Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 24

Tiểu thuyết gốc · 1858 chữ

Nhìn cảnh tượng đó, Bảy Ếch cũng nhớ ra điều gì, anh ta quay sang hỏi Bác:

- Mà anh này, hình như Tuệ Linh lớn hơn lúc trước thì phải, lần đầu đụng độ cô ấy cũng không lớn như bây giờ đây.

Bác gật đầu rồi nói:

- Tuệ Linh hóa nhân hình, lại được Ngãi Bà dạy dỗ, truyền cho pháp thuật của người Champa, chưa nói lúc trước cô ấy được một nhà sư Nam Tông nuôi dưỡng, chắc chắn là biết chút gì đó, nhưng đó là thứ phòng thân hộ mạng của cô ta. Anh vẫn chưa được thấy qua lần nào.

Tuệ Linh lúc này đã nuốt trọn con chuột tinh kia vào người, yêu thân Tuệ Linh dần dần xẹp xuống y như lúc ban đầu, đầu rắn há miệng thật lớn hướng về phía đám chuột nhỏ kia rít lên một tiếng, chúng nghe thấy âm thanh của thiên địch lại nhìn thấy đầu đàn bị ăn mất thì cong đuôi chạy mất. Đầu lưỡi rắn thụt ra thụt vào hướng về phía mọi người.

Bác nhìn thấy thì nói:

- Muốn ăn tôi nữa hay sao đó?

Tuệ Linh lắc mình rồi từ từ biến lại, nhìn Bác nói đùa:

- Thịt của anh Cổ thì đố ai dám ăn, ăn vào có mà chết ở cổ họng.

Sau khi đám chuột bỏ chạy hết thì Bác đi tới những ngôi mộ này rồi ngồi xuống, bác hít một hơi thở dài rồi đứng làm lễ trước chúng. Ba người kia cũng tiến tới làm lễ, phải năm phút sau thì mới đi tiếp. Bác và mọi người lại đi tiếp về phía trước, đường đi phía trước bắt đầu xuất hiện những áo giáp và mảnh bát rơi vỡ nằm rải rác khắp nơi. Bác ngồi xuống cầm mảnh giáp lên, nhưng do thời gian quá lâu nên chúng nhanh chóng vỡ thành vụn nhỏ.

Bác lắc đầu:

- Không thể tìm được manh mối gì từ những thứ này.

Bảy Ếch nghe vậy thì hơi thất vọng, anh ta định kiếm chát gì đó nhưng thôi, khi đi hết đoạn này thì dần dần xuất hiện những cảnh tượng khiến ai cũng trầm trồ, đó là những kiến trúc được xây bằng đá, ở xa nhất là một ngọn tháp phải cao hơn ba mươi mét và nối thông lên tầng trên của hang động này. Đi tới đây thì đã hết đường, mọi người thử đi vào ngọn tháp bằng đá này để nhìn xem có thể theo nó lên bên tầng trên của hang động được không, ngọn tháp này không có cửa, phía trước chỉ là hai con voi bằng đá, chúng to lớn và từng đường nét rất tinh xảo. Bác và mọi người đi vào bên trong tháp, dưới ánh đèn pin thì bên trong tháp dần hiện ra, ở giữa là một tấm bia đá có hai chữ: Thông Thiên, ngoài ra không còn thứ gì nữa, phía xa xa là một cầu thang bằng đá nối lên trên. Bác đi tới bia đá rồi khẽ sờ vào nó, bỗng Bác nhăn mặt rụt tay lại, đầu ngón tay của Bác bị cứa đứt một vết. Bác nhìn đầu ngón tay rồi nói:

- Đừng chạm vào tấm bia đá này.

- Sao vậy anh Cổ?

