Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 52

Tiểu thuyết gốc · 2296 chữ

Bác và mọi người nghỉ ngơi thì hướng mà nhóm đã thoát ra xuất hiện thêm ba cái bóng người nữa, đó là nhóm của Xích Văn Vũ, Từ và Đô Lương. Mọi người vội bắt tay nhau, tỏ vẻ mừng rỡ khi nhìn thấy cả hai bên đều không thương tổn, hai bên kể cho nhau nghe những chuyện gặp phải, đến khi nói về đứa bé kia thì Xích Văn Vũ và hai người kia vội qua đó xem xét. Ông ta cầm lấy cánh tay của nó rồi khẽ đưa một luồng pháp thuật vào người của đứa nhỏ, ông ta cũng phải ngạc nhiên khi cảm nhận được đứa trẻ này không phải là người bình thường, ông ta nói:

- Chuyện này đừng nên để cho ai biết, đứa bé này khả năng cao là hậu duệ của Khổng Nhân Tộc, nếu để bên ngoài biết thì chuyện gì tới thì ta cũng không đoán được đâu.

Mọi người gật đầu rồi chia nhau nghỉ ngơi, canh gác với nhóm của ba tộc kia, qua tới hai giờ sau thì xuất hiện thêm hai nhóm nữa đó là nhóm của đám pháp sư ngoại quốc và nhóm của Phục Thần Hội – Duy. Thế là đã đông đủ các phương thế lực kéo tới nhòm ngó đến kho tàng Ung Châu, nhưng bên ngoài vẫn có vài kẻ chờ đợi khi thần vật được mang lên mặt đất sẽ ra tay cướp lấy. Ba nhóm kia cùng nhìn và ánh mắt cũng tràn lên sự nghi ngờ và thù ghét lẫn nhau. Xích Văn Vũ bước lên rồi mở lời trước:

- Bây giờ đã tới được tận đây thì cũng nên nói thẳng đi, trong tay ta đã có một nửa chìa khóa để mở cánh cổng, các ngươi có những phần còn lại thì mau góp lại, nếu ích kỷ thì đừng mơ tưởng tới kho tàng, cũng như thần vật.

Các nhóm kia nghe vậy thì liền nhìn lẫn nhau, chúng vẫn hoài nghi lẫn nhau. Xích Văn Vũ nói tiếp:

- Chúng ta dùng thuật tráo vật, phủ khăn lên nhiều đồ vật rồi đưa chúng đến nơi khóa kia để mở, xong sẽ không biết nó là của ai, cũng như là đảm bảo an toàn cho đôi bên.

Những tên kia nghe thấy thì cũng thấy đây là cách hợp lý nhất bây giờ, Bác cầm những mảnh ngọc rồi đưa lên trước đặt vào chỗ khuyết rồi lui ra. Từ ba nhóm kia cũng xuất hiện những món đồ được bọc trong vải rồi lơ lửng bay lên, hướng về phía của chỗ khuyết kia, chúng lần lượt lượn vào rồi lao ra nhanh chóng, sau đó chúng rơi xuống đất để lại những món đồ vô dụng như viên đá, khúc củi. Nhưng trên chỗ khuyết kia đã đầy đủ các mảnh ngọc để mở khóa, khi chúng tụ lại với nhau thì ngay lập tức dưới chân của tất cả xuất hiện hàng loạt các đường rãnh phát sáng lên, chúng gần như đang nối liền rồi chạy song song, khắp nơi dần tỏa ra linh khí cực kỳ nồng đậm mà không phải nơi nào cũng có được. Tiếng động từ từ vang lên dữ dội, như một cơ quan khổng lồ đang hoạt động mở ra kho tàng,:" ầm ầm ùng ùng", cánh cổng to lớn kia dần dần chuyển động, nó dịch chuyển ra hai bên rồi phút chốc dừng lại, từ bên trong ùa ra một lượng hơi sương trắng xóa, Bác và mọi người nhìn nó thì nói với nhau:

- Kho tàng đã mở, mọi người sẵn sàng đi. Lần này là một lần tranh chiến ác liệt đó.

Nhưng chưa kịp nói gì thì từ bên trong đã dần xuất hiện ra một cái bóng đen cực lớn, tiếng bước chân và cả tiếng kim loại cà sát vào đá vang lên, bên ngoài nhìn vào nhìn thấy đó là một đôi mắt đỏ như đèn lồng đang lộ ra. Tiếng thở khì khò và cả những áp lực mà chúng mang lại khiến cho tất cả đều căng lên đón chờ thứ đó. Thứ đó cuối cùng cũng chịu lộ diện, đó là một con vượn bằng đá, nhưng nó có tới bốn đầu, tám tay và ba đuôi, khắp người nó là những vết nứt lộ ra thứ dịch nóng đỏ như thép nung chảy, con vượn mở miệng, từ đó phát ra tiếng người:

- Hậu nhân, muốn có kho tàng thì cần bản lĩnh đủ lớn nuốt lấy, ta là Thạch Cơ Hầu là canh gác cổng vào của kho tàng.

