Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 65

Tiểu thuyết gốc · 2129 chữ

Bác nhìn cả ba tên đó rồi liếm mép, bởi Bác là người tu luyện đã đi tới những tầng tu vi cao, nên càng hạn chế ăn ngũ cốc, lương thực của con người. Mà thay vào đó là hấp thụ linh khí từ trời đất, thảo dược, nhưng những thứ này lại vô cùng ít ỏi, vì đây là thời mạt pháp, linh khí đã khô kiệt tới mức khiến Bác tu luyện vô cùng chậm, còn muốn tìm thảo dược thì càng không dễ, thứ nhất là phải vào những nơi thâm sâu cùng cốc mới hy vọng tìm được hoặc đi vào Vu Cương Giới, cả hai nơi này đều rất nguy hiểm. Và Bác cùng đã tìm được thứ bổ sung khác, dồi dào và luôn luôn hiện diện ở trần gian này – pháp sư. Bác luôn coi việc này như cá lớn nuốt cá bé, mình không ăn thì sẽ có kẻ khác ăn. Không nhất thiết phải vì định kiến chính tà, ăn người là tà ác, mà bỏ qua được. Cả ba tên đó đã đi vào một lối khác nhưng khi tới được đây lại đói quá mà một tên đã lỡ ăn phải Nấm Qua Oa, thế là hắn chết. Nhưng nghe được câu chuyện của Bác thì chúng như vỡ òa khi biết có thứ ăn được nên ùa ra, định dùng vũ lực ép Bác phải đưa ra thứ trong tay mình. Chúng rút dao ra rồi lăm le Bác và hai người kia, một tên nói:

- Mau đưa thứ đó cho chúng tao, không tao giết.

- Muốn sống thì nhanh cái tay lên.

Bác nhìn ba tên đó với ánh mắt như không hề sợ hãi mà đang đánh giá chúng có thơm ngon không, nhận thấy ánh mắt khác thường của Bác, một tên nói:

- Thằng đeo mặt nạ kia, nhìn đểu gì tụi tao hả?

Nói rồi hắn lao lên, vung con dao lên định đâm vào người của Bác, nhưng Bác đã lui lại tránh đi cú đâm đó, Bác sẵn đà tung chân đạp vào ngực khiến hắn bật ra ngoài, hắn ta nhìn Bác đầy tức giận, hắn vứt đi con dao rồi lấy ra một bao tay có gai nhọn trên đó, đeo xong hắn đấm vào cột thạch nhũ gần đó khiến cho nó bị đâm lủng và có vết nứt. A Lý nhìn thấy vậy thì định lao lên tiếp ứng cho Bác thì Bác đưa tay chặn lại:

- Không cần, cứ để hắn cho tôi.

Bàn tay của Bác dần đen như than và những luồng sương đen khiến tay Bác khô quắt đi như cương thi, da thịt như tiêu biến, các gân ở tay nổi lên chằng chịt, nhìn rất đáng sợ. Tên kia quát lên một tiếng rồi phóng nhanh về phía Bác, hắn ta định một đấm thẳng vào đầu của Bác khiến Bác phải vỡ sọ mà chết. Pháp sư không phải lúc nào cũng đấu pháp với nhau hoặc dùng bùa phép để phân thắng thua mà dùng cả vũ lực để giết đối phương. Bác cũng lao về đối phương, cánh tay đen xì xì của Bác tạo thành trảo vung lên trước, đối phương cũng tung nắm đấm về phía của Bác. Chỉ trong chớp mắt, cả hai lao vào nhau rồi một tiếng động như bóp vỡ một túi ni lông căng đầy khí: Bụp..ụp". Cả Bác và hắn ta chỉ va vào nhau trong khoảnh khắc rồi tách ra, trên cánh tay của Bác là một dấu hằn lên đó, chứng tỏ Bác đã trúng đòn của hắn ta. Tên đó nhìn Bác cười nhếch mép:

- Còn kém lắm thằng nhãi ranh.

Bác khẽ nghiêng đầu, lúc này Bác quay lưng lại với hắn ta, Bác từ từ quay lại chỉ về phía ngực của hắn rồi nói:

- Mày có cảm thấy lạnh không, xem lại trên ngực của mày đi.

