Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 54

Tiểu thuyết gốc · 1926 chữ

Bác ngủ một giấc sâu mà lâu nay vẫn chưa có, bác vẫn theo thói quen dậy sớm bước ra khỏi lều khi nghe thấy tiếng la oai oái:

- Anh cóc tha cho em, đừng đánh nữa mà, đau đau lắm đó

Bác nhìn thấy cảnh dở khóc dở cười khi thấy Bảy Ếch đang chạy trối chết khi bị Thiềm Thừ đuổi đánh, bác hỏi Thiềm Thừ thì mới biết, nó lo cho Bảy Ếch nên mò qua lều, lúc đó Bảy Ếch đang mơ ngủ, tưởng Thiềm Thừ là đồ ăn nên chộp cắn lấy vài cái, thành ra bị Thiềm Thừ đánh bỏ chạy. Bác đành lắc đầu rồi đi về phía lều của Bách Việt thì thấy anh ta đang dùng vải lau mấy món đồ, bác tới gần rồi ngồi xuống:

- Thế nào, chuyện máy bay ra sao rồi?

Bách Việt thở dài:

- Vẫn đang điều tra, còn hồn phách của bảy người đó vẫn chưa có phát hiện gì, tôi có hỏi giám vong ở gần đây nhưng ông ta nói vẫn chưa bắt hay đưa linh hồn nào về cõi âm cả.

Bác bắt đầu hoài nghi và nói:

- Có khi nào là do bọn yêu ma quanh đây làm.

- Nhưng lý do là gì?

Nói tới đây cả hai đều không tìm ra câu trả lời cho câu chuyện, đúng lúc đó ông Tường và cậu Bình đi tới, trên tay là một tập hồ sơ, ông ấy nói:

- Đây là hồ sơ các vụ tai nạn nghiêm trọng trong các mười năm gần đây, các cháu coi đi

Mọi người mở hồ sơ ra và lật từng trang trong tập hồ sơ, những vụ tai nạn do bom đạn sót từ chiến tranh, nhưng đáng lưu ý là đã có hơn 5 vụ rơi máy bay, và điểm đáng sợ là những vụ đó có mốc thời gian san sát thời điểm ngày và tháng, chưa hết có những người dân còn báo với chính quyền là thường xuyên nhìn thấy các bóng người lảng vảng sau những tai nạn máy bay, có người còn nhìn thấy cả người rừng,... vô vàn các sự kiện ly kỳ và ma quái diễn ra trong suốt hơn 10 năm qua tại đây. Bách Việt gấp tập hồ sơ lại rồi thở dài:

- Không ngờ ở đây lại có chuyện này, anh nghĩ thế nào Hai Cổ

Bác nhìn và nói:

- Chúng ta cần phải mở một cuộc điều tra gấp.

Đúng lúc đó, Bảy Ếch cũng đi tới, bộ dạng của anh ta rất vui mắt, trước bụng là một cái túi đeo, trong đó là Thiềm Thừ đang ngóc cái đầu ra:

- Mọi người có chuyện gì mà tụ tập vui vậy, sắp đào hay định đi đâu hả?

Ông Tường cười:

- Sức khỏe ổn chưa Ếch, lo dưỡng sức đi.

- Ui giời, cháu khỏe như trâu, bác xem này – anh ta gồng bắp tay lên cho mọi người xem

Ông Tường lấy ra một tấm bản đồ rồi nói:

- Tối qua bác đã tìm một tấm bản đồ rồi dùng bút chấm các điểm tai nạn trong hồ sơ, các cháu coi đi

Nói rồi ông Tường trải một tấm bản đồ ra bàn, trên đó là các điểm đánh chéo đỏ bằng mực, ông Tường nói tiếp:

- Nếu ta nối các điểm lại với nhau thì sẽ được thứ này

Ông Tường dùng bút chỉ nối các điểm lại với nhau, khi nối xong thì mọi người ồ lên khi các đường thẳng đó gần như giao nhau tại một điểm ở trung tâm, ông Tường chỉ vào đó:

- Bác nghi ngờ điểm giao nhau này phải là nơi cần điều tra đầu tiên,

Bách Việt cũng lên tiếng:

- Khoan, nếu dễ vậy thì trước đó có người đã phát hiện ra manh mối này và ắt sẽ có cuộc điều tra rồi chứ, đúng không bác tường

Ông tường cũng nói:

- Bác cũng hơi thắc mắc và đã hỏi những người bạn, họ nói việc này đã có tiền lệ nhưng hồ sơ các cuộc điểu tra về điểm này đều bị niêm phong, và coi là hồ sơ tối mật, những người từng tham gia cuộc điều tra càng không được biết tới

Bách Việt nghe vậy thì liền nhăn mặt rồi nói:

- Vậy chúng ta tự ý mở điều tra tới chỗ đó thì có cần báo lên trên không bác

Ông Tường nói:

- Chuyện này bác đã lo liệu, cháu không cần lo.

Cậu Bình nói:

- Cháu cũng chưa từng nghe tới chuyện này, vậy thì cần lập một đội tới đó điều tra

Ông Tường nói tiếp:

- Mọi chuyện các cháu cứ bàn bạc với nhau. Bác có việc phải đi rồi.

Ông Tường lấy cái nón cối đội lên đầu rồi đi ngay sau đó, bác nheo mắt lại nhìn ông Tường rồi nhìn lại tấm bản đồ, bác cũng thở một hơi dài. Cả tối hôm đó, cả mọi người bàn bạc để lập ra một đội để ngày mai sẽ bắt đầu đi ngay, sau một hồi thì chọn được bốn người,: Bác, Bảy Ếch và một người trong đoàn khảo cổ là Nhi, một quân nhân là Duy, cả hai đều là người có kiến thức và năng lực rất giỏi, còn bác và Bảy Ếch đi là để nắm chắc, vì lo sẽ gặp phải yêu ma, Bách Việt, Tuệ Linh ở lại để phòng ngừa bất trắc. Sáng hôm sau, cả bốn người chuẩn bị cho chuyến đi xa này. Cả đoàn khỏa cổ và số ít quân nhân tới để chia tay bốn người, ông Tường căn dặn:

- Các cháu thấy quá nguy hiểm thì đừng cố làm gì, cứ quay về đây.

- Tụi cháu biết rồi, bác cứ yên tâm, nói gì thì nói chứ dăm ba chuyện này sao làm khó được cháu

Mọi người bật cười vì tính ba hoa và khoát lác của Bảy Ếch, bác nói:

- Không còn sớm nữa, tất cả đi thôi.

- Mọi người đi đường bình an nhá. - tất cả vẫy tay chào tạm biệt bốn người.

Sau khi nhóm đã đi khỏi thì ông Tường lặng lẽ đi về một cái lều dùng để liên lạc, ông Tường nói với người lính:

- Nối máy

- Vâng – người lính gật đầu, sau một loạt thao tác, và đầu bên kia có tiếng, người lính nói – đã nối máy thành công

- Cậu làm tốt lắm, đi ra canh gác cho tôi

Chờ sau khi người lính đi ra khỏi lều, ông Tường nói vào máy liên lạc:

- Ông bạn nghe rõ không

- Hà hà, tôi nghe rõ chứ, mọi chuyện ổn không?

- Tất cả đều nằm trong kiểm soát, tôi nghĩ lần này là cơ hội cuối cùng, nơi đó cần bị loại bỏ sớm.

- Tôi cũng mong là vậy, sai lầm năm đó cần được sửa.

Bốn người đi bằng xe chở chuyên dùng của quân đội để tới địa điểm đó, Duy là người cầm lái, còn ba người thì ngồi ở phía sau, Nhi là một cô gái gốc Hà Nội, dáng người nhỏ nhắn, có nét hồn nhiên như trẻ con, pha chút ngây thơ của con gái Hà Nội, và luôn cười nói nhiều. Bảy Ếch như gặp đúng bạn, cả hai nói chuyện suốt, bác nhìn Bảy Ếch cười, bác thừa biết tính anh ta, rất yêu thương vợ con và cực kỳ chung thủy, đối với người con gái khác thì chỉ xem như bạn bè mà đối xử. Nhi tròn mắt nhìn Bảy Ếch:

- Anh nói anh từng đánh nhau với rắn tinh

- Tôi nói thật, lần đó tôi với nó đánh nhau từ sáng đến tối, hai bên cân sức, tôi phải nhờ mưu mẹo mới ăn được nó, lúc tôi định xuống tay thì anh Hai Cổ tới xin, tôi mới tha cho nó.