Nói rồi nó đưa bàn tay ra rồi vung thẳng xuống đầu của mọi người, tất cả vội lao người né đi, nếu không hứng trọn chỉ có nát thân, Thạch Cơ Hầu tấn công trượt, nó nhảy lên rồi bổ thẳng xuống nhóm của Duy và Phục Thần Hội. Duy nhìn thấy thì nheo mắt lại, các hoa văn trên người anh ta đỏ rực lên, từ trong người anh ta thịt và xương cốt dần lộ ra, bao phủ lấy người anh ta, - thân xác của Khổng Nhân Tộc. Duy cũng vung nắm đấm lên đỡ lấy con khỉ đá kia, nhưng vẫn bị nó đánh lui về sau, khỉ đá gầm lên dữ dội, nó đưa cánh tay lên, từ đó xuất hiện vô số càng luồng cương khí tụ lại thành hình tròn rồi đâm thẳng vào người của Duy, anh ta cũng vội dùng thuật của tổ tiên, hai bàn tay đưa lên, khép lại vào nhau, tạo thành hình chữ nhật ở giữa, nơi đó các luồng pháp lực còn trong thân xác hiện lên rồi một lớp kết giới phủ lấy: ầm ầm:Duy lui lại vài bước vì lực chấn quá mạnh, khỉ đá vỗ ngực liên hồi như thách thức tất cả. Bảy Ếch nó:

- Ủa vậy là Tôn Ngộ Không có thật sao?

Bác và mọi người định thừa cơ Thạch Cơ Hầu đang đánh nhau với Duy thì sẽ đi vào kho tàng, các nhóm kia cũng vậy. Chúng định lao vào thì Thạch Cơ Hầu hét lên:

- Muốn chạy qua ta sao?

Nói rồi nó đưa cánh tay đấm thẳng xuống đất, ngay lập tức trên mặt đất xuất hiện hàng loạt càng vòng tròn màu xanh ngọc bích rồi từ đó:" ẦM" những trụ đá cao hơn năm mét đâm thẳng lên, có một tên bất cẩn bị một trụ đá đâm nát cả người, mà vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì. Từ nói:

- Đừng có đi vào những chỗ đó, chết tan xác đó, nghe chưa?

Bảy Ếch gật đầu sau khi nhìn thấy cảnh tượng mất mạng của tên kia, nhưng đó chưa phải là hết, từ những trụ đá này bay ra một hương mà Bác phải nhăn mặt lại nói:

- Không ổn.

Mọi người hít phải thứ này khiến cả người gần như choáng váng và đầu óc như quay cuồng, ông Tường lấy mặt nạ phòng độc đeo vào:

- Là khí metan đó, đeo mặt nạ vào mau lên.

Bên kia Duy và Thạch Cơ Hầu vẫn đang tranh đấu ác liệt, Thạch Cơ Hầu với sức lực trời sinh vốn mạnh thêm cơ thể rắn chắc càng khiến cho Duy gặp khó khăn. Duy nhìn nó rồi lui lại, anh ta là quân nhân nên những kiểu chiến đấu này đã gặp nhiều, Duy đưa tay nắm lấy rồi nhổ lấy một trụ đá rồi phóng thẳng về phía của Thạch Cơ Hầu. Nó cũng không hể ngán ngẩm mà vung tay đấm nát trụ đá, những mảnh vỡ nát bay ra, mọi hướng đi, như một trận mưa đá khủng khiếp dội xuống đầu mọi người. Nhưng khi Thạch Cơ Hầu vừa đấm nát trụ đá thì ngay lập tức Duy lao tới, hai tay anh ta đỏ bừng lên hằn rõ hai hoa văn của Khổng Nhân Tộc. Duy giáng thẳng nó vào hai vai của Thạch Cơ Hầu,:" ĐÙNG" tiếng động rõ to khiến tất cả quay lại nhìn, nhưng cảnh tượng khiến ai nấy phải kinh ngạc khi những cánh tay khác của khỉ đá đã chặn lấy, đuôi nó đang quấn lấy người của Duy rồi vụt mạnh xuống. Nó định kết liễu Duy thì ngay lập tức, tên gầy và béo cầm lấy pháp khí đặt chéo vào nhau rồi cùng thi triển phép thuật, mộc lực của hai tên ngay lập tức bị Thạch Cơ Hầu đánh tan, Duy nói lớn:

- Con khỉ đá này không phải dùng pháp lực mà hạ được đâu.

Nói rồi, nó như một cơn lốc thổi văng tất cả mọi thứ xung quanh. Bác quay lại nói:

- Con khỉ đá này ghê gớm thật.