Tên đó nhíu mày lại nhìn xuống ngực thì thấy chỗ ngực hắn đang tràn ra một lan máu tươi chảy ra ngoài, một lỗ thủng ở ngực nhỏ như đầu đũa và những tên đồng bọn của hắn ta lại thấy ở sau lưng hắn bị một lỗ thủng to như cái gáo ở đó trống không. Toàn thân tên này dần lạnh đi, mắt của hắn hoa lên vì thiếu máu, thân thể dần run lên đứng không vững, hắn nói không ra lời:

- Mày đã đã làm gì gì hảảa.

Bác quay lại, đầu nghiêng về một bên, cánh tay phải của Bác đưa lên, trong đó là một quả tim đang đập thình thịch và còn bốc lên hơi nóng của máu ấm, hắn mở to mắt nhìn về phía Bác rồi bước về, tay chìa về phía trước:

- Trả đây, trả lạii...

Nhưng khi mới bước được vài bước thì quả tim đã ngừng đập rồi tan thành những luồng sương máu tuồn chảy vào miệng của Bác. Hắn mở to mắt rồi từ từ ngã quỵ xuống đất, hai tên đồng bọn của hắn ta nhìn thấy thì hét lên, chỉ về phía Bác:

- Mày, mày là cầm thú.

Bác nhìn về phía chúng rồi nói:

- Tụi mày chạy không thoát đâu.

Chúng nghe xong thì hồn vía đã hoảng nên vội bỏ lại đồng môn đã chết mà bỏ chạy, nhưng chúng chỉ mới chạy được vài bước thì ở giữa trán của chúng là một lổ thủng ở giữa, ngay đó xuất hiện một con rết dài chui ra rồi từ đó vô số các vu trùng trong người chúng từ dưới da thịt chúng chui ra ngoài. Một cảnh tượng khủng khiếp khiến Diệu Liên quay người lại ôm miệng nôn ói, cô ta cảm thấy một mùi ghê tởm, xông từ dưới bụng chạy lên cổ, nhưng chưa ăn được gì nên chỉ nôn ra toàn là nước. Từ dưới chân của Bác, một loạt các bóng đen xuất hiện chúng bò ra rồi lượn lờ trên nền đá rồi mon men theo tới ba cái xác chết kia, chúng dần dần phủ lấy xác của ba tên đó rồi dần dần cả ba cái xác đều bị hút khô, và chỉ còn lại ba bộ quần áo và ba bộ xương, nhưng đám vu trùng lại như một lũ phàm ăn, chúng bò lên xương rồi thi nhau tiết độc, làm mềm nhũn cả xương rồi thi nhau ăn lấy. Chúng ăn no rồi lại chui lại vào những bóng đen, chui lại vào người Bác. Bác đứng xem rồi ngửa mặt tận hưởng bữa ăn này, sau khi cái bóng đen và vu trùng cuối cùng chui lại vào người của Bác thì Bác mới quay lại nhìn hai người kia, cả hai nhìn bác với ánh mắt đầy sợ hãi, Bác lấy ra Chuyên Niên Thảo rồi cắt lấy hai mảnh đưa cho hai người đó. Bác nói:

- Mau cầm lấy ăn đi còn có sức mà đi tiếp, hai người không ăn được thứ như tôi đâu.

Diệu Liên nhìn thấy thứ đỏ như máu trong tay Bác, mặc dù biết đó chỉ là Chuyên Niên Thảo, chứ không phải thịt người nhưng cô vẫn xoay ra nôn ói tiếp. A Lý cầm lấy đồ của Bác đưa rồi nói cảm ơn, nhưng Bác chỉ gật đầu:

- Ăn đi nó tốt cho vết thương của cậu đó.

A Lý cầm đem qua cho Diệu Liên nhưng càng khiến cô nôn nhiều hơn. Bác quay lại nói:

- Cô không biết nôn trước mặt người khác là bất lịch sự sao, tôi cũng có giới hạn chịu đựng nhé đừng có đi quá giới hạn tôi cho phép.

Diệu Liên nghe xong thì vội nuốt xuống một ngụm đang nghẹn ở cổ đang chực nhô lên cổ. A Lý đưa cái bi đông còn chút nước cho cô ta. Đợi cô ta uống xong A Lý đưa miếng Chuyên Niên Thảo cho Diệu Liên ăn, cô ta nhìn về Bác rồi cố ăn lấy. Ăn xong, cô mới thấy cảm giác mát và thanh đang thấm dần vào người, nó như bồi đắp sinh khí và năng lượng đã mất, cô cảm thấy cơ thể lại khỏe hẳn ra, tinh thần cũng không còn căng thẳng nữa. Diệu Liên thầm nhủ:

- Thứ đồ tốt như vậy không thể để Hai Cổ chiếm làm của riêng được.

