Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 55

Tiểu thuyết gốc · 1877 chữ

Nghỉ ngơi chút thời gian, thì mọi người lấy lương khô ra ăn, thức ăn của mọi người chỉ là bánh bột sắn phơi khô ăn với thịt rang muối bỏ trong ống tre. Bác ăn nhanh rồi từ trong túi lấy ra vài cái lọ nhỏ, bác đưa cho mọi người một cái rồi nói:

- Dùng cái này bôi vào người đi, tránh cho côn trùng đốt, đây là thuốc mà tôi tự làm.

Bảy Ếch nói với hai người kia:

- Thuốc của anh tôi hay lắm đó, hai người cứ tin tưởng.

Bác thì tiếp tục làm việc của mình, vì trời mưa to và mãi không có dấu hiệu dứt, bác lấy ra một lá bùa màu tro, có một khuôn mặt được vẽ bằng vu chú, bác cầm nó rồi gấp làm bốn, sau đó thì cầm bật lửa đốt lá bùa, bác lấy cái nón lá đặt dưới để hứng lấy tro, khi lá bùa cháy hết thì bác dùng tro pha với nước rồi phun lên cái lều trên cao. Bác làm trong im lặng không nói gì, chợt có tiếng nước chảy ầm ầm vang lên, Duy đứng gần đó thì nói:

- Hình như có gần đây có suối lớn, để tôi đi xem xem.

Bảy Ếch cũng đi cùng, cả hai men theo tiếng động mà đi, khi vén cái lùm cây thì một cảnh tượng kinh dị, một con suối đang đổ ầm ầm, nước cuồn cuộn chảy như muốn nuốt trôi tất cả, nhưng kinh dị là chỗ nước có màu đỏ như máu, đứng gần lại có mùi tanh thoang thoảng. Bảy Ếch hô lên:

- Mẹ nó, đừng nói là máu chứ.

- Khộng phải đâu, chắc là do quặng đồng trong núi đó

Bác nghe tiếng thì cũng đi tới gần đó, nhìn thấy dòng suối đỏ tươi như huyết hà thì bác cũng bình tĩnh nói:

- Cậu Duy nói đúng đó, chắc là do quặng đồng trong núi rồi, làm sao máu đủ để chảy một lượng lớn vậy

Nói xong bác tới gần rồi dùng ngón tay chấm vào dòng nước rồi đưa lên miếng, bác nói:

- Đúng là mùi đồng rồi, hai người quay về lều đi, coi chứ bỏ con bé Nhi ở lại lâu, tội nó lắm.

Hai người kia nghe bác nói vậy thì cũng yên tâm rồi quay về chỗ dựng lều, còn bác thì ở lại, chờ sau khi đi khỏi thì bác mới nheo đôi mặt lại:

- Là máu.

Bác nhìn lên trên thượng nguồn, nhưng dòng suối chảy dài không thấy nguồn, bác lấy ra một lá bùa rồi thả nó xuống dòng suối, lập tức dòng suối sôi lên sùng sục rồi yên tĩnh lại. Bác nhìn thấy cũng không bất ngờ lắm, rồi bác đi về. Trời mưa tới một giờ trưa thì tạnh dần, Duy nói:

- Được rồi, mưa đã tạnh dần rồi chúng ta phải đi thôi. Chờ tới đêm thì trong rừng rất nguy hiểm.

Cả nhóm bắt đầu di chuyển,khi đi qua ngọn núi đó thì Bảy Ếch kêu:

- Mọi người nhìn kìa, ở phía trước có nhà dân.

Ba người đưa mắt nhìn thì thấy ở phía trước có một ngôi nhà đơn sơ và có phần lụp sụp, Duy nói:

- Chúng ta tới đó hỏi thử xem, nếu có người thì xin họ cho ở nhờ đêm hôm nay.

Cô Nhi cũng đồng ý, và Bảy Ếch đều đồng ý,:

- Ý kiến hay đó, ở ngoài rừng vừa lạnh vừa ướt, khó chịu lắm

Bác vẫn không nói gì, cả nhóm đi tới gần ngôi nhà đó nằm trong một khoảng đất xung quanh toàn là cây bụi. Duy tới gõ cửa:

- Có ai ở nhà không, cho hỏi có ai không?

