Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 8

Tiểu thuyết gốc · 1627 chữ

Ông Tường nghe vậy thì liền chỉ về phía cái lối đi nhưng bị chặn lại kia, Bảy Ếch chạy lại định dùng sức nâng nó lên nhưng quá nặng đành phải từ bỏ. Tuệ Linh nói:

- Để đó cho tôi.

Nói rồi cô hiện lại nguyên hình, một con rắn hổ trâu to lớn bò tới chỗ đó, nhưng khi vừa chạm vào cái cửa song đá đó thì hàng loạt các âm thanh rít lên dữ dội. Tuệ Linh cảm nhận được có thứ gì đó đang hút lấy yêu khí và máu trong người mình, Bác cũng nhận ra vội chạy tới, bác lôi cái ấn đồng ra rồi vỗ mạnh lên cái cửa đó. Một âm thanh chấn động vang lên, Tuệ Linh buông ra được và biến lại hình người, Bác thì nghiêm mặt lại vì âm thanh rít lên ngày càng lớn, khiến cho Bác và mọi người đều cảm nhận được có thứ gì đó đang xuất hiện. Bảy Ếch chỉ tay về cái quan tài:

- Mọi người mau nhìn cái quan tài kìa.

Cái quan tài lúc này đang rục rịch và khắp thân nó là các chú văn và phong niêm tự đang đỏ rực lên như máu, nhưng chúng lại nhanh chóng nứt rồi vỡ ra. Cứ như thế các lớp phong ấn trên quan tài đá đều bị phá bỏ lần lượt từng lớp từng lớp một. " RẮC RẮC.. CHOANG " Đồng loạt các lớp phong ấn đều bị phá vỡ, chỗ miếng ngọc âm hàn cũng bị văng ra chỗ đó, nơi đó những luồng khí tà ác xuất hiện và thoát ra. Những âm thanh gào thét đầy sung sướng và gần như thỏa mãn:

- hahahaha, cuối cùng, cuối cùng cũng có ngày tao thoát ra được.

Nắp quan tài được làm bằng đá đang xuất hiện các vết nứt và đồng loạt chúng bị đánh vỡ thành nhiều mảnh vụn, bốn người vội cúi người tránh các mảnh vỡ đó. Từ bên trong quan tài, vô số các con rắn nhỏ như chiếc đũa bò ra, chúng rít lên vui sướng, tiếng rít như tiếng cười của trẻ con:

- hé hé hé hé

Bác quay lại nhìn Tuệ Linh, rồi cho tay vào túi, lấy ra một lọ chứa ít thuốc đan do Bác luyện. Bác đưa cho cô ấy:

- Cô mau uống đi, để tôi phá lớp trận pháp trên cái cổng này.

Bác đi nhanh tới trước chỗ cánh cửa rồi quan sát, nhìn bằng mắt thường thì nó rất bình thường, Bác lấy một lá bùa dán lên đó, nhanh chóng lá bùa nhanh chóng bị tan ra thành bột. Bác nheo mắt lại:

- Đây là trận pháp dùng để hút pháp lực và sinh khí, khỉ thật.

Bác đã hiểu tại sao cái thứ bên trong quan tài đá thoát ra được, chính là do cánh cổng này. Nó được xây lên để đánh lừa, căn bản nó chính là một trận pháp để hấp thu nguồn lực cho thứ trong quan tài kia tỉnh giấc, nhưng điều làm Bác khó nghĩ là tại sao đám pháp sư kia đã cố ý thực hiện huyết tế hàng loạt nhưng lại để một thứ đầy tai họa như vậy sót lại. Bác kết ấn pháp rồi cầm lấy cái ấn đồng rồi vỗ mạnh vào cánh cổng, tức thì hàng loạt các hình văn ngữ hiện ra. Bác nhìn một lượt rồi xác định điểm mấu chốt. Đây là một trận được tạo ra theo nguyên lý Nhất Pháp Tạo Nguyên. Đây là cách hiếm gặp vì cần người có pháp lực và hiểu biết sâu về trận pháp mới tạo được, và giấu bên trong cánh cổng này là một viên đá lâu năm, để làm mắt trận. Văn chú được xếp theo hình bát giác, phương vị cũng xoay theo các chòm sao và địa mạch nối liền với nhau tạo thành bố cục liên hoàn, gắn kết với nhau và thêm đó là được yểm một thứ pháp khí, cái này là để tượng trưng cho pháp sư. Luôn luôn có người trấn trụ trấn pháp, vì pháp khí được pháp sư sử dụng lâu sẽ sinh ra liên kết với họ, thông qua pháp khí thì pháp sư có cách xa thì vẫn có thể sử dụng được pháp thuật. Bác lấy khẩu súng trong người ra rồi nhắm vào một cây song đá rồi bóp cò, tiếng súng nổ lên liên tục, chỗ đá đó lâu năm bị đạn bắn vỡ ra nhiều mảnh, sau loạt đạn thì chỗ đó lộ ra một viên đá quý, nó có màu như máu tươi và bên trong có thể nhìn thấy một loạt chất lỏng sóng sánh bên trong. Bác cầm lấy nó rồi tức giận:

- Là đá luyện từ máu của người sao, thứ này không nên giữ lại.

