Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 16

Tiểu thuyết gốc · 1691 chữ

Những khuôn mặt trong tấm gương mở miệng, chúng vọng ra đủ loại âm thanh nhưng cùng hòa một câu:

- Nhanh trí lắm, tao phải khâm phục mày đó

Bác nghe xong thì liền cười khẩy. Bác cất cây sáo rồi nói:

- Ma gương, tao không nghĩ là mày lại trốn lên nhân gian này được.

Những khuôn mặt trên tấm gương dần nở nụ cười đầy khinh miệt:

- Ta ở đây là giết mày, chứ không phải là để nói chuyện vớ vẩn.

Ông Tường hỏi Tuệ Linh:

- Cháu biết thứ này là gì không?

Tuệ Linh nhìn những tấm gương rồi nói:

- Hắn ta là ma gương, là những tà linh sống trong thế giới phản chiếu ở trong gương, đa số chúng đều bị cõi âm ty quản lý để tránh chúng chạy lên nhân gian làm loạn, nhưng tên này lại chạy lên trốn ở trong đây thì chắc chắn có kẻ đã bày mưu đưa hắn ta lên.

Những tấm gương dần dần xuất hiện những cảnh tượng khác nhau, từ các cảnh dưới địa ngục, những cảnh vong hồn tội lỗi bị quỷ sứ dưới đó tra tấn, chịu muôn vàn cái đau đớn. Bác từ từ há miệng ra, bên trong đó là một viên châu đang xoay tròn bay ra " HẢI NHÃN CHÂU ". Bác đã đưa nó vào người rồi dùng vu lực tẩy rửa, xóa đi những ấn ký trên nó. Bây giờ Bác đã có thể sử dụng nó một cách thoải mái, nhưng vì không có pháp môn của hải tộc để thôi khởi nó nên uy lực vẫn còn kém rất nhiều. Viên châu xoay tròn rồi dần dần tuôn ra một thứ sương mờ mờ màu máu tươi. Bác cầm lấy viên châu rồi vo nó trong lòng bàn tay, rồi Bác đưa nó lên trước mặt, những luồng sương đỏ như máu lan rộng ra, bao phủ lấy chỗ khu vực này nhanh chóng khiến cho những người khác cũng không thể nhìn thấy thứ gì. Bác nói

- Ma gương đáng sợ ở điểm, khi chúng ta nhìn vào chúng dễ bị chúng mê hoặc, ma gương có thể điểu khiển tâm trí người khác, miễn là người đó có dục, tham, sân si ở trong người. Anh đang dùng hải nhãn châu để che lại chúng.

Những khuôn mặt trên gương nhìn thấy thì cười sằng sặc:

- Hahaha, mày nghĩ cái trò vặt này ngăn được tao sao hả?

Các tấm gương xuất hiện những vết nứt rồi trong đó lộ ra một thứ quái dị, nó có hình dạng như một con người nhưng khắp người là các khuôn mặt với vô số biểu cảm, chưa hết hình dạng này luôn uốn éo như lửa trước gió càng khiến cho không khí tăng thêm phần ma mị. Bác cũng nhận ra nó vừa chui ra khỏi tấm gương.

Bác nói với Tuệ Linh:

- Cô bảo vệ tốt hai người giúp tôi, còn phần nó thì cứ để tôi lo liệu

- Nhưng ông đang bị...

- Người tôi thì tôi biết nó hư tốt ra sao, cô cứ bảo vệ tốt họ là được.

Nói rồi Bác lấy trong túi ra ba cây đinh bằng đồng rồi cắm xuống đất, Bác thả trong túi một ít trùng độc vào đó, sau đó Bác lấy một lá bùa rồi đốt lên, Bác cầm lá bùa đang cháy rồi hơ vào lũ trùng độc, chúng tan vào nền băng rồi chỗ đó chuyển sang màu đen kịt. Bác hít một hơi dài rồi dùng tay xé một mảnh vải bịt chặt lên đôi mắt, sau đó Bác cũng tự dùng ngân châm đâm vào bốn huyệt đạo trên người. Bảy Ếch nhìn thấy thì hỏi:

- Sao anh ấy lại làm như vậy?

Tuệ Linh nói:

- Có lẽ ông ấy đang cố che lại và phong bế các huyệt đạo quan trọng trên người để mắt không nhìn thấy ma gương

Bác đứng rồi cẩn thận đi từng bước về phía trước, Bác vừa đi vừa đọc loạt câu chú:

- ...........-Á-ta-rỵ-nha-các-hạ-bà-........

Tiếng chú cứ thế cứ vang vọng mãi vào trong, nhiệt độ xung quanh lạnh thấu xương nhưng Bác vẫn bình thản đi về phía trước. Ma gương nhìn thấy thì hơi sững người, hắn ta thầm nói:

- Quái thật, sao hắn ta lại biết cách thức áp linh của các bậc tu luyện ở Tây Tạng,

Áp linh là một phương thức phong bế toàn bộ cơ thể, mắt không nhìn, tai không nghe, đầu chỉ có một ý niệm, cách thức này thường được luyện tập ở trong trời lạnh, nhưng điều khiến cho nó đặc biệt là giúp người thực hiện cách ly với những sa ngã, cám dỗ mà tà ma quỷ quái tạo ra. Ma gương nhìn Bác rồi gằng giọng:

- Tao không tin mày có thể tránh được.