Nhưng vẫn không có ai lên tiếng, cô Nhi thấy vậy thì tới gõ cửa tiếp:

- Cho cháu hỏi có ai ở trong không ạ?

Lần này trong nhà có tiếng lụ khụ vang lên của một cụ bà:

- Đợi tôi chút, khụ khụ

Cánh cửa mở ra, cả nhóm nhìn thấy một bà lão lưng hơi còng, da nhăn nheo, đôi mắt to, hai má hóp lại, bà lão nhìn cả nhóm:

- Mấy cô cậu là ai

Cô Nhi nói:

- Dạ chúng cháu là sinh viên, lên đây du lịch nhưng lại lạc đường, mong bà cho tụi cháu ở lại một đêm thôi.

Bà lão nhìn lên nhìn xuống cả nhóm rồi nói:

- Vậy thì vào nhà đi

Bốn người vào trong nhà, bà lão nói:

- Nhà của bà chỉ có mỗi bà sống thôi, ông nhà chết sớm, còn hai đứa con thì xuống thành phố làm rồi, mấy đứa lên trên lầu hai, trên đó có hai phòng của hai đứa con bà, cứ ở tự nhiên. Để bà làm cơm cho mấy đứa ăn

Cô Nhi nói:

- Dạ, để con phụ bà làm cơm.

- Không cần đâu. Mấy đứa cứ lên trên đi nghỉ đi, mà nhớ không có đứa nào xuống bếp coi bà làm cơm đâu đó. Sang năm bà xuống phố với con mở quán cháo, đây là món gia truyền, đừng có xuống nghe chưa.

Cô Nhi nghe vậy thì tưởng bà lão sợ cô xuống phụ học lỏm cách nấu nên không nghi ngờ gì. Nhưng bác thì lại nhìn bà lão chằm chằm rồi nh Ếch mép cười, quay lưng đi lên lầu. Trên lầu chỉ có hai phòng, và một cái ban công, tiếng gỗ cũ cót két gây khó chịu cho người nghe phải. Bác, Bảy Ếch và Duy ở một phòng, còn nhi thì độc chiếm phòng còn lại. Vào trong phòng, nhưng chợt Nhi hét lớn:

- Ôi mẹ ơi

Nghe tiếng hét, ba người lập tức chạy sang thì thấy nhi đang ngã dưới đất, tay chỉ lên trên, thì ra là mấy cái tượng sáp, dưới cái ánh đèn dầu thì chúng quả thật đáng sợ, bà lão dưới bếp nói vọng lên:

- Quên nhắc mấy đứa, con của bà học mỹ thuật nên chúng hay vẽ vời, nặn tượng lắm

Mấy cái tượng sáp to như người thật, và những biểu cảm của chúng giống như người ta đang đau đớn, rên rỉ và đang cầu cứu, Bảy Ếch nói:

- Ôi giời, cô là chuyên gia khảo cổ mà nhát vậy, để tôi bưng mấy cái này ra khỏi cho

Bảy Ếch dùng tay khiêng bức tượng thì nhăn mặt:

- Khỉ thật, hình như nó bị đóng dính vào sàn rồi

- Vậy làm sao bây giờ - cô Nhi lo lắng nói

- Thì ở chung với nó chứ sao, hỏi thừa

Bác nhìn những bức tượng sáp rồi nở nụ cười, về tới phòng, Duy lên tiếng:

- Hai người có thấy lạ không? Ở giữa rừng núi hoang vu hẻo lánh, không một bóng người lại có một bà lão sống tại đây. Chưa kể từ khi bước vào nhà thì tôi có cảm giác như bị ai đó nhìn chằm chằm, bà lão kia thì tôi đoán trong khoảng 65 đổ lại, và hai người có để ý là hàm răng của bà ta rất đều và trắng, thậm chí như răng của thanh niên chúng ta,

Bảy Ếch thì cũng gật gù:

- Tôi cũng thấy chú Duy nói đúng đó, anh Cổ anh nói gì đi

Bác chỉ cười rồi vươn vai nói:

- Mệt rồi, anh ngủ chút, lát nữa tới cơm thì kêu anh dậy, nhớ đó

Nói rồi bác ngã xuống cái giường rồi nhắm mắt ngủ, hai người kia ngồi nói chuyện với nhau thêm ít câu rồi lấy đồ ra nhà tắm sau nhà. Khi hai người đi khỏi thì bác ngồi dậy rồi đứng dậy, bác gõ xuống giường rồi lật cái chiếu ra, bác lấy đèn pin rọi xuống đó thì thấy nền xi măng đã bám rêu, bác dùng tay sờ vào chúng rồi đưa lên mũi, bác cười:

- Hầy, coi như cho ba đứa này một bài học nhớ đời.

