Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 36

Tiểu thuyết gốc · 1995 chữ

Tên gầy hiểu ý liền im miệng lại, năm phút sau thì hai người đó đi ra khỏi chỗ đó. Ông Tường rút lại về hướng chỗ Bác, còn tên gầy thì về lại cùng với người phe hắn ta. Hắn vẫn nhìn ông Tường bằng một đôi mắt khó hiểu, và đầy cảnh giác hơn cả Bác Cổ. Lúc thần hình của Tuệ Linh và cô gái kia đang lao vào quyết đấu thắng bại với nhau, thần hình Naga cố xiết chặt pháp thân của cô gái kia, những tiếng rắc rắc và dấu nứt hiện lên, nhưng hàng loạt các mũi nhọn hàn băng như thứ pháp khí của cô gái kia đâm mạnh vào thân hình Naga khiến cho Tuệ Linh phải buông dãn ra. Trong lúc cả hai đang đấu nhau quyết liệt thì một người lại xuất hiện, đó là Duy hậu duệ của Khổng Nhân Tộc, anh ta đi tới chỗ ba người tên gầy, béo và Khang, hắn nói gì đó với họ rồi quay sang gật đầu chào hỏi với ông Tường và Bác, Bảy Ếch. Nhưng lúc này hai món pháp khí của Tuệ Linh và cô gái kia đang va chạm vào nhau tạo nên những âm thanh chúa chát, khi hai họ đang chuẩn bị đưa lên tế pháp khí thì Bác và Duy lên tiếng:

- Được rồi Tuệ Linh đừng đánh nhau nữa.

- Tư, cô cũng dừng lại được rồi. Chúng ta đến đây không phải là để đấu pháp.

Hai người kia vẫn chưa chịu buông, từ chín cái đầu của Naga hiện ra các hoa văn dần dần lớn lên, bên kia pháp thân cây cổ thụ kia cũng đưa lên các luồng mộc và hàn khí cuộn lại. Hai thứ này mà đụng vào nhau thì chắc chắn sẽ tạo ra dư chấn rất lớn, mà đây là ở dưới lòng đất nếu có chuyện gì thì tất cả đều bị chôn sống. Hoa văn champa dần được Tuệ Linh đã đưa pháp lực vào đủ, còn bên kia cũng sẵn sàn cho lần quyết chiến này. Hai bên đồng loạt vồ vào nhau, trong nháy mắt, hai bên đã áp sát nhau, chuẩn bị và chạm vào nhau thì hai người Bác và Duy hành động. Pháp tướng Vu Tổ của Bác hiện ra và bên kia từ trong người Duy thì thân xác của người khổng lồ kia cũng dần dần xâm lấn rồi nuốt chửng cậu. Pháp tướng Vu Tổ đưa lên chặn lại pháp thuật của Tuệ Linh, bên kia thì người khổng lồ kia cũng chặn lại luồng mộc hàn khí của cô gái kia. Bác nheo đôi mắt nhìn Tuệ Linh rồi gật đầu:

- Hôm nay đánh tới đây là đủ rồi. Chúng ta còn có việc quan trọng hơn nữa mà.

Duy cũng nhìn cô gái kia nói:

- Hôm khác sẽ đánh tiếp, ngừng tay lại cho tôi.

Dần dần cả Tuệ Linh và cô gái kia cũng ngưng lại, họ thu lại pháp lực vào người, Bác và Duy cũng vậy. Bác nhìn đối phương rồi nói:

- Cậu không nên mang thân xác của tổ tiên đi lung tung, nếu có chuyện gì thì lại không hay.

- Cảm ơn anh đã nhắc nhở.

Nhưng tưởng chừng đã xong thì bỗng chốc cả mặt đất rung chuyển và hàng loạt các âm thanh lớn khiến cho nơi này tưởng chừng như sắp sụp đổ tới nơi vậy. Nhưng những chấn động này lại càng khiến mọi người ngạc nhiên khi nhận ra nó chỉ duy trì trong nửa phút thì dừng lại. Mùi máu tanh nồng nặc khiến tất cả phải ngạc nhiên. Bảy Ếch nhớ ra thứ gì thì vội chạy lên tế đàn nói:

- Nó nó, xuất hiện rồi. Là cái biển máu đó.

