Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 53

Tiểu thuyết gốc · 2435 chữ

Bác đã đi vào bên trong cánh cổng và thấy mọi người đang chờ ở phía trước. Bác đi tới gần thì thấy xung quanh là một không gian cực lớn và chia thành nhiều đường đi riêng biệt, giống như một mê cung dẫn vào nhiều nơi khác, lần này mọi người chia nhau để đi vào các lối đó, Tuệ Linh sẽ đi với Bảy Ếch và ông Tường, còn Bác sẽ đi riêng một mình để dễ bề hành động, còn bên kia thì ba người kia cũng như Bác chia ra để đi riêng, vì nếu đi hai nhóm sẽ không có nhiều cơ hội để đoạt được những thứ trong này, chưa nói tới là thần vật. Mọi người bắt đầu chia nhau đi vào các lối đi kia, mà trước đó các liên minh kia cũng đã chia người để đi vào. Một cuộc hỗn chiến sắp tới gần. Bác đi vào một lối đi mà trên đó là một chữ lớn được đúc bằng đồng: PHÁT. Bác đi vào bên trong và vô cùng cẩn thận xung quanh, chợt Bác nhìn thấy phía trước là hàng loạt các bia đá được tượng hổ cõng lấy, như các bia đá trong Văn Miếu Quốc Tử Giám. Bác đi tới gần rồi dưới ánh đèn pin, những văn tự được lộ ra. Bác lần đọc chúng thì biết được đây là những bia đá ghi lại tên tuổi và chiến công của quân đội nhà Lý, Bác phải tấm tắc khen vì ở đây có lưu lại nhiều chiến công và anh hùng trong lần đánh sang đất Tống. Bác cúi người hành lễ trước tấm bia đá rồi đi qua chúng, nhưng mới đi được hơn hai mươi mét thì Bác dừng lại, rồi nói:

- Ra đi, thập thò như vậy không thấy mình giống chuột sao?

Từ trong đó bước ra hai tên pháp sư người Thái, chúng phục kích sẵn chờ người đi vào sau để ra tay giết chết. Bác nhìn chúng với ánh mắt âm trầm, hai tên này chỉ biết một chút tiếng Việt Nam, giọng nói có phần khó nghe do phát âm không chuẩn:

- Hà hà, mi cũng ranh đó.

Hai tên đó gồm một tên đầu trọc, nhưng để râu ở dưới cằm, một tên thì lại để tóc ngắn, cả hai rơi vào độ 35 tuổi. Bác nhìn hai tên đó rồi lao tới, Bác rút con dao rừng ra rồi đâm thẳng về chúng, Bác chưa muốn phải dùng đến pháp lực của mình. Hai tên này giật mình rồi cũng lao lên, chúng cũng lấy trong người vũ khí là côn nhị khúc, hai thứ đó vụt đến hất tung con dao của Bác, chúng nhanh chân bồi một cú đá lên ngực của Bác, nhưng Bác cũng là người học võ nên đã đưa hai khuỷu tay từ trên hạ mạnh xuống, chặn chúng lại.:" BỊCH" Tiếng da thịt đập mạnh vào nhau nghe rõ mồn một, Bác lui lại về sau, Bác nhìn chúng rồi nói:

- Thì ra là Muay Thái.