Bác quăng nó xuống đất rồi dùng súng bắn vỡ nó, khi viên đá bị bắn vỡ thì chất lỏng trong đó lan ra, nó như một chất kích thích cho đám rắn kia bò tới. Trong lúc đó, ông Tường và Bảy Ếch đang chống chọi lại với đám rắn kia, nhờ có Thiềm Thừ mà họ chặn lại được chúng, Tuệ Linh thì uống ba viên thuốc mà Bác đưa, đây là loại thuốc mà Bác cố công luyện đem theo để phòng trường hợp xấu nhất. Cô đang cố luyện hóa chúng nhanh nhất có thể. Đám rắn nhỏ kia liên tục bò tới nhưng bị Bảy Ếch dùng dao đi rừng chặt làm đôi, ông Tường lấy súng bắn vào đám rắn, mỗi phát là lại có vài con bị bắn chết. Thiềm Thừ há miệng rồi phun ra một lớp sương trắng, lớp sương này là hơi độc của nó, đám rắn bị dính phải thì gần như tan thành máu. Thiềm Thừ ngậm miệng lại rồi há ra lần nữa, cái lưỡi của nó phun ra rồi bắt dính lấy một đám rắn nhỏ rồi tụt vào trong miệng. Cái miệng Thiềm Thừ há rộng nuốt đám rắn vào trong, cái bụng nó phình to ra rồi nhanh chóng xẹp xuống. Nhận thấy cách nay tiêu diệt quá ít đám rắn kia, Thiềm Thừ bắt đầu sử dụng thần thông của mẫu cổ. Nó ngẩn đầu lên cao rồi mở miệng ra, kỳ lạ trong miệng nó phát ra các tiếng đọc chú như của Bác vẫn hay sử dụng. Hàng loạt con rắn bị tiếng chú chấn cho vỡ nát phần đầu rồi gục xuống, máu huyết của chúng cuộn thành nhiều sợi tơ rồi chui vào người Thiềm Thừ. Nhưng Bảy Ếch lại dục:

- Còn cách nào khác không anh cóc, đánh cho chúng sợ vỡ mật luôn.

Nghe Bảy Ếch nói vậy thì Thiềm Thừ liền ngừng lại, nó nhảy về phía trước rồi le lưỡi ra liếm lên đầu một lượt rồi mở miệng, lần này là tiếng kêu của nó, nhưng đều dần như tiếng đọc chú. Những con rắn đang hung hăng bò tới bỗng chốc ngừng lại, cơ thể của chúng xuất hiện các đốm nhỏ như nấm, khắp thân hình chúng có những chỗ cựa quậy rồi từ đó một loại cây như nhỏ, màu trắng như tuyết lại có một đường vàng từ đỉnh xuống chân. Những con rắn đó nhanh chóng bị hút chết thành những cái xác khô, sau đó loại cây này vỡ tung thành nhiều lớp phấn bột trắng rồi lớp phấn bột này chui vào người đám rắn khác, cứ thế vòng lặp cứ thế tiếp diễn. Mẫu cổ như Thiềm Thừ sau khi lột xác đã vô cùng đáng sợ, khả năng của chúng đủ khiến cho các pháp sư khác phải e dè cẩn thận, mỗi mẫu cổ sẽ có các loại thần thông khác nhau, thử nghĩ xem nếu chín con mẫu cổ của bác hợp lại vây đánh thì chắc chắn sẽ có trò hay, chưa kể các mẫu cổ có thể sử dụng pháp thuật của người luyện. Thiềm Thừ ít khi sử dụng vì nó lười, lại được bác và Bảy Ếch cưng chiều nên không thèm ra trận. Tạm thời tình hình đối phó với đám rắn đã được ổn định. Bác vẫn đang mải phá trận pháp trên cánh cửa, càng phá bác càng thấy người bố trí này khá thâm độc. Bác đưa ngón tay trỏ miết mạnh lên cánh cửa rồi ấn mạnh vào:

- Phá.

Các lớp trận pháp bị vỡ ra từng mảnh rồi biến mất. Lúc này bên trong quan tài đá, một thứ dần dần xuất hiện. Một cái bóng lớn dài lê thê chui ra, đó là một con rắn lớn, đầu nó sần sùi, nhưng chỉ có một con mắt ở giữa, cái miệng nhiễu nhão nước dãi, ở trên đỉnh đầu có một cục u nhô lên như sừng. Nhưng điểm đó chưa phải là quái dị, ở cổ của nó xuất hiện một thân hình từ đầu xuống bụng một người đàn ông ở trần, và không hề có tay, mà hai cánh tay lại xuất hiện ở thân rắn, hắn ta ngước mắt lên. Đôi mắt như rắn nhưng lại có một màu đen đặc, khắp thân hình hắn ta là lớp vảy rắn.

Tuệ Linh nhìn thấy thì nói:

- Lớp vẩy khi này chúng ta gặp chính là của hắn.

Thứ quái vật nửa người nửa rắn bắt đầu chui ra khỏi quan tài, cái đầu rắn rít lên the thé, đám rắn nhỏ bắt đầu ngừng tấn công rồi bò lên khắp người nó, nhưng không dám bò tới chỗ thân hình người đàn ông kia.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.