiên :

- Sao cô lại nói như vậy

Tuệ Linh cười rồi lấy ra một tấm gương đưa lên , khi nhìn nó thì Bảy Ếch biến sắc vì trong gương là một bộ xương khô cao như người thường, vì Bảy Ếch bây giờ là một bộ xương khô, toàn thân nó đang bốc khói và đang hiện dần nguyên hình. Đúng lúc này, bác dìu Bảy Ếch tới, khắp người anh ta là vết cào của gai và xây xác , bác cười :

- Tao đoán không nhầm thì mày là tà vật, là một bộ xương lâu năm tu luyện mà thành, cũng có chút bản lĩnh đấy.

Nó biết không lành liên bỏ chạy vào rừng, nhưng bác kết trảo kéo lại, tấm bùa trên người nó bốc cháy như lực vô hình đè nó xuống đất. Nó bắt đầu dẫy dụa, bác đạp lên đầu nó rồi dùng tay móc từ trong ngực nó một viên đan màu xanh, bác đưa lên ngửi và nói :

- Là mộc đan của cổ thụ lâu năm. Mày cũng có cơ duyên đấy, nhưng lại không biết cách mà tận dụng

- Đừng giết tôi, mấy quý nhân nói gì tôi cũng nghe, đừng giết tôi

Bác liền kề sát mặt nó rồi thì thầm :

- Đừng có lo, là tao đây Tao cũng là đồng bọn với mày đây này, phối hợp với tao đi. Gã kia bị tao hạ rồi

Nó hoài nghi nhìn bác, nhưng bác bỗng phát ra khí tức đầy tà ác làm nó tạm tin, nó nói to :

- Đây là đảo thái u, khắp nơi đều là yêu tinh, tà vật, quái vật, các ngươi đã vô thì đừng mong có cơ hội thoát đâu .

Bác nói :

- Mau dẫn chúng tao thoát ra khỏi đây . tao hứa sẽ không giết mày

Rồi bác đánh mắt, làm hiệu với nó , bộ xương hiểu ý liền nói :

- Nhớ đấy, tao dẫn tụi mày đi ra khỏi đây

Sau đó bác dùng tay túm lấy sương cột sống nó rồi đẩy nó đi đằng trước , 3 người kia đi sau . Khi tới một cái đầm nước đen như mực , kế bên đó là một cái hang có nước chảy ra, nó nói :

- Còn chần chừ gì nữa , mau thả tao ra , rồi thịt bọn kia

Nhưng bác lạnh giọng :

- Lần đầu tao thấy một con yêu tinh ngu như mày đấy.

Bác bóp nát sương sống nó rồi lấy tấm phù nghiệp hỏa phủ lên nó, nhanh chóng ngọn lửa đen phủ lấy nó khiên nó cháy thành tro, Tuệ Linh bước lên nói :

- Chắc bọn này, đã lâu chưa gặp con người nên dễ bị dụ như vậy

Bảy Ếch cười:

- Thì ra bọn này dễ dụ như vầy, đã vậy thì ông tha hồ mà lộng hành

Bác nói :

- Không được coi thường chúng

Ông Tường nói :

- Có phải cháu nói nó dẫn chúng ta tới đây để bắt đầu xỏ rồi bắt nó chỉ đường không ?

Bác cười :

- Đúng là vậy, cháu e ở trên hòn đảo này thì không thể tìm được đường dễ dàng mà đi tới những kiến trúc đó được, Chưa kể còn phải vượt qua bao nhiêu là nguy hiểm. Cháu định đánh cược một lần nếu bắt được tên đầu xỏ thì hay rồi.

Chợt từ trong hang có tiếng thở phì phò, rồi tiếng gầm gừ, mọi người trong nhóm liền nấp vào một tảng đá gần đó không quên dọn sạch đám tro cốt khi nãy bị đốt. Từ bên trong là hang bò ra một con cua, Bảy Ếch nhìn và thốt lên :

- Mẹ nó , sao trên đảo lại có con cua lớn tới như vậy được.

Bác nói nhỏ :

- Nhẹ tiếng thôi ,kẻo nó nghe được

Con cá sù sì như một khúc gỗ, người nó to như con trâu, cả người nó toát lên yêu khí cực đại, bác liền rút ra hai tấm bùa rồi đưa nó cho Bảy Ếch và ông Tường dán vào người để tránh phát ra khí tức. Bác nhìn nó rồi hỏi Tuệ Linh :

- Cô có cách gì để hạ được nó không?

Tuệ Linh nói :

- Nếu đấu một một thì tôi ăn chắc, nhưng chỉ sợ đám lâu la về thôi.

Bác nói :

- Đúng thật chỉ sợ bọn đó về thì lại khốn.

Vừa dứt câu thì từ trên trời dưới đất , những tiếng động rầm rì, như có muôn vàn thứ gì đó đang tới cái hồ nước này. Bác ra hiệu cho mọi người leo lên thân cây, vừa mới leo lên thì phát hiện những chủng loại như quỷ hồn, yêu tinh, tà vật ... chúng kéo nhau đến dâng lên cho con cua lớn kia những thứ kiếm được, là tinh phách, yêu đan, máu huyết. Bác nhìn thấy thì nheo đôi mắt lại rồi nói :

- Không thể tin được, thì ra nơi này không có động vật tồn tại là có lý do. Có lẽ từ trước thì có nhưng bây giờ thì không.