Bác khẽ lấy ngón tay đang chảy máu nhỏ lên bia đá thì nó dần xuất hiện biến dị, lớp bụi phủ trên đó mặc dù dày nhưng không che được thứ ánh sáng xanh lam đang phát ra, đó là các đường thẳng nối lại với nhau bởi các chấm tròn, và dưới đó là hai dòng chữ cũng hiện lên. Tất cả hiện lên rồi lập lòe muốn tắt. Bác lại nhỏ thêm ít máu lên đó. Chúng lại hiện lại lần nữa hiện lên, Tuệ Linh đứng gần nói:

- Tôi nhớ không nhầm, thì trong dân gian có một loại đá được gọi là huyết quang thạch, nó chỉ phát sáng khi thấm máu vào. Nó được dùng để ghi lại những văn kiện cổ, tránh cho người khác đọc được.

Bác nói tiếp:

- Không hẳn vậy, những thứ trên này được ghi lại là năm chòm sao trên trời, chúng là các chòm sao chủ tinh, được coi là ứng với bổn mạng của năm loại người có: Thiên Mệnh, Soái Mệnh, Trung Mệnh, Phản Mệnh và Nịnh Mệnh. Đó là người có thiên mệnh thì làm vua, có soái mệnh là tướng tài, trung mệnh làm bậc trung thần với vua, giang sơn, phản mệnh là người có lòng muốn tạo phản, lật đổ thiên mệnh và cuối cùng là nịnh mệnh là những người làm gian thần, sâu mọt của quốc gia.

Ông Tường đi tới nhìn hai dòng chữ, rồi cẩn thận ghi lại:

- Bác cũng từng học hán tự và nôm tự của người Việt mình, hai dòng chữ này mặc dù nhìn vào khiến ai cũng muốn đọc, nhưng thực chất là sai nét và cố ý ghi thiếu để không ai có thể đọc được

Bác nhìn bia đá rồi nói:

- Mọi người lui lại, để tôi làm thử nghiệm với nó.

Ba người kia lùi lại, Bác đứng trước bức tượng rồi đưa tay lên mi tâm rồi dùng máu chấm vào đỉnh đá, Bác đang dùng tâm thức của mình đi vào bia đá để tìm hiểu có chuyện gì đã xảy ra. Bác nhìn thấy vô số những cảnh tượng có bi, có hùng, có vui, có hận. Những người bị trảm đầu, những người được tặng vô số của cải, có những người thở dài cởi bỏ quan phục rồi bỏ đi, lại có những người nhận được chiếu chỉ rồi cay đắng tự sát........dần dần Bác nghe thấy một giọng nói:

- Hậu nhân, những cảnh tượng ngươi vừa thấy là vòng xoáy chốn quan trường, có gian thần lộng hành, có trung thần tự vẫn, có tướng quân vì đố kỵ mà ép phải tự sát..... Ta là Ích Hư, pháp sư dưới triều nhà Lý, nơi này là mộ địa táng thân ta. Ngọn tháp này là mộ của ta, đồng thời là nơi phong ấn giam giữ các yêu ma mà ta đã gặp, ngươi cẩn thận với chúng. Ta biết nơi này nhất định sẽ được chọn là nơi cất giấu kho tàng của Ung Châu nên đã tự niêm phong một địa huyệt và linh huyệt nơi đây, tránh cho kho tàng bị vĩnh viễn chôn sâu dưới đất. Ngươi muốn đi vào kho tàng thì cần nhớ hai chữ:" Không Vẫn "

Những lời nói đó vừa dứt thì Bác bị đẩy ra, bia đá cũng từ từ nứt vỡ thành nhiều mảnh vụn rơi xuống đất. Bác cảm thấy đầu mình hơi đau và bị những âm thanh khi nãy cố ghim vào trong. Bác thở một hơi thở dài rồi nói:

- Pháp sư Ích Hư, ta đã nhớ.

Ba người kia đi tới hỏi Bác đã xảy ra chuyện gì thì Bác nói:

- Đi thôi, chúng ta đi theo bậc thang lên phía trên xem có thứ gì trên đó.

Nhưng nói xong thì hai mảnh ngọc mà Bác đã lấy được từ những chuyến đi trước bỗng dao động, chúng phát ra thứ ánh sáng mờ mờ rồi va vào nhau. Bác dừng lại lấy hai mảnh ngọc đó ra rồi quan sát, ông Tường đi tới:

- Chúng đang cộng hưởng với nhau đúng không Cổ.