Nói rồi bác lại leo len giường ngủ, khi đang lim dim thì bác nghe thấy có tiếng bước chân đều đều, tiếng bước chân dừng trước phòng bác rồi dừng lại sau đó là tiếng gõ cửa một tiếng mạnh, hai tiếng nhẹ, ba tiếng mạnh, hai tiếng nhẹ, một mạnh rồi một nhẹ. Bác nghe thấy tiếng gõ rồi mặc kệ vẫn ngủ. Đang ngủ thì cô Nhi chạy sang nói:

- Anh Cổ ơi, anh có trong đó không?

Bác chồm dậy rồi mở cửa, ra cửa thì nhìn thấy cô Nhi đang sợ hãi, cô ấy nói với bác:

- Anh qua phòng tôi coi thử có gì không, lúc nãy tôi nghe có tiếng người kêu cứu, rồi lại có người kêu chạy đi, tôi sợ quá

Bác đi qua phòng cô Nhi, nhưng không có gì, bác nói:

- Chắc là cô ám ảnh quá thôi, ăn cơm xong thì qua tôi dùng kim châm vài huyệt đạo lưu thông máu huyết, sẽ ổn lại thôi

- Có phải vậy không – cô Nhi lẩm bẩm nói một mình

Trước khi ra khỏi phòng thì bác khẽ mở miệng, thở ra một luồng sương đen đỏ mờ nhạt ám vào tóc của cô Nhi, bác lấy một cái túi vải nhỏ đưa cho cô Nhi rồi nói:

- Đây là túi thơm chứa thảo dược, tốt cho những người như cô, cầm lấy đi.

Nói rồi bác đặt túi thơm vào tay cô Nhi rồi quay người đi. Cô nhìn bác nói:

- À, anh Cổ sao anh không cắt tóc như người Tây đi, buộc vậy không bất tiện à.

Bác cười rồi nói:

- Từ ngày vợ mất tôi để vậy quen rồi.

- À xin lỗi anh, tôi không cố ý.

Quả thật nhìn bác hơi dị so với đa số, người bác cao, đầu tóc để dài buộc lại phía sau, chỉ mặc đồ bà ba đen, hay đội nón lá và ít nói, tính cách tĩnh lặng, không sôi nổi cũng không quá ồn ào, nhưng luôn khiến người ở gần có cảm giác khó hiểu, tất cả khiến cho người khác khó mà nghĩ bác chỉ mới 25 tuổi. Bác trở lại phòng, còn hai người Bảy Ếch và Duy thì Bảy Ếch tắm trong nhà tắm, còn Duy thì ra bên ngoài lấy dao phát dọn giúp bà lão mấy bụi cây gần nhà. Bảy Ếch đang tắm trong phòng tắm thì bỗng thấy lạ khi càng tắm người càng tanh mùi máu, Bảy Ếch đưa đầu vào cái lu nước nhưng không thấy gì lạ, nghĩ là do người có vấn đề nên không thèm quan tâm, nhưng đâu biết càng tắm, nước trên người anh ta chảy xuống và thấm vào lòng đất, một đôi mắt hau háu đói nhìn anh ta, tiếng nuốt nước bọt vang lên chèm chẹp. Tắm xong Bảy Ếch nói:

- Tôi tắm xong rồi, anh Duy cứ để tôi làm cho, anh vào làm gáo nước cho khỏe người đã

Nghe cũng hợp lý, duy ném cây dao xuống đất rồi lấy đồ vào nhà tắm. Bác đứng trên ban công nhìn xuống rồi cười:

- Một nơi đẹp như vậy lại biến nó thành mộ lớn, tiếc thật

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.