Bác và hai người lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng khi đi được một đoạn thì Bác ngửi thấy một mùi tanh nồng nặc của máu. Bác rẽ bước sang một bên rồi đi về hướng đó, ở đó là một cái hốc đá, trong đó là một thi thể của người đàn ông đang dần bị phân hủy nhanh chóng, nhưng đáng chú ý là chân của người này đã bị cắt rời đi, và phía xa xa kia là một đống than đã cháy hết. Bác đi tới chỗ đó rồi ngồi xuống, ở đó vẫn còn dấu hiệu thịt bị nướng và mỡ vẫn còn vương trên đó. Bác nhìn rồi nói:

- Chắc hẳn tên này là đồng bọn của ba tên khi nãy, nhưng bị ăn trúng nấm độc mà chết.

A Lý thắc mắc hỏi:

- Sao hắn ta lại bị mất một chân, còn đống than kia nữa chứ?

Bác mỉm cười:

- Hắn bị chính đồng bọn xẻ thịt chân rồi đem đi ăn cầm cơn đói.

A Lý méo mó nghe Bác nói vậy, anh ta rùng mình vì cùng là con người với nhau mà họ có thể làm ra những hành động như vậy. Cả ba lắc đầu rời đi khỏi nơi này, trước khi đi Bác lấy lá bùa rồi dán lên trán của xác chết, rồi bật lửa đốt, cả người xác chết nhanh chóng bắt lửa từ quần áo rồi cháy rụi, lá bùa cũng nhanh chóng bị đốt cháy, nó như một tầng phong ấn khiến cho xác chết không còn bị thi biến hoặc trở thành quỷ dữ hại người sau này. Ba người đi tới một nơi mà phía trước là vô số các vàng bạc châu báu nằm ở khắp mọi nơi. Nơi này như thế là biển châu báu, màu lấp lánh của vàng bạc, ngọc quý lóe lên khiến A Lý phải mở to mắt ra nhìn. Bác đi tới gần rồi nói:

- Có lẽ đây là lớp bên ngoài của kho tàng, những thứ vàng bạc này là đưa về từ Ung Châu của nước Tống khi bị Lý Thường Kiệt đánh hạ.

Diệu Liên là thánh nữ, sống trong nhung lụa từ nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều châu báu tới vậy, cô đi dạo rồi thử lấy một cái vòng tay rồi đeo lên mình, cô khá thấy đẹp nhưng lại thấy cái khác đẹp hơn. A Lý rụt rè nhìn Bác rồi nói:

- Tôi biết đây là đồ của nước anh, nhưng có thể cho tôi được phép lấy một món để tặng cho một người được không?

Bác nhìn anh ta chăm chú, khiến A Lý phải e dè nói tiếp:

- Tôi hứa chỉ một món thôi.

Bác bật cười:

- Lấy bao nhiêu cũng được tùy cậu.

Bác đi xung quanh để tìm kiếm các manh mối tiếp theo, nhưng sau một hồi thì vẫn chưa thấy có manh mối gì để dẫn đi tiếp tới không gian tiếp theo của kho tàng. Diệu Liên lúc này đang mải cầm những món trang sức lấp lánh thử lên người, chợt cô ta nhớ ra điều gì rồi chạy về phía Bác rồi nói:

- Anh không định lấy mấy món, rồi tặng cho người yêu hay mẹ sao?

Vừa nói xong thì Diệu Liên bỗng rùng mình, cả người cô như bị vắt kiệt sức, chân tay run lẩy bẩy, làm rơi cả mấy món đồ trên tay, nhưng cảm giác chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng khiến cô phải khắc cốt ghi tâm. Bác lạnh lùng đáp:

- Chuyện này không cần cô quan tâm.

Nói rồi Bác lại đi qua chỗ khác, khi tới một góc khuất mà hai người kia không thể thấy được thì Bác mới lấy từ trong ngực ra một cái khăn thêu, đây là vật mà vợ Bác chính tay thêu cho Bác, nên Bác quý nó lắm, đặt ở giữa ngực như muốn nó ôm lấy tim của mình, khiến cho Bác không được phép quên người vợ và cả tình yêu giữa hai người. Bác vuốt ve chiếc khăn:

- Đây là món trang sức quý nhất rồi.

Một giọt nước mắt rơi trên khăn rồi nhanh chóng mờ đi hẳn.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.