- Đúng vậy, có thứ gì đó tác động đến hai mảnh này.

- Có khi nào là mảnh thứ ba không anh Cổ.

Bác nghe xong thì nheo đôi mắt lại:

- Không chắc, nhưng phải đi xem đã.

Bác và cả nhóm đi tới bậc thang đá rồi từ từ đi lên đó, khi họ bước lên bậc đá đi lên trên thì phía bên ngoài, cái bóng đen đó xuất hiện, nó nhìn cả nhóm đầy căm tức rồi định lao vào bên trong thì một lớp kết giới hiện ra đánh văng nó ra xa, Bác giật mình quay lại nhìn thì lớp kết giới đã biến mất không giấu vết. Tuệ Linh nói với Bác:

- Có phải vừa rồi xuất hiện dao động pháp lực không?

Bác cũng không chắc chắn:

- Tôi cũng không cảm nhận được, nó quá mơ hồ khiến cho tôi chưa kịp nhìn thấy.

Bác muốn cho chắc đành đi tới bên vách tháp rồi dùng tay chạm vào đó, bác khẽ thả ra sát nghiệp của mình lên đó, nhưng vẫn không có chút gì phản ứng, Tuệ Linh cũng dùng yêu khí đập vào nhưng hoàn toàn không có chút biến dị. Bác thầm nhớ điều này vào đầu rồi đi lên trên, nhưng khi đi khỏi thì chỗ đó xuất hiện một lớp màn màu trắng ẩn vào trong. Lên tới bên trên,thì có một cái cái chuông lớn bằng đồng đặt giữa tầng đầu tiên, nó to hơn những các chuông ở trong các ngôi chùa, và trên đỉnh chuông là một thứ có hình như con mắt nhưng lại có tới hai tròng mắt bên trong. Ông Tường đi tới bên cái chuông rồi dùng đèn pin soi lên đó, lớp bụi bặm bám đầy bị ông dùng tay phủi ra bớt. Bảy Ếch thì đi tới nhìn cái chuông đầy thèm thuồng

- Giá mà đưa cái này về nhà làm báo thức thì hay biết mấy nhỉ, mỗi sáng vợ mình gõ nhẹ thôi là đủ làm cho cả làng tỉnh.

Ông Tường nhìn anh ta cười:

- Thôi đi anh Ếch, tôi còn lạ gì tính anh. Cái này nặng cả tấn là ít. Thứ này là đồng đen, xuất hiện bên ngoài thì có mạng giữ nó không?

Nghe ông Tường nói vậy thi Bảy Ếch lại tiếc nuối không thôi, Bác đi quanh cái chuông rồi thử dùng tay gõ vào nó, một thứ âm thanh đặc trưng lên khiến ai cũng nhăn mặt vì tuy âm thanh nhỏ nhưng chấn động vào cả trong cơ thể. Bác lấy mảnh vải lau bớt một chỗ đi thì nhìn thấy một hình bị khắc lên đó, đó là người có một con mắt hai tròng đang ăn thịt những người dân, xung quanh đó là những người đang bỏ chạy. Bác lau tiếp thì thấy cảnh những pháp sư đang vây bắt người này, hắn ta đang chống trả, thậm chí là ăn luôn cả những pháp sư kia. Cả một câu chuyện được khắc lên chuông đồng này đủ để ai cũng hiểu được. Bảy Ếch nhìn thấy tất cả nói:

- Anh ơi, có khi nào thứ bên trong này là con quỷ một mắt trên chuông không anh?

Bác nhìn nó rồi nói:

- Không chắc, vì ở hình cuối thì nó đã bị phanh thây, thân xác đã bị hủy, hồn phách cũng bị nấu trong lò đến tan biến.

Tuệ Linh thắc mắc nói

- Vậy nó có thể là thứ gì?

Ông Tường nhìn một lượt rồi nói:

- Có khi nào là mắt của nó không?

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.