Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 25

Tiểu thuyết gốc · 1705 chữ

Nghe vậy thì Bác nhớ ra gì đó, Bác soi đèn pin lên trên đỉnh của chuông thì thấy con mắt có hai tròng. Bác nói:

- Mắt có hai tròng thì trong thế gian là bảo vật hiếm lạ, chắc chắn pháp sư Ích Hư không muốn hủy nó mà trấn áp tại đây, muốn chờ khi nó hết sinh mệnh, liên hệ với chủ nó thì thu lấy, nhưng ông ta chờ không được nên để lại đây.

Bảy Ếch nghe vậy thì nói:

- Vậy thì mình lấy nó đi anh.

Bác lắc đầu nói:

- Không được, chúng ta nên tránh xa những cám dỗ này. Chưa biết thực hư ra sao, bởi đây chỉ là phán đoán của anh, vẫn chưa kiểm chứng được.

Bác và mọi người chia nhau để tìm đường lên tầng trên, tầng đầu tiên này rộng cả bằng một cái sân trước nhà, có chỗ vẫn chưa được cầu thang nối lên trên. Bảy Ếch đang đi về phía góc thì ánh đèn rọi vào một thứ làm anh ta tò mò, đó là một cái rương bằng gỗ nằm dưới đất, và không có khóa. Anh ta tò mò mở ra xem thì thấy bên trong là một mảnh da động vật đã ngả màu, anh ta cầm nó lên trên rồi quay lại nói với ba người kia:

- Xem tôi tìm được thứ này này.

Bác vội chạy tới, vì lo sợ anh ta lại cầm trúng thứ đồ không an toàn, mảnh da này là của động vật nào thì cũng không rõ, trên đó những đường chữ được khâu bằng chỉ nên vẫn có thể đọc được. Ông Tường cầm lấy rồi đọc chúng:

- Sau khi Lý Thái Tổ băng hà, thụy hiệu Thần Vũ Hoàng Đế, xảy ra loạn Tam Vương. Trong nhân gian bấy giờ xuất hiện một yêu ma, gọi là độc nhãn song trùng. Nó thường ăn dân lành, tấn công quan binh vây bắt. Thấy dân lầm than, các pháp sư đã làm đàn bắt nó nhưng thất bại. May mắn có được pháp bảo chuông Trấn Thiên của Tử Hư bắt được nó. Ta là Ích Hư là đệ tử của ngài đã đem phanh thây nó, lấy được mắt nó, định hủy nhưng xét đây là vật quý nên để lại cho đời sau. Chuông Trấn Thiên được sư phụ mang đi du ngoạn, thứ trấn giữ nó là phỏng chế, chịu khí của pháp bảo mà thành. Đời sau biết được nên liệu sức mà làm, vì chỉ cần mắt của độc nhãn song trùng thoát khỏi thì nó càng có cơ may hồi sinh, người nào luyện hóa được mắt của nó thì tu vi thăng tiến vượt bậc.

Đọc xong Bác lắc đầu nói:

- Người tu luyện vẫn chỉ là người phàm, vẫn chịu cám dỗ của ngoại vật. Hầy.... Đi thôi.

Bảy Ếch nghe vậy cũng có chút tiếc nuối, anh ta đi lại phía cái chuông, anh ta cầm cái võng chuỗi đeo cổ ra " Tà Nha Liên ", lần trước Bác định vứt đi nhưng anh ta nhận lấy đi vứt, thứ mà anh ta vứt chỉ là cái vòng cổ trên người của mình. Anh ta đã có dự định của riêng mình, cầm Tà Nha Liên chạm vào chuông đồng thử xem có phản ứng gì không. Khi Tà Nha Liên chạm vào chuông đồng thì một âm thanh gào lên khiến ba người kia giật mình. Bác quay lại thấy Bảy Ếch đang cầm Tà Nha Liên trên tay thì ngạc nhiên, từ nó tỏa ra thứ quang khí tím nhạt đang tuôn vào trong chuông. Từ bên trong một thứ âm thanh vang lên như đang đục phá để chui ra. Bác nói lớn:

- Buông nó ra ngay Ếch, nghe không?

Nhưng Bảy Ếch lại nói:

- Em buông nó ra không được anh Cổ.

Anh ta bị dính chặt lấy Tà Nha Liên, những đầu ma thú, yêu tinh hiện ra nó bọc lấy người của anh ta rồi ép chặc lấy vào thân chuông. Bác lao tới, bàn tay đưa ra tạo thành trảo định nắm lấy thì từ con mắt trên đỉnh phát ra một luồng ám quang đánh thẳng vào người Bác, bị đòn bất ngờ Bác bị quăng ra xa. Cả cái chuông rung lắc dữ dội rồi từ từ nhấc bổng lên trên, từ bên trong một thứ gì đó đang lù lù xuất hiện. Tuệ Linh lao tới, cô dùng tay đặt lên đỉnh chuông rồi ấn mạnh xuống định đè nó xuống. Bác đứng dậy rồi nói:

- Tuệ Linh cô cố gắng giữ nó càng lâu càng tốt.

Nói rồi Bác lao thẳng tới hướng của Bảy Ếch, từ trong túi Bác lấy ra quan tài xương, Bác cầm nó rồi chĩa thẳng nó về Bảy Ếch rồi đọc chú quyết, quan tài run nhẹ lên. Bác cầm nó đập mạnh nó vào những đầu ma thú và yêu tinh kia. Khi quan tài va vào chúng thì trong một khoảng khắc nhanh, nắp quan tài khẽ hé mở ra, bên trong đó một cánh tay mơ hồ vươn ra nắm lấy vài đầu ma thú lôi nhanh vào. Vì quá nhanh, nên Bác và những người khác không hề hay biết sự tồn tại và xuất hiện của cánh tay kia. Bị phá vỡ quá đột ngột, Tà Nha Liên bị rơi xuống đất, đồng thời cái chuông đồng kia bị hạ mạnh xuống. Nhưng thứ bên trong đã kịp phóng ra ngoài. Tuệ Linh nhìn thấy nó thì liền kêu lên.