Bảy Ếch hỏi con khỉ đá này do đâu mà ra thì Xích Văn Vũ giải thích thế này, nếu nó là Thạch Yêu tu thành thì hình dạng này nó có thể biến hóa ra được, nhưng cũng có cách lý giải thế này, nó vốn là xác của loài linh trưởng rồi rơi xuống nơi bị thạch hóa nặng như những hồ nước chứa lượng khoáng quá cao, vật rơi vào đó dễ bị phủ lấy, có thể từ đây mà nó đã tu luyện thành yêu. Bác và mọi người nhìn thấy đám pháp sư ngoại quốc đã chạy vào trước kho tàng, trên đầu chúng là một lớp kết giới đang hiện hữu che chắn cho chúng, nhưng khi chúng đi ngang qua nhóm của Bác thì một tên người Thái lại quay sang nhìn Bác với ánh mắt căm phẫn, hắn ta đưa tay lên cổ rồi làm động tác chém ngang, Bác cũng nhìn thấy hành động này. Bác cùng nhanh tay đưa ra phía trước rồi làm động tác chém xuống đầu của hắn. Nhưng Bác đang đeo mặt nạ nên chúng không nhìn thấy ánh mắt Bác đang lóe lên sát khí, đám liên minh của ba tộc kia cũng đã chạy được vào bên trong, chúng không hể lo lắng nhưng khi một tên quỷ hồn bị một mảnh đá văng trúng người thì hắn ta gào lên thảm thiết, đá này vẫn có sát thương đối với ma quỷ, bác nhặt một viên đưa lên thì cảm nhận được, thứ đá này rất lạ, cầm vào thì lạnh như băng như khi lâu sẽ chuyển qua ẩm rồi nóng lên, Bác mở túi bỏ vào trong túi vài viên đá để sau này sẽ có lúc dùng tới. Thạch Cơ Hầu nhìn thấy những tên kia đã chạy thoát thì gầm lên tức tối:

- Thoát được ta thì không thoát được những thứ phía sau đâu.

Nó chỉ nghĩ với thân hình đồ sộ sẽ áp đảo khiến cho nhóm của tất cả đều phải gặp khó khăn, nhưng lại lòi đâu ra thêm một tên Duy với thân xác đồ sộ không kém gì nó mới để đám người này chạy mất. Thạch Cơ Hầu đưa cánh tay sần sùi của mình lên, nó đang dùng yêu thuật của mình để hạ Duy, trên cánh tay đó là những luồng yêu khí đang hiện rõ, Duy chớp mắt nhìn nó rồi nhổ lấy hai cây trụ đá ném về phía nó:ĐÙNG" Thạch Cơ Hầu bị đánh trúng thì ngừng lại vì đau đớn. Duy thừa thắng xông lên, nhưng khi vừa mới bước đi được vài bước thì dưới chân anh ta hiện lên những vòng sáng ngọc bích:

- Sập bẫy rồi!!

Những trụ đá nhô thẳng và nhanh đâm mạnh vào người của Duy khiến anh ta gục xuống, máu ở miệng đã đổ xuống. Duy nhìn vào con khỉ đá này rồi suy nghĩ các đường rút lui nhưng chưa kịp đã bị nó tung một cú đấm thẳng vào đầu, làm anh ta văng ra xa. Bác quay lại nhìn rồi chớp mắt:

- Dù gì cũng từng vào sinh ra tử, để ta cứu cậu.

Bác chạy ngược ra lại rồi đưa hai tay chắp lại, các phạn văn và mật chú dần xuất hiện, chúng luồn xung quanh người của Bác rồi từ đó pháp thân Hàn Phục Dạ Ma hiện ra. Một pháp sư phẫn nộ khủng khiếp và đầy phức tạp, hàng loạt các cánh tay cầm vũ khí vươn ra, che phủ lấy người của Thạch Cơ Hầu, nó lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng đáng sợ này, khuôn mặt của pháp thân đầy sự hung bạo và phẫn nộ. Bác đưa cánh tay xuống rồi đọc:

- ya-ma

Phía sau Bác là vầng lửa đang cháy rồi bùng lên mạnh mẽ, xung quanh Bác là các bóng người, thú vật đang kinh hãi quỳ bái. Duy thừa cơ hội chạy nhanh về phía cánh cổng rồi hóa lại hình người, biến vào bên trong. Bác chỉ dùng pháp thân để hù dọa, chấn nhiếp Thạch Cơ Hầu để tạo thời gian cho Duy chạy đi ngay. Những tên khác đi vào trong bỗng dừng lại khi cảm nhận được một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang ở bên ngoài kia, khi chúng nhìn thấy pháp thân Hàn Phục Dạ Ma của Bác thì khẽ sửng sốt và lo lắng vì chúng lại có thêm một đối thủ cực mạnh. Bác nhanh chóng thu lại pháp thân, nhưng Thạch Cơ Hầu lại chẳng nhúc nhích gì cả. Nó đứng yên ngước nhìn lên trên rồi từ chỗ hai mắt chảy ra hai giọt nước to như cái bát, nó nhìn theo Bác vào trong, nhưng vẫn chưa chịu đuổi theo. Nó ngồi xuống khoanh chân rồi chắp hai tay lại.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.