Bác đã nghe tới môn võ này nhiều lần, hai tên kia nhìn nhau rồi cùng xông tới, chúng tung thẳng đấm vào mặt của Bác, tên còn lại lao tới phi đầu gối vào giữa ngực của Bác. Bác bình tĩnh chống đỡ chúng, một tay Bác đưa lên chắn trước mặt còn chân trái đưa lên đỡ lấy tên kia, nhưng một mình Bác vẫn chưa đủ để chống lại, Bác bị hất văng ra phía xa. Bác khẽ đứng dậy rồi lao tới, tay của Bác nắm lại hình kê rồi tung một chỉ về mắt của tên để râu, hăn ta vội nhảy sang nhưng Bác đã nhanh chân quét ngang một đường ép góc hắn vào thế đánh. Bị dồn bất ngờ, hắn hơi mất đà thì Bác đã nhanh tay đâm thẳng một nắm đầm vào vùng dưới cổ, gần tim một chút, tiếng đấm vào:" thịch" rõ to vang lên. Nhưng ngay lúc đó Bác cũng bị dính một quả đá vào lưng của tên còn lại. Hai bên lắc cổ nhìn nhau đầy thù hằn, Bác nhặt lại con dao rồi bỏ vào balo, hai tên kia cũng không thủ thế đánh nữa, mà đưa tay đè xuống trước bụng để bình khí. Bác khẽ lấy ra ấn đồng, tay kia bắt pháp ấn để sẵn. Hai tên kia cũng lấy ra pháp khí của mình là một cái bát và một cái vòng xuyến có móc nhiều khuyên bạc trên đó. Bác nheo mắt lại rồi ra tay trước, Bác đưa tay bắt pháp ấn lên rồi đọc mật kiên chú, từ trên đầu của hai tên đó xuất hiện hai cây Định Tuệ vàng sẫm pha chút đỏ và đen, hạ mạnh xuống người. Chúng bất ngờ chưa kịp phản ứng thì bị hai cây Định Tuệ hạ vào người, tiếng trầm như chuông vang lên, từ hai tên kia nổ ra nhiều mảnh Phật khí nhưng chúng đã kịp dùng pháp thuật chặn lại, không cho chạm vào người. Bác bồi tiếp cho chúng thêm một mật ấn, giữa lòng tay Bác là một chữ UM theo hình dạng phạn ngữ. Văn tự đó lao vút tới giáng thẳng vào người hai tên đó khiến chúng chưa kịp đỡ lấy. Chỉ với hai chiêu thăm dò, mà Bác đã áp đảo chúng hoàn toàn, hai tên này cũng hiểu được đối phương với mình chênh lệch đến mức nào rồi. CHúng tính đường chạy trốn thì Bác nở nụ cười:

- Không chạy được đâu, hai con sâu kiến.

Nói rồi Bác thu lại ấn đồng vào túi rồi vươn bàn tay ra, tạo thành trảo nắm lại đưa lên giữa không trung, một cánh tay đen đặc từ từ lộ ra rồi hướng thẳng vào chúng, bàn tay người với hàng loạt các con mắt và miệng trôi nổi khiến hai tên kia sợ chết khiếp:

- Chạy mau, hắn là quái vật không phải người.

Nhưng đã muộn, vu trảo của Bác đã đâm xuyên qua người của tên tóc ngắn, hắn ta nhìn xuống người thì thấy một bàn tay đang xuyên thủng qua người của mình, cơ thể vẫn lành lặn nhưng máu thịt của hắn đang bị hút lấy từ từ, hắn chỉ kịp ú ớ:

- Sư .....phụ....cứu.....oặc

Chỉ trong chưa tới ba mươi giây hắn đã thành một xác khô ngã xuống đất, vu trảo của Bác kéo tới bóng của hắn rổi nuốt vào miệng của bản thân. Bác cười:

- Sướng, sảng khoái lắm, hahahhaha.

Đôi mắt Bác dần đỏ lại rồi các vằn đen trộn lẫn như cách người ta đổ một hai loại nước đỏ đen vào nhau nhưng không hòa lẫn. Bác nhìn tên còn lại rồi từ trong người tung ra bốn lá bùa, chúng lơ lửng trên không trung rồi chặn lại đường lui của tên kia. Hắn sợ hãi cắn đầu lưỡi phun lên pháp khí rồi đưa lên niệm chú, pháp khí của hắn dần nóng đỏ lên. Bác mỉm cười:

- Muốn nổ bạo pháp khí để tạo đường thoát, haha, quá ấu trĩ.