- Thứ bên trong thoát ra ngoài rồi.

Bác nghe thấy thì đưa mắt nhìn, thì thấy một vật hình tròn đang lơ lưng giữa không trung, Bác cất quan tài xương lại vào túi rồi nhìn nó. Bác nói:

- Đúng là ý trời đã định, dù thế nào thì mày vẫn thoát ra được.

Một âm thanh khẽ nói:

- Hahaha, ta là bất diệt, độc nhãn song trùng sẽ hồi sinh với thân xác mới.

Rồi nó hướng thẳng vào người Bảy Ếch. Lúc này anh ta đang nằm dưới đất, thở hồng hộc như vừa mới chạy một quãng đường cực dài. Bác nhìn thấy thì gầm lên:

- Đừng hòng.

Bác vươn tay ra, giữa lòng bàn tay Bác xuất hiện một cái miệng người, bên trong là một con mắt lộ ra. Bác đập mạnh xuống hướng thẳng về hướng của con mắt hai tròng kia. Nó bị Bác phản kích bất ngờ, bàn tay của Bác đập mạnh vào nó khiến người nó chảy ra một ít máu. Ông Tường cầm khẩu súng nhắm thẳng về nó rồi bóp cò, viên đạn bắn trúng nó nhưng lại không thể đâm xuyên vào nó, như bắn vào một khối sắt thép rắn. Bác nhìn thấy thì nghiêm mặt lại:

- Bây giờ mày có lựa chọn, thứ nhất chui lại vào cái chuông, thứ hai là bị hủy

Âm thanh khó nghe đó vang lên:

- Mày nói ngu gì đó, ta mặc dù là phần sót lại nhưng vẫn đủ ăn tươi nuốt sống mày đó.

Nói rồi, trên không trung xuất hiện vô vàn những con mắt khác, chúng đỏ ngầu như máu và nhìn chằm chằm vào cả nhóm. Tuệ Linh nói:

- Bác Tường, Bảy Ếch mau nhắm mắt lại.

Hai người vừa nhắm lại thì khu vực này đã chuyển sang màu đỏ như máu, từng con mắt trôi nổi hiện ra bao phủ lấy cả nhóm. Bác nhìn nó rồi nói:

– Bác chỉ vào Tà Nha Liên dưới đất.

- Mày và thứ này có liên quan gì đến nhau?

Âm thanh đó vang lên:

- Hahaaha, năm đó ta thoát khỏi địa ngục chạy lên trần gian, thứ này sao..Hahahaa tụi mày đang cầm đồ chết đó, thứ này không đơn giản như mày nghĩ đâu.

Nói rồi, nó lao về phía Bác, những con mắt kia cũng lao về phía Bác. Nhìn thấy nó, Bác gằng giọng:

- Ảo Tưởng.

Bác phất tay, há miệng rồi từ trong đó Hải Nhãn Châu vụt ra, đập mạnh vào nó. Hai con mắt cạ xát, giằng xé lẫn nhau dữ dội. Bác cố sức đưa pháp lực vào Hải Nhãn Châu rồi khẽ rút ra một mảnh hồn phách con cá chình bị phong ấn ở làng bác. Lần trước bác phong ấn nó đã lấy đi một mảnh hồn phách để phòng cho trường hợp như thế này, vì Hải Nhãn Châu là đồ của Hải Tộc cần pháp quyết của họ thì mới thi trển ra hết uy lực, nếu không thì chỉ cần dùng hồn phách nhưng đây là cách tạm thời. Mảnh hồn phách kia bị Hải Nhãn Châu hút vào trong, nó xoáy tròn rồi một cái đầu cá chình hiện ra nuốt lấy con mắt hai tròng kia vào trong. Nó cố dãy dụa:

- Tại sao, tại sao Hải Nhãn Châu lại trong tay của mày?

Bác rít lên:

- Hết giờ rồi.

Bác chuyển ấn đập mạnh vào nhau, đầu cá chính nổ tung kéo theo một làn chấn động mạnh lan ra khắp nơi. Hải Nhãn Châu như một khối cầu đang nuốt chửng con mắt kia vào bên trong, Bác phun ra máu vì cố cưỡng ép chúng, từ từ chúng hòa thành một khối rồi rơi xuống đất. Bác ngồi bệch xuống đất vì cố dùng sức, Tuệ Linh giữ cái chuông, cô đẩy mạnh nó xuống, cắt đứt pháp lực dẫn vào con mắt kia. Cô đi tới Bác:

- Ông có sao không?

Bác khẽ lắc đầu rồi cầm lấy Hải Nhãn Châu lên, lúc này nó như một khối máu đang lẫn lộn rồi chia nhau ra. Bác nhìn nó rồi nói:

- Tạm thời Hải Nhãn Châu không thể dùng được nữa, phải chờ nó ăn xong con mắt này thì may ra có bất ngờ lớn.

Nhưng dưới đáy biển sau, dưới một khe vực có dòng biển đang chạy cuồn cuộn, một người đàn ông đang ngồi giữa dòng chảy đó, hắn ta phát ra từng luồng hải khí, chợt hắn mở mắt ra:

- Hồn phách của con ta sao?

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.