Rồi hắn tan biến dần dần khung cảnh xung quang dần thay đổi, xung quanh Bác là ngôi nhà quen thuộc ở đó có cha mẹ, hai đứa con Hạnh và Phúc, các âm thanh mời gọi, hỏi han, quan tâm, cả những lời nhõng nhẽo của hai đứa con phát ra liên tục. Bác thoáng chốc dừng lại rồi đi tiếp, bỗng hai đứa con Bác bị một đám người lạ đi tới rồi bắt đi. Chúng đe dọa Bác:

- Con mày đã bị tao bắt, khôn hồn đi theo ta chuộc con.

Bác quay đầu nhìn những ảo ảnh đó rồi tay phải đưa lên, bàn tay dần dần xoay đổi thành diệt ấn rồi đẩy về đó. Những âm thanh đó gào lên dữ dội, hai đứa con Bác khuôn mặt tỏ ra đau đớn rồi dần chuyển sang đen kịt, Bác vẫn không hề để ý mà chỉ lấy thêm một cây ngâm châm rồi đâm vào người ở vùng ngực mạn trái. Bác không nhìn thấy nhưng đang cố tập trung cho một ý niệm trong đầu " Hạ sát ma gương ". Muốn hạ sát ma gương thì cần giữ đầu óc bình tĩnh nhất và cố đi tới được tới nơi mà nó trốn trong đó, khi ma gương thi triển ma lực của mình thì chúng cần một nơi để trốn trong đó. Bác đi nhanh tới trước một tấm gương rồi sờ vào nó. Bỗng Bác cảm nhận thay vì một tảng băng lạnh giá, mà đó là một làn da ấm áp, mịn màng. Bác khẽ giật mình vì cảm giác này rất quen thuộc, đó là làn da của vợ Bác, người mà Bác có chết cũng không thể quên được. Bác vẫn như mọi lần khác, tay Bác khẽ run lên, Bác đưa tay vuốt ve nó rồi hai mắt chảy ra hai hàng dài nước mắt. Bác khóc, lần đầu tiên những người kia thấy Bác rơi lệ. Bác càng vuốt ve thì khuôn mặt trong tấm gương đó càng khoái chí:

- Hà hà, chỉ cần mày mở miệng là hồn phách bị tao ăn mất.

Bác khẽ dùng tay đặt lên rồi gõ nhẹ nhẹ vào, những cảm giác này giống ý hệt khi Bác nắm tay vợ khi còn sống, còn có cả mùi hương thoang thoảng lên mũi Bác. Ma gương nhìn Bác đầy phấn khích:

- Mở miệng nói đi, nhanh lên

Nhưng Bác bỗng ngừng lại:

- CHẾT

Bàn tay Bác bỗng ngừng lại rồi chuyển thành dạng trảo, ở giữa lòng bàn tay Bác hiện ra một cái miệng với hàm răng nhọn, bên trong là một con mắt màu tím nhạt. Bác nhấn mạnh vào, rồi ghì chặt lại. Chỗ đó gào thét lên những tiếng gào thét kinh khủng:

- A a a a, thả ta ra thằng khốn. Tại sao tại sao?

Bác vẫn im lặng rồi cố đọc chú nhanh hơn nữa, chỗ tay Bác chảy ra một dòng máu đen đầy hôi tanh và có phần tỏa ra ma khí đen đặc. Những âm thanh kia dần yếu dần rồi im bặt, cho đến khi máu đen ngừng chảy ra. Bác thở ra một hơi dài rồi nói:

- Kết thúc

Bác lấy một tờ giấy gió để vẽ bùa rồi dùng máu đen vẽ lên đó bốn hàng chú ngữ và một ký tự hình con mắt lên đó. Bác nhét lá bùa vào trong khe băng đó rồi dùng tay chỉ vào sau đó thì dậm chân hai lần xuống nền băng. Bác nói:

- Mày vốn thuộc về cõi âm, ta sẽ đưa mày về cõi âm chịu tội.

Những âm thanh gào lên dữ dội:

- Đừng đừng, đừng đưa ta về cõi âm

Nhưng Bác đã lấy bật lửa châm vào lá bùa, rất nhanh chóng lá bùa bốc cháy rồi một vòng xoáy nhỏ hiện ra cuốn tất cả vào trong đó. Xong việc Bác ngừng lại rồi hút hãi nhãn châu vào trong người, Bác cũng mở miếng vải bịt mắt rồi rút những cây ngân châm khỏi người. Ba người kia chạy lại hỏi Bác có làm sao không, nhưng Bác chỉ lắc đầu rồi nói:

- Đi thôi, nhiệt độ ở đây quá thấp, ở lâu sẽ hạ nhiệt trên người, rất nguy hiểm

Tuệ Linh nhìn Bác rồi quay sang hỏi ông Tường:

- Sao ông ấy lạ vậy, hình như có chuyện gì đó thì phải.

Bảy Ếch nhẹ giọng, nói nhỏ:

- Chắc là anh ấy lại nhớ tới vợ, nếu nói thứ gì có thể làm anh Cổ khóc thì chỉ vợ anh ấy thôi.

Ông Tường cũng nói:

- Số của Hai Cổ nó khổ thế đấy, khó khăn lắm hai đứa mới tới được với nhau nhưng cũng chỉ ngắn ngủi. Nếu không phải năm đó xảy ra biến cố thì nó vẫn chỉ là người bình thường, không phải là pháp sư gì đó như bây giờ.

Bác đi phía trước một mình, khẽ lấy ra bao thuốc lá rồi châm một điếu, Bác cầm điếu thuốc rồi đưa lên miệng, một làn khói trắng mờ đục bay ra kết hợp thêm làn sương hàn khí nơi đây che phủ đi người Bác.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.