Nghe vậy thì Bác và hai người vội chạy lên tế đàn để nhìn xem có chuyện gì xảy ra, đúng như Bảy Ếch nói, phía trước đã tràn ngập là máu, khắp nơi là máu, một biển máu mênh mông, có các xác chết nhưng không hề biến dị trương phù, thối rửa mà giống như người thường đang ngủ. Nhóm của bốn người kia của Duy cũng đi tới, họ nhìn biển máu rồi nói:

- Đúng là nơi này, huyết hải là có thực, chỉ cần vượt qua nó là tới được nơi đó. Mau lên nào.

Họ đi xuống rồi tìm đường để đi nhưng không có, tên béo thử lấy một khúc xương rồi ném lên đó, khúc xương nổi lềnh bềnh trên biển máu và hắn ta thử đưa chân lên dẫm lên đó, hắn nói:

- Hay là mình dùng xương làm thuyền vượt huyết hải

Bọn họ nghe vậy thì hiểu ý, liền bắt tay làm một cái thuyền xương. Bác và mọi người nhìn nhau rồi lắc đầu nói:

- Tìm cách khác đi, xương này đã lâu có dấu hiệu mục nát, trên đường mà có chuyện gì thì lại khổ.

Bảy Ếch đi xuống tế đàn, anh ta lao vào các kiến trúc kia để tìm xem có thứ gì hữu dụng không để vượt huyết hải, Bác và hai người cũng đi tìm kiếm trong các kiến trúc lần nữa có gì không. Sau một ngày mà vẫn chua tìm thấy thứ gì thì bên kia, đám người của Duy đã hoàn thành cái thuyền xương kia, tên béo leo lên ngồi đá đểu nhóm Bác:

- Tụi tao đi trước đây, haha

Họ leo lên thuyền xương rồi dùng mái chèo làm từ một khúc xương dẹp và dài. Bảy Ếch nhìn theo mắng:

- Đợi đó, đừng có lên mặt.

Bác đang ở trong một ngôi đền, Bác thử dùng chân dậm xuống thì nghe tiếng rỗng vang lên bên dưới, bác thử lấy một con dao cào đi một lớp đất rồi dùng sức đào lên, đào xuống được hơn bốn mươi cm thì chạm vào một lớp gì đó, bác khẽ lau đi thì thấy đó là một cái nắp hầm, bác lấy một thứ dễ cháy rồi châm lửa rồi ném vào đó, bác muốn kiểm tra trong đó có đủ dưỡng khí không. Qua một lúc lâu vẫn thấy thứ đó đang cháy thì Bác mới yên tâm, đeo mặt nạ lên đầu, Bác dùng dây thừng leo xuống bên dưới đó. Bên dưới tối và có mùi ẩm mốc lâu ngày. Bác lấy đèn pin soi xuống xung quanh thì thấy đó chỉ là một căn hầm hình vuông đầy những bộ da người và thú vật. Chúng được treo lên rồi dùng thứ nước gì đó để nhuộm lên, Bác khẽ quan sát trên đó, những cảnh tượng hiến tế rồi đại sát khai giới, và các pháp sĩ đang đứng xung quanh một cái quan tài, bên trong đó là một người đàn ông nằm trong đó. Bác tìm kiếm thử xem có manh mối gì không thì chợt thấy một tấm da có hình ba mảnh ngọc được phân chia ra, và trước cảnh đó là một cánh cổng lớn, Bác cầm ra hai miếng ngọc rồi nói:

- Chẳng lẽ thứ này là một dạng chìa khóa?

Bỗng bên trên có tiếng gọi:

- Anh Cổ ơi, anh ở đâu đó?

Bác định leo lên dây thừng thì bỗng một âm thanh vang lên," kịch" bên dưới bỗng mở toang ra, Bác rơi thẳng xuống bên dưới, khoảng cách không quá cao khiến Bác chỉ ê ẩm ở người, Bác đứng dậy nhìn lên thì chỉ thấy một màu đen mịt, bên trên đã đóng lại. Bác khẽ lắc đầu rồi đi lại xung quanh tìm kiếm xem có thứ gì không, nhưng dưới này lại khác bên trên, những đường cầu thang chạy dài dẫn về một hướng, Bác khẽ đi theo chúng xem có chuyện gì không. Dọc đường đi là các ngọn đèn được đính trên tường đá, càng đi Bác càng thấy có điều gì đó không ổn lắm, như thể đang đi mãi, đi mãi mà không có điểm dừng. Bác dừng lại rồi ném một cây pháo sáng, xung quanh hiện ra dưới ánh sáng chói lòa, và Bác cũng nhận ra nơi này đi có hình giống như xoắn ốc dẫn xuống dưới. Bác đi hết cầu thang thì tới được bên dưới, Bác nhận ra âm khí nơi này lại xuất hiện nhiều hơn trên kia rất nhiều. Bác lấy một lá bùa rồi đốt ném về phía trước, lửa đang cháy đang bỗng chốc lại hiện lên màu xanh lục. Bác nheo mắt lại rồi nói:

- Âm khí quá thịnh.

Bác đi về phía trước thì cảm nhận được mặt đất đang run chuyển và sóng xung kích lan rộng ra khắp nơi, những điều này khiến Bác ngạc nhiên, Bác vội đi tới đó. Trước mặt Bác là một cái hố rộng, bên dưới nó là một quả tim lớn đang đập thình thịch, nó to như một ngôi nhà cấp bốn thường thấy, đứng gần nó khiến Bác hơi khó chịu. Bác nhìn xuống nói:

- Quái lạ thật, sao lại có quả tim ở đây chứ?

Bác khẽ đưa ra một luồng pháp lực và thẩm thấu vào quả tim kia, đôi mắt Bác nhắm lại rồi nói:

- Là tim nhưng là của ai, tại sao lại để nó dưới đây?

Chợt bên tai Bác văng vẳng tiếng của Cổ Đà:

- Quả tim mà anh thấy thực ra chính là kết tính của nhiều loại huyết nhục tạo thành đó. Nó là thứ trăm năm khó gặp.

Bác lên tiếng:

- Vậy ta có ý này, ngươi đi vào quả tim này rồi cố gắng tạo thành thân xác của chính mình, ngươi thấy thế nào?

Cổ Đà im lặng hồi lâu, rồi nói:

- Thời gian đang quá cấp bách, Cổ Ma đã sắp phá phong ấn, ta đành mượn nhờ thứ này vậy. Sau khi mọi chuyện qua đi, Cổ Ma đã xong, ngươi hoàn thành lột xác thành Vu Bạng, thì ta sẽ rời khỏi đi vào luân hồi, trải qua đủ các ức kiếp các muôn loài có trong quả tim này.

Từ người của Bác, một bóng hình mơ hồ xuất hiện đó là Cổ Đà, bóng hình đó quay lại nhìn Bác rồi khẽ gật đầu rồi tiến vào quả tim đó. Những phạn âm vang lên từ từ rồi ngân lên, các văn tự nhà phật cũng xuất hiện rồi lơ lửng một lúc rồi thẩm thấu vào quả tím đó. Bác khẽ hành lễ:

- Mong ngươi sớm ngày thành chánh quả! Cổ Đà.

Rồi Bác quay lưng đi về chỗ cũ, Bác ngồi xuống chờ đợi, rồi sẵn tiện ngồi xuống khôi phục lại một chút pháp lực. Đôi mắt của Bác trào ra hai hàng lệ máu, những luồng sương đen đỏ dần thoát ra khỏi người Bác. Ngay bây giờ Bác đã không còn Cổ Đà và Gia Lạp Cổ trong người, đồng nghĩa với việc mất đi hai thứ mà bác dùng để áp chế thương bệnh trong người, nhưng vẫn có mặt tốt là từ đây bác đã là Hai Cổ thuần túy. Năm xưa trong quá trình tu luyện, Bác đã tự tạo cho mình hai thứ kiềng khóa chính thương bệnh và cả bí mật mà bác đã che giấu bấy lâu này. Bác ngồi một chỗ đó phải hơn một tiếng sau thì bên trên phát ra âm thanh:

- Anh hai Cổ ơi, anh có bên dưới không?

Bác nhìn lên thì thấy có chút ánh sáng. Bác lên tiếng:

- Anh ở dưới này.

Bác định đi lên thì âm thanh của Cổ Đà lên tiếng:

- Anh định làm như vậy thật sao, không hối hận chứ. Sao anh không chọn cuộc sống như bao người khác. Anh làm điều đó là vì cái gì?

Bác khẽ cười khì rồi nói:

- Vì tôi là Hai Cổ.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.