- Wow, anh giỏi thật đó, tôi cũng từng nghe người Bình Định anh rất giỏi võ nghệ, chắc anh cũng vậy ha.

- Còn phải nói, cô muốn học thì cứ bái tôi làm sư huynhđi, rồi tôi chỉ cho.

- Hay quá, khi nào rảnh phải nói anh dạy võ mới được.

Bác lắc đầu, còn Duy là người gốc Nghệ An, nhập ngũ và phục vụ quân đội đã hơn năm năm, là người dày dặn kinh nghiệm, tham gia nhiều nhiệm vụ đánh dẹp tội phạm vũ trang, nhưng anh ta lại ít nói, cả người cứ lầm lì như pho tượng, chỉ nói khi cần thiết và khi nào có ai đó hỏi. Cả nhóm ngồi trên xe hơn một giờ thì tới nơi đó, bước xuống xe, trước mặt mọi người là ngọn núi cao sừng sững, Duy cầm bản đồ rồi nhìn về ngọn núi:

- Chính là nơi này

Bác và hai người cũng nhìn thấy, bác nghiêm mắt lại vì ngọn núi phía trước, Bảy Ếch thấy bác thì nói:

- Bộ có chuyện gì hả anh.

Bác nói:

- Có nhiều thi khí, quỷ khí và yêu khí ở ngọn núi này, chúng dập dờn, lúc ẩn lúc hiện, nhưng rất nặng đó. Bây giờ thì chúng lại ẩn đi rồi.

Cô Nhi và Duy nhìn nhau khó hiểu, Bảy Ếch nói:

- Anh tôi là pháp sư, hai người chưa nghe hả, anh ấy tài lắm, không giống mấy gã hay lừa đảo ở chợ đâu.

Bác nhìn hai người kia rồi nói

- Người tu đạo chân chính, luôn bỏ qua chữ phú, chữ dục và chữ quyền, chỉ lấy chữ tâm làm gốc, một lòng hướng tới tu luyện mà khi phát nguyện với tổ đạo, trời đất. Những người mà tự xưng là thầy này bà nọ, quả thật họ cũng có chút tài phép nhưng tự cho là tài giỏi, cao siêu hơn người thường, sân si vào trần tục, lấy đạo pháp để xin tiền, lấy danh tiếng để có quyền, như vậy không đáng gọi là người tu đạo. Ta biết hai người nghi ngờ nhưng ta khác với đám pháp sư đó, không chính không tà, ta có thể giết trăm người đang sống khỏe mạnh vì họ là ác, nhưng cũng có thể cứu 1 người sắp chết vì họ là lương thiện. Miễn là không trái với tâm của mình, càng không trái với trời đất, người đời luôn thay đổi lối sống và suy nghĩ của họ. Có thể hành động hôm nay là đúng nhưng ngày mai là sai, như một dòng chảy vô hướng và rối loạn, chỉ có giữ đúng bản ngã thì mới nhìn thấy được đúng sai. ta chỉ nói vậy thôi

Hai người kia nhìn nhau, cả hai nghe bác nói thì cũng có chút hiểu, nhưng còn mơ hồ. Bảy Ếch thì nhếch mép:

- Anh Cổ nói gì, em chả hiểu chút nào

Sau đó cả nhóm bắt đầu đi lên ngón núi kia, đường lên núi khá khó đi và dốc, phần vì trời đang đổ mưa to, cả nhóm quyết định dựng lều ở lại, chờ khi mưa tạnh rồi đi. Sau một lúc thì một cái lều được dựng trên cây, cách mặt đất ba mét để tránh thú dữ, bác thì nói:

- Ba người cứ ở trên đó, tôi ở dưới cho.

Nói rồi bác tự dựng cho mình một cái lều dưới đất, ngay dưới tán cây lớn, Duy hỏi thì bác nói:

- Tôi ở dưới này canh cho mọi người nghỉ ngơi, không sao đâu.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.