Ông Tường nhìn không thấy những quỷ hồn hay những tinh phách, nhưng những con yêu tinh kia thì ông ấy vẫn nhìn thấy , ông ấy nói :

- Nói như vậy thì chúng tồn tại dựa vào ăn thịt lẫn nhau.

Bác gật đầu, rồi mặt nghiêm trọng hẳn lên :

- Môi trường này chẳng khác nào luyện ngục, muốn tồn tại phải ăn thịt lẫn nhau để sống. Nơi này vô cùng khắc nghiệt nhưng lại tạo ra những thứ cực kỳ đáng sợ. Vừa lúc đó thì từ bên ngoài, một trận âm phong nổi lên, kéo tới làm lạnh sống lưng của mọi người. Bác nói :

- Âm khí quá nồng, mọi người cẩn thận .

Từ bên ngoài là một đợt các tà yêu kéo đến, dẫn đầu là một quỷ hồn dữ tợn, nó nhìn con cua rồi quát lớn :

- Con cua kia ,có phải mày cho người sang trộm hoa nhiên đàng của tao không?

Con cua gằm mặt lại :

- Tao không có lấy,

Quỷ hồn lệnh cho tay sai đưa lên một cái lá cây, nó nói:

- Rõ ràng là mùi của mày. Nhưng mày không lấy thì chắc chắn lính của mày lấy . Bọn nó tiếp xúc với mày nhiều nên tao biết ngay. Có trả không thì bảo?

Bác nhớ tới chai đựng nhựa và cái khăn tay liền chậm rãi lấy ra rồi tụt xuống cây ,rồi từ từ thả xuống nước, bác lại nhanh chóng trèo lên cây . Bác phì cười :

- Trước giờ là pháp sư đánh yêu tà, bây giờ thì coi chúng đánh nhau đi.

Quỷ hồn kia bỗng giật mình rồi đưa người nhìn về phía đó , nó quát âm ĩ lên :

- Lần này mày khỏi chối nhá.

Con cua nhìn về hướng đó thì thấy chai đựng và khăn tay trên nước, có cả mùi hương ,nó định giải thích thì quỷ hồn kia lao đến. Trong tay quỷ hồn kia là một lưỡi kiếm rỉ sét, nó hướng thẳng vào mắt, con cua vung càng lên kẹp lấy, yêu khí và quỷ khí bốc lên, thấy đầu xỏ ra tay thì bọn lâu la cũng ào vào nhau. Hai bên hỗn chiến dữ dội, bác lấy một lọ bôi rồi nói :

- Bôi cái này lên mắt và hai vai, đỉnh đầu thì có thể nhìn thấy được chúng,

Ông Tường và Bảy Ếch bôi vào thì nhìn thấy cảnh họ chưa bao giờ nhìn thấy. yêu quỷ tranh đấu, nhưng yêu tinh có xuất phát cao hơn quỷ hồn, chúng có thân xác và kình lực, nhưng tốc độ tu luyện lại kém một chút so với quỷ hồn, Con cua dần lấy lại ưu thế nó, vung cái càng lên rồi nện thẳng xuống quỷ hồn kia, lưỡi kiếm rỉ sét bị đánh bật ra khỏi ,càng cua đập mạnh vào người tên quỷ kia, những đám lâu la cũng đang hỗn chiến dữ dội với nhau , cả hai đều có thương vong rồi, từng đợt tinh phách bị đánh nát, những tiếng gào rú ghê rợn, những tràng máu đỏ tươi đổ ra loang nổ cả mặt hồ nước. Rồi bắt đầu những tên lâu la để ý tới cái chai và khăn tay chúng lao đến đó tranh đoạt . Bác cười :

- Chỉ cần tàn cuộc thì chúng ta ra tay hốt trọn luôn một mẻ.

Nhưng đúng lúc đó một tiếng giận gào lên :

- Ngừng lại hết cho ta.

Bác nheo mắt lại vì khó chịu, và nhìn về hướng đó . trên một tảng đá cao là một con chim đỏ như lửa, to như một người trưởng thành đứng thẳng , nó mở cái miệng :

- Chúng mày chán sống à, dám phá giấc ngủ của tao. Cút hết đi.

Hai bên có vẻ sợ con chim đỏ này, chúng lẳng lặng rút lui, ai về nhà nấy . Bác nhìn nó thì hơi thở có chút gấp gáp :

- Là Hồng Xích Điểu , loại chim chỉ có trong truyền thuyết.

Bảy Ếch nói :

- Nó là gì vậy anh ?

Bác nói :

- Mày có nhớ tới sự tích Mai an tiêm không , ông ta nhặt được hạt dưa hấu cũng nhờ loài chim này. Sau đó con chim bay đi mất, bỏ lại chiến trường hỗn loạn ở đây. Hai phe cũng bỏ đi mất, còn cái chai và khăn tay thì bị ai đó lấy mất. Những đám lâu la của con cua thì cũng tán ra, rời đi cho nó trị thương. Bác nhận ra đây là cơ hội trời cho để bắt nó.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.