Pháp khí của hắn dần đạt tới ngưỡng cực đại để chứa đựng pháp lực, hắn ta dùng nó đâm thẳng vào kết giới do những lá bùa kia dựng lên, pháp khí của hắn đâm thẳng vào kết giới đó khiến cho nó dãn ra và xuất hiện một lổ hỏng lớn, Bác vẫn chưa ra tay mà đứng nhìn hắn ta tìm cách thoát khỏi, hắn để nguyên pháp khí của mình mắc kẹt trên đó rồi lao qua lớp kết giới để chạy, pháp khí của hắn đang chuẩn bị phát nổ để chặn lại đường tiến của Bác, câu kéo thời gian cho hắn ta chạy, nhưng khi vừa mới qua được một nửa người, thì hắn đã bị kẹt cứng lại, toàn thân không thể nhúc nhích được, trên da hắn xuất hiện từng từng làn tơ đen đặc , máu như ngừng chảy và đông cứng lại, các cơ của hắn cũng co lại, như chuột rút. Bác nói khẽ :

- Lúc này đánh nhau , tao đã hạ độc vào người của chúng mày , loại độc này được làm từ nhện cổ, trúng phải thì toàn thân cứng đơ đến khi máu bị chảy ngược ra ngoài tới khi chết.

Hắn ta nghe xong thì nhớ ra lúc nãy, va chạm vào người của Bác có bị một thứ gì đó đốt lấy nhưng không để ý lắm, mà cái giá phải trả đã quá đắt. Hắn bị mắc kẹt lại mà pháp khí của hắn đang chuẩn bị bạo nổ thì hắn bắt đầu ra sức kêu la :

- Tha tha cho tôi , van ..xin..xin ông

Nhưng Bác vẫn đứng đó, khẽ lấy bao thuốc lá rồi châm một điếu đưa lên môi, làn khói thuốc nhả ra trắng mù rồi chuyện gì tới cũng tới :” ĐÙNG “ Một loạt tiếng nổ lớn vang lên , pháp khí của hắn ta đã bị nổ tung kéo theo chính chủ nhân của nó. Bác chờ đợi sau khi yên tĩnh lại thì mới bước tới chỗ đó, Bác khẽ kéo hơi thuốc rồi nói:

- Nếu mày can đảm đấu pháp với tao , dù thua nhưng tao vẫn sẽ tha chết, những loại sâu bọ như mày không nên tồn tại trong huyền môn.

Nói rồi Bác khẽ thả một đám trùng lên cái xác cháy đen đó , chúng nhung nhúc rồi nhanh chóng chén sạch cái xác. Bác nhìn quanh một lượt rồi bỏ đi ngay, không muốn nán lại thêm chút nào nữa . Bác nhanh chóng đi tới một nơi mà nơi này mà nơi này khiến Bác phải dừng lại để ngắm nhìn, đây là nơi mà các ngọn đèn được đặt trong các ô trên vách đá, chúng nhiều vô số kể mà khi nhìn vào sẽ thấy là một bầu trời đầy sao. Bác khẽ nhắm mắt rồi hít một hơi thở rồi nói :

- Anh linh các bậc tiền nhân nên được tôn trọng, không nên mạo phạm đến họ.

Nói xong, hai cánh tay của Bác kết ấn vung lên đẩy mạnh về một hướng trong góc rồi, vu ấn vụt tới thì bị một thứ gì đó chặn lại rồi biến mất. Từ trong đó bước ra là tên cao gầy thuộc Phục Thần Hội , hắn ta đã ở đó từ trước, nhưng hắn lại âm trầm nhìn Bác rồi nói:

- Sao mày biết tao ở đó?

Bác gẩy gẩy tàn thuốc rồi đáp :

- Hừ, mày không nên hỏi câu này, bởi người hỏi câu này đều đã chết hết rồi.

Từ dưới chân xuất hiện vô số các các bóng mờ, chúng thi nhau vươn tay ra, la ó, gào thét kinh hãi rồi từ từ biến mất, tên cao gầy nhìn thấy thì khẽ nói :

- Sát nghiệp của mày cũng quá cao rồi đó, nuốt nhiều bóng đến vậy không sợ chết sao?

Vừa nói xong, hắn rút ra một khẩu súng rồi bóp cò :” ĐOÀNG “ viên đạn găm thẳng vào ngực của Bác, hắn ta cười đê tiện :

- Ngu lắm, Hai Cổ à!!

Nhưng Bác vẫn còn mở mắt, miệng nhếch lên cười sằng sặc , điếu thuốc vẫn được rít nhả khói ra, Bác cười :

- Hahahaha, muốn giết tao bằng thứ đó sao, hahahaha, ấu trĩ quá rồi đấy sâu bọ.

Từ người Bác chảy ra vô số các dòng máu , trong đó là những khuôn mặt của những kẻ bị Bác ăn mất bóng, chúng ổ ạt rồi như muốn chạy trốn, nhưng không được, bỗng một khuôn mặt quen thuộc chính là thần giữ của đã bị Bác nuốt nổ tung, tất cả chúng như tránh khỏi tai kiếp rồi từ từ chui lại vào người Bác, viên đạn chỗ ngực rõ ràng đã găm nhưng lại nằm dưới đất, chỗ ngực của Bác vẫn bị một lổ thủng lớn, máu đỏ thấm đẫm hết cả áo, nhưng đã không còn chảy nữa. Bác khẽ ngồi dạy rồi nói:

- Muốn giết ta thì hãy giết hết những cái bóng, sinh mạng mà tao trữ trong người. Dù có bắn chết , nghiền nát thân xác này thì chỉ cần trong máu của tao còn những cái bóng này thì tao vẫn có cách hồi sinh, sống lại, hahaa. Thậm chí bóng của mày còn thì tao vẫn sẽ có ngày từ đó mà chui ra lần nữa, hahaa

- Đúng vậy, đây là một trong các bí mật lớn nhất của Bác, mặc dù Bác hiến tế bóng của mình cho Vu Tổ nhưng lại chọn đi cắn nuốt bóng của người khác, để làm sinh mệnh của mình, đó là lý do mà khi Tuệ Linh định xem lửa tam muội và nhịp tim của Bác thì nhận ra chúng không tồn tại, muốn giết Bác thì hãy ước tính xem Bác đã ăn nuốt bao nhiêu cái bóng, mà tìm cách diệt tận, mà cách này chỉ có Cổ Ma và lão Vu Tế là biết được, một người là tâm ma cũng là Bác, một người là thầy dạy. Bác có thể bị hủy thân xác nhưng không sợ, chỉ cần máu của bác còn, hoặc thậm chí là cửu mẫu cổ kia cũng đã có tinh huyết của Bác bên trong đó, cũng có thể dùng chúng để phục sinh, Bác chia linh hồn ra làm nhiều phần là đều có nguyên nhân là để đề phòng mình bị giết trước khi hoàn thành kế hoạch của mình cũng dựa vào đây, dựa vào chúng để hồi sinh đều khả thi, Bác vốn là người cẩn thận nên đã dự phòng nhiều tới như vậy để khi mình chết thì vẫn còn có thể hồi sinh lại. Tên kia nghe vậy thì hơi tái mặt lại, hắn nói :

- Mẹ kiếp thằng điên này, mày đã luyện thứ gì vậy hả?

Bác nói tiếp :

- Không hề, đây là bí mật của tao, mày không nên biết. Chúng ta nên tính tới chuyện khi nãy chứ, mày định bắt anh linh của các tiền nhân về luyện sao, hỗn láo- Bác quát- họ là người mà mày phải tôn kính, dám dùng uế thuật bôi xấu anh linh của họ thì mày đủ tội chết. Bóng của mày ngon đó